Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
Thấy tình hình không ổn, Thương D·ụ·c Hoành dứt khoát buông tay khỏi eo sau của cô. Lần này, Tang Vãn mất hoàn toàn điểm tựa, bất ngờ kêu lên một tiếng, vội vàng vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng theo phản xạ quặp lấy eo anh.
Anh hờ hững nhướng mí mắt, ánh mắt chằm chằm dừng lại nơi xương quai xanh trắng nõn của cô, chỉ trong khoảnh khắc liền dời đi.
Cô không giỏi làm nũng nhưng thường xuyên xem phim truyền hình, đại khái chắc là thế này.
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.
Quẹt thẻ mở cửa, bước vào phòng, Tang Vãn vẫn như người không xương bám dính lấy anh. Thương D·ụ·c Hoành định kéo cô xuống nhưng phát hiện sức cô thật không nhỏ, giãy mãi cũng không chịu thả ra.
“Tôi không!”
Ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành lạnh dần, bàn tay đặt trên sofa cũng siết chặt lại: “Cô có biết mình đang làm gì không?”
“Hừ! Đau c.h.ế.t anh luôn càng tốt, đồ cặn bã!” Cô hì hì cười khẽ, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ tênh.
Âu Soái lập tức thấy ấm ức, cậu ta chỉ đùa một câu thôi mà, có đến mức bị đuổi việc không?
Thư ký đã đợi sẵn trước phòng 5656. Vừa thấy anh đến, cô quẹt thẻ mở cửa. Vừa vào phòng, ánh mắt sững sờ của Sài Thanh Oánh lập tức b.ắ.n đến.
Thương D·ụ·c Hoành đổi dép, đi đến bên sofa rồi ngồi xuống. Thư ký đã đặt cho anh phòng suite, không gian khá rộng rãi.
Tang Vãn chôn đầu vào hõm cổ anh, giọng mềm mại nũng nịu: “Anh quản được tôi sao? Chẳng phải anh bận giúp người ta chắn rượu à? Còn đâu thời gian để ý đến tôi nữa?”
Thương D·ụ·c Hoành đặt Tang Vãn nhẹ nhàng xuống giường. Ban đầu không muốn để ý đến cô nữa nhưng vừa quay đi đã chần chừ, lại quay lại kéo chăn đắp cho cô, còn gọi điện xuống quầy lễ tân bảo mang một ly nước mật ong lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương D·ụ·c Hoành đưa mắt nhìn gương mặt cô, hơi cau mày lại: “Cô còn dám nổi giận nữa à?”
Thương D·ụ·c Hoành vừa ra đến hành lang, đã chạm mặt Âu Soái vừa tan tiệc trở về. Anh dừng bước, một tay đút túi quần, đứng im tại chỗ.
Vì không biết Tang Vãn ở phòng nào, mà cũng chẳng tiện đến quầy lễ tân hỏi, Thương D·ụ·c Hoành đành tạm đưa cô về phòng mình.
Tang Vãn nằm mơ, trong mơ cô thành công theo đuổi được Thương D·ụ·c Hoành, chỉ là cái giá phải trả hơi lớn một chút.
Thương D·ụ·c Hoành không nhận, mà móc hộp thuốc trong túi mình ra, rút một điếu ngậm lên môi.
“Uống c.h.ế.t quách cho xong!” Anh buông lời mắng chửi, sau đó tức giận đẩy cửa bỏ đi.
Chỉ còn lại Thương D·ụ·c Hoành đứng nguyên tại chỗ, mặt đen như than. Anh đưa đầu ngón tay thô ráp sờ lên chỗ vừa bị hôn, trong đôi mắt đen sâu ấy chợt hiện lên chút dịu dàng, nhưng lại nhanh chóng tan biến khi nghe câu nói vừa rồi.
“Đồng ý với tôi đi mà.” Tang Vãn buông tay, ôm chăn lăn qua một bên.
Cô ngồi vắt ngang lên đùi anh, cúi đầu cắn mạnh một cái.
Anh từ chối dứt khoát. Hút xong một hơi, anh dập tắt điếu thuốc rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, tiếp tục châm điếu tiếp theo.
Một lúc sau, Tang Vãn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt khoe khoang: “Đau lắm đúng không? Ai bảo anh cứ trêu chọc tôi!”
Anh cầm điện thoại bàn trên bàn trà gọi cho thư ký, hỏi phòng của Tang Vãn, thư ký nhất thời không rõ, đành phải đi hỏi phòng hành chính.
Son môi màu đậu đỏ vô tình dính lên cổ áo sơ mi trắng tinh của anh như thể để lại dấu vết cho nụ hôn ấy.
Âu Soái đương nhiên cũng nhìn thấy anh, bước lại gần, cúi đầu khom lưng chào: “Tổng giám đốc Thương, anh cũng về nghỉ ngơi ạ?”
Thương D·ụ·c Hoành trong lòng bực bội vô cùng, nhưng vẫn để mặc cô treo người trên người mình. Anh cất bước đi về phía hành lang khách sạn: “Tang Vãn, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
“Anh làm gì thế hả!” Tang Vãn nổi giận, vừa bị anh dọa đến lạnh sống lưng, nhưng may mắn chỉ là một phen hú vía.
Năm phút sau, thư ký gọi lại: “Tổng giám đốc Thương, phòng của cô Tang là 5656.”
Hai tay anh đặt hờ lên thành sofa, vài chiếc cúc áo sơ mi nơi cổ đã bung ra, yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động, khiến Tang Vãn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
“Không có việc gì mà uống rượu bậy bạ cái gì?”
“Vậy thì anh đồng ý trước đi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật.” Tang Vãn nhắm mắt lại, giơ một ngón tay đặt trước mặt anh.
Thương D·ụ·c Hoành vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, cơn giận chưa nguôi, cố ý hỏi: “Điều kiện gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái bí mật đó của cô đáng giá bao nhiêu?”
Cô kinh ngạc đến suýt rớt cả cằm, dụi mắt lia lịa để chắc chắn mình không hoa mắt. Sau khi xác nhận không phải đang nằm mơ, cô ngập ngừng lên tiếng: “Tổng giám đốc Thương, tôi... Tôi bỗng nhớ ra là... Tôi vẫn chưa ăn cơm!”
“À không, là cơm vẫn chưa ăn...” Cô đập mạnh vào trán mình, nhanh chóng lỉnh ra khỏi phòng, nhường lại không gian riêng tư cho hai người.
Có lẽ thấy náo loạn cũng đủ rồi, Tang Vãn bắt đầu ngoan hơn, cô buông tay khỏi cổ anh, nghiêng người nằm bên cạnh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tang Vãn cố ý quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt né tránh, lại rúc vào lòng anh: “Anh đồng ý với tôi, tôi sẽ nói.”
Lần công tác này, khách sạn chia phòng hai người, Tang Vãn và Sài Thanh Oánh - hai thực tập sinh - hiển nhiên được sắp ở chung. Không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng kinh thiên động địa thế này.
Ánh mắt Âu Soái liếc đến cổ áo sơ mi của anh, nơi vết son môi vẫn chưa được lau sạch. Ánh mắt sắc bén hơi nheo lại, cậu ta bước nhanh lên trước, cố gắng vớt vát lần cuối: “Tổng giám đốc Thương, e rằng mối quan hệ giữa anh và cô Tang... không hề đơn giản nhỉ?”
Thương D·ụ·c Hoành lập tức thấy nhẹ nhõm. Anh đứng dậy định đi ra gọi thư ký đưa cô về nhưng nghĩ một chút rồi lại quay lại, cúi người bế cô lên lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ra đến cửa, Sài Thanh Oánh liếc mắt nhìn thư ký, không ai dám nói một lời nào.
Tang Vãn cũng bực mình, cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cố ý chớp mắt mấy cái như trong phim thường làm.
Bất ngờ, Tang Vãn lại mở mắt ra, túm lấy cổ áo sơ mi của anh, rồi khi anh chưa kịp phản ứng thì đã hôn lên khóe môi anh.
Thương D·ụ·c Hoành cạn lời. Quả thật anh không nên nói lý với người đang say, đúng là đàn gảy tai trâu.
“Tổng giám đốc, tôi có thể hỏi lý do không ạ?” Âu Soái lấy hộp thuốc trong túi ra, rút hai điếu rồi đưa một điếu cho anh.
“Làm bạn trai tôi đi.” Cô nghiêng đầu, khẽ nhướn mày, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “À không đúng, là bạn trai theo hợp đồng mới đúng. Tôi quên mất là anh đã có người trong lòng rồi, yêu mà không được đáp lại nhỉ?”
Tang Vãn bĩu môi, ngẩng cái cổ trắng ngần lên, vẫn kiên quyết không chịu buông ra.
“Tôi biết mình sai rồi, không nên đùa kiểu đó. Anh có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?” Thấy anh không nhận điếu thuốc, Âu Soái bắt đầu thật sự hoảng.
“Mai đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi.” Thương D·ụ·c Hoành nói thẳng không vòng vo.
Thương D·ụ·c Hoành nghiến chặt quai hàm, trầm mặc không nói, cúi mắt nhìn người trong lòng nhưng không hề có ý định cản lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương D·ụ·c Hoành bật lửa, làn khói lượn lờ mờ ảo che phủ lên khuôn mặt sắc nét của anh, toát ra vẻ phong trần lười biếng: “Không thể.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.