Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Thương D·ụ·c Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
Tang Vãn do dự một chút rồi vẫn nhích lại gần, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Bỗng nhiên, Thương D·ụ·c Hoành dừng bước, cúi đầu không biết đang nghĩ điều gì.
Bóng dáng cao lớn phía trước bỗng khựng lại, Tang Vãn mím môi, tim bỗng đập nhanh… Không lẽ anh nghe thấy rồi?
Nhân viên nữ của các chi nhánh bên dưới liền phát cuồng, rần rần hỏi xin thông tin liên lạc của anh trong group.
Nghe nhắc đến cha, Tang Vãn lập tức ngẩng lên, ánh mắt căng thẳng: “Chú Hạ, sao chú lại nói vậy ạ?”
Cô vừa bực vừa sốt ruột, cũng chẳng buồn đuổi theo nữa, đứng tại chỗ dậm chân cáu kỉnh: “Thương D·ụ·c Hoành, anh sẽ hối hận đấy! Thương D·ụ·c Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai.” Vẫn là giọng nói mất kiên nhẫn ấy vang lên.
Tang Vãn nhấc váy đuổi theo, chân anh dài, sải bước lớn, cô phải gần như chạy mới đuổi kịp: “Anh nghĩ thêm đi mà, hợp tác này chỉ có lợi chứ không hề có hại cho anh đâu.”
Chạy được một lúc, Tang Vãn th* d*c, mệt đến mức phải dừng lại.
“Không có.”
“Lần này, hội nghị đại lý nửa đầu năm của chúng ta sẽ tổ chức tại Hải Thành, danh sách người tham dự đã được chốt. Mọi người tranh thủ chuẩn bị nhé.” Giọng Lê Hàm vang lên trong văn phòng rộng lớn.
Thương D·ụ·c Hoành vẫn quay lưng về phía cô, mí mắt rũ xuống, khoé môi khẽ cong lên một cách khó nhận ra, sau đó tiếp tục bước về phía xe.
Người hướng dẫn của Tang Vãn, Tào Lan nghe vậy cũng nhìn sang, môi mím lại, rõ ràng không giấu nổi cảm xúc trên mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cháu nghĩ sao Thương D·ụ·c Hoành lại thăng chức nhanh thế? Thằng nhóc đó thủ đoạn không đơn giản đâu.” Hạ Tuyên cười nhạt, lại rót thêm trà.
“Chuyện này dài lắm. Năm đó nếu không phải vì giúp tổng giám đốc Thương hoàn thành chỉ tiêu, cha cháu cũng không dốc hết tài sản mà cược một phen.” Hạ Tuyên lắc đầu, đầy vẻ tiếc nuối.
Cô còn muốn nhân dịp đó gặp gỡ người của trụ sở chính, tạo ấn tượng để chuẩn bị cho đợt thăng chức cuối năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Tuyên mỉm cười nhàn nhạt: “Lúc không ở công ty thì đừng khách sáo vậy, ngồi sát lại đây đi.”
Thấy anh không quay lại, Tang Vãn liền không kiêng dè làm mặt xấu với bóng lưng kia một cái.
Chuyến công tác sau đó vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, chỉ là suốt thời gian này, Tang Vãn không còn gặp Thương D·ụ·c Hoành nữa. Chắc là do cô không muốn cố tình “vô tình gặp lại” anh như trước nữa rồi.
Tang Vãn khẽ gật đầu, ngẩng lên liếc nhìn cô ta: “Ừm.”
“Cảm ơn giám đốc Lê.” Tang Vãn đứng dậy, bình tĩnh mỉm cười.
Tào Lan thấy khó chịu trong lòng. Mọi năm cô đều tham dự hội nghị này, chẳng hiểu sao năm nay lại không có tên cô.
Trước khi hội nghị bắt đầu, là phần phát biểu của chủ tịch tổng công ty, tiếp đó là Thương D·ụ·c Hoành lên phát biểu.
…
Coi như cũng có câu trả lời nhưng trong lòng Tang Vãn thấy hơi chua xót. Trái lại, người hướng dẫn của Sài Thanh Oánh thì dịu dàng, ổn định hơn nhiều.
Giọng cô ta vẫn dịu dàng như trước, cứ như giữa hai người chưa từng xảy ra khoảng cách nào.
Cô cúi xuống chỉnh lại vạt váy bị gót giày cuốn vào, ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen láy ấy đang chăm chăm nhìn cô không chớp.
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt, khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai cô: “Chú có nói gì đâu.”
“Chỉ đẹp trai thôi mà, có gì ghê gớm chứ!” Cô lầm bầm, ngẩng đầu khỏi bồn rửa.
…
…
“Cha cháu ấy, đúng là người tốt đến dại.” Hạ Tuyên rót trà, nhấp một ngụm.
Hội nghị tổng kết đại lý nửa đầu năm của Mỹ Ích được tổ chức tại hội trường khách sạn cao cấp ở Hải Thành. Tang Vãn thức đêm mấy hôm liền để làm PPT, tổng hợp dữ liệu, liên hệ với các đại lý lớn nhỏ... đã rất lâu rồi cô chưa được ngủ một giấc ngon.
“Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, cháu đến hơi trễ.” Cô đặt túi xuống, chọn ghế đối diện anh.
“Hay là cô chuyển sang phòng hành chính làm lễ tân luôn đi?”
“Cút.” Giọng anh lạnh băng như pha lê rơi xuống nền đá, nói xong liền lập tức quay người rời đi.
Theo lý mà nói thì đó là việc của phòng hành chính nhưng Tang Vãn là thực tập sinh nên mới cẩn thận hỏi thêm.
“Vậy cô đi tổng hợp bảng dữ liệu doanh số cửa hàng offline đi.” Cô lặng lẽ thở dài, quay về chỗ ngồi.
Tang Vãn mượn cớ đi vệ sinh, không muốn nghe mấy lời tung hô ấy. Trong nhà vệ sinh, cô rửa mặt, khuôn mặt trắng trẻo không trang điểm lại thêm phần thuần khiết.
Tang Vãn lườm bóng dáng cao lớn thẳng tắp của anh một cái: "Tổng giám đốc Thương, đề nghị lần trước của tôi, anh suy nghĩ tới đâu rồi?"
Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía Sài Thanh Oánh - người cũng có mặt trong nhóm. Như thể cảm nhận được ánh mắt cô, Sài Thanh Oánh đặt điện thoại xuống, chủ động chào hỏi: “Vãn Vãn, lần này chúng ta đều được đi dự hội nghị đại lý ở Hải Thành đó!”
“Cháu nghĩ chỉ nhờ chút quan hệ với cậu của mình là nó có thể vào được trụ sở chính sao?” Hạ Tuyên cười khẩy, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Người trẻ các cháu vẫn quá ngây thơ.”
Lần đi Hải Thành này ít nhất phải ở lại năm ngày. Để nhanh chóng làm quen với công việc, cô bước tới trước bàn cô Tào, hỏi: “Chị ơi, địa điểm hội nghị lần này do bên mình đặt hay là bộ phận khác phụ trách ạ?”
Đợt khảo sát thực tập mới lại bắt đầu, vừa đến công ty, Tang Vãn đã bị kéo vào một group chat nhỏ tên là: [Bốn đóa hoa của Mỹ Ích]
Tang Vãn cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau, hoàn toàn không nhận ra tay của Hạ Tuyên đang khẽ v**t v* hai bên vai cô.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tang Vãn dần siết chặt, nhất thời không biết phải nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tan làm, Tang Vãn tới nhà hàng đã đặt trước theo hẹn, Hạ Tuyên đã ngồi chờ sẵn trong phòng riêng, vừa thấy cô vào đã dập điếu thuốc.
“Ý chú là... cái c.h.ế.t của cha cháu, anh ấy cũng có phần trách nhiệm?” Tang Vãn chỉ nghe rõ điều đó.
Chương 32: Thương D·ụ·c Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
“À đúng rồi, lần này hai thực tập sinh của bộ phận chúng ta cũng sẽ được đi trải nghiệm thực tế.” Cô mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi Tang Vãn.
Ông đã gần năm mươi, nửa đời bôn ba cũng chỉ làm giám đốc một chi nhánh. Đâu như Thương D·ụ·c Hoành, tuổi trẻ mà đã chen chân vào trụ sở chính.
“Cậu vẫn còn giận tôi sao?” Sài Thanh Oánh nhẹ giọng, kéo ghế lại gần, nắm lấy tay cô.
Tang Vãn bĩu môi: “Vậy tại sao anh lại tức giận?”
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền thấy Thương D·ụ·c Hoành đang đứng ở hành lang hút thuốc.
“Tôi sợ cô c.h.ế.t rồi, người ta sẽ chỉ trỏ sau lưng anh tôi.” Anh cáu kỉnh đáp lại.
Bữa tối này cuối cùng cũng không thể ăn nổi, Tang Vãn viện cớ mệt để về sớm.
Anh mặc bộ âu phục đen tuyền, tóc được xịt keo gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú sắc nét, áo sơ mi chỉnh tề, những ngón tay thon dài cầm mic, giọng nói trầm thấp quyến rũ.
Thương D·ụ·c Hoành cứng miệng đáp, ánh đèn đường kéo dài và kéo gần bóng dáng hai người họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.