Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Gián điệp
“Thương tổng, anh cũng tăng ca à…” Cô vừa mở miệng, câu nói còn chưa dứt thì thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh, cô lập tức ngậm miệng.
Anh khựng lại, ánh mắt thoáng hiện tia tối tăm: “Tôi là sếp hay cô là sếp?”
Sắc mặt Lê Hàm hoảng loạn, liên tục liếc quanh, nhưng nghe có người gọi mình liền lập tức thu lại vẻ bất an, khoác vai cô cười nói: “Muộn thế mà em còn tăng ca à?”
Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, giọng hơi yếu đi: “Thương tổng, có chuyện gì xảy ra sao?”
Kiều Yến nhanh chóng đáp lại: [Cô bị bắt rồi à?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh.” Tang Vãn cụp mắt, nhỏ giọng đáp.
Thanh Oanh không hỏi thêm, tắt đèn rồi đi trước: “Vậy tôi về trước nhé, cậu nghỉ sớm đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Hàm thấy vậy liền viện cớ rút lui. Vừa quay lưng đi, cô ta liền thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tang Vãn nghe xong chỉ khẽ cụp mắt xuống, quay lại ngồi xuống mép giường.
“Đinh” thang máy đến tầng bộ phận thương hiệu. Tang Vãn bước ra, bỗng quay đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định: “Dù thế nào, tôi mong Thương tổng hãy đưa ra bằng chứng.”
Cô đặt điện thoại xuống, thở dài thật sâu. Cô trầm mặc một lúc, lại cầm điện thoại lên, mở khung chat với Sài Thanh Oánh, chuyển cho cô ấy một khoản tiền.
Nhỏ xong, cô ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cô xác nhận lời cô ta nói là thật chứ?”
Trở lại phòng mình, cô lại mở ứng dụng xã hội tìm thuê phòng. Nhưng đang vào mùa tốt nghiệp, nguồn nhà trọ lại ít mà ngân sách cô cũng không nhiều, nhất thời chẳng tìm được nơi nào thích hợp.
Lê Hàm: [Tạm thời thoát được.]
Tang Vãn run lên, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Cô lén ngẩng đầu lên liếc nhìn, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ép cho cúi xuống: “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Hai người trò chuyện vài câu, bỗng Tang Vãn nhìn thấy Thương D·ụ·c Hoành với vẻ mặt nghiêm nghị xuất hiện ở phía xa, sau lưng là mấy bảo vệ, đang bước nhanh về phía này.
Thanh Oánh nhíu mày, đi đến gần cô: “Dữ liệu không phải cậu đã xử lý xong từ trước rồi sao? Còn gì nữa?”
Tang Vãn có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng đi thẳng vào phòng, chẳng buồn nói thêm câu nào.
Cô vội vàng đuổi theo: “Thương tổng, tôi thề là những gì vừa nói hoàn toàn là sự thật. Giám đốc Lê thật ra là người tốt, có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không?”
“Tôi không về đâu, vẫn còn phải xử lý dữ liệu.” Tang Vãn tháo kính, mở ngăn kéo lấy lọ thuốc nhỏ mắt.
Tang Vãn miễn cưỡng quét chuyển khoản cho anh năm trăm, sau đó đóng cửa xe cái rầm đầy tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi đầy đủ tên mình, mặc dù ngữ khí không dễ nghe chút nào.
Làm xong những việc đó, Tang Vãn mím môi, thu dọn qua loa, định bước ra ngoài mời Thanh Oánh và bạn trai cô ấy đi ăn một bữa. Nhưng chưa kịp mở cửa, đã nghe thấy một câu nói mỉa mai vọng đến: “Cô ta tính ở ké đến bao giờ nữa?”
Nửa tiếng sau, bụng đói cồn cào, cô vào thang máy định xuống cửa hàng tiện lợi mua gì đó ăn. Không ngờ vừa ra khỏi sảnh, liền bị ai đó chạy đến va phải.
Tang Vãn tự mở định vị để ước lượng chi phí, nhiều lắm là hai trăm. Biết mình bị anh trêu đùa, cô cũng không vừa, hậm hực đáp lại: “Cho anh hai trăm, nhiều hơn thì tính là phá giá thị trường rồi đấy.”
Gần đây, Thanh Oánh cũng bận đến quay cuồng vì dự án. Làm xong việc, ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường đã gần mười một giờ, cô nhanh chóng thu dọn đồ: “Vãn Vãn, bạn trai tôi đang đợi dưới lầu rồi, cậu cũng chuẩn bị về thôi.”
Sắp đến đợt báo cáo thực tập, vì bản kế hoạch kia, Tang Vãn lựa chọn ở lại công ty làm thêm. Cô mua cả ghế gấp, định tối nay ngủ lại công ty luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tang Vãn lặng lẽ câm nín. Vì Lê Hàm từng vô tình nhắc đến chuyện cha cô, trong lòng cô luôn xem đó là một người bạn. Mà đã là bạn, thì quan tâm là điều hiển nhiên. Có gì sai chứ?
Về đến xe, Lê Hàm nhắn cho Kiều Yến: [Chưa lấy được tài liệu, phía bên kia đã phát hiện.]
Bàn tay đang đặt trên vai cô của Lê Hàm lập tức cứng lại, ánh mắt lảng đi.
“Giám đốc Lê?” Nhận ra người trước mặt, cô khẽ nhíu mày.
Anh không trả lời, chỉ nhìn về phía Tang Vãn: “Cô ta nói thật chứ?”
Anh nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc, chống tay lên hông bật cười trầm trầm từ lồng ngực.
Vừa bước vào cửa nhà, cô liền thấy Sài Thanh Oánh và bạn trai đang quấn quýt trên sofa. Hai người nghe thấy tiếng động ở cửa thì giật mình, lập tức chỉnh lại tư thế ngồi.
Anh không nói gì thêm, sải bước vào công ty, nhóm bảo vệ phía sau cũng tản ra.
Cửa thang máy sắp khép lại, Thương D·ụ·c Hoành vươn tay chặn cửa, bước ra ngoài: “Cô là họ hàng nhà cô ta chắc?”
Thương D·ụ·c Hoành mặc sơ mi trắng cắm trong quần tây, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn rỏi: “Vừa rồi giám đốc Lê đã đi đâu?”
Trong thang máy, cô chủ động bắt chuyện: “Thương tổng, rốt cuộc giám đốc Lê…”
Đây là điều cha cô từng dặn. Dù có thân thiết đến đâu, cũng không thể chiếm lợi của người khác mà không áy náy.
“Vâng.” Tang Vãn không hiểu chuyện gì nhưng đúng là như vậy.
Sài Thanh Oánh chu môi, đầu tựa vào lòng bạn trai, giọng nũng nịu: “Em cũng không biết, không dám hỏi nữa.”
Rõ ràng Thương D·ụ·c Hoành rất bài xích việc nhắc tới Lê Hàm, nghe đến tên cô ấy liền lạnh mặt: “Im miệng.”
Tang Vãn vẫn không hiểu vì sao anh lại nổi giận như vậy. Cô chẳng còn tâm trạng mua đồ nữa, lặng lẽ theo anh quay lại lên lầu.
Dưới toà nhà, Tang Vãn và Thương D·ụ·c Hoành vẫn đang giằng co, cô không hiểu mình lại làm gì sai nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tại sao…” Cô chưa kịp hỏi, anh đã quay lưng rời đi.
Chương 14: Gián điệp
“Thế tư vấn không tính phí à? Tôi làm từ thiện chắc?” Thương D·ụ·c Hoành ngẩng đầu, mặt mày khó chịu.
“Tránh xa cô ta ra.” Thương D·ụ·c Hoành ánh mắt lạnh như băng, mang theo vẻ cảnh cáo rõ rệt.
“Bé con, em nên tranh thủ hỏi đi, chứ anh cứ thấy khó chịu thế này mãi…” Bạn trai cô ấy nâng cằm cô ấy lên, ánh mắt nhìn cô ấy đầy sâu xa.
Thời gian sống cùng Thanh Oánh, mỗi tuần cô đều chi trả sinh hoạt phí. Tính ra, cũng đã gần một tháng, số tiền này xem như tiền thuê phòng.
Nghe vậy, Tang Vãn lập tức mở mắt, nhanh tay chuyển màn hình trước khi cô ấy tới gần: “Trước có sai số, tôi phải chạy lại một lượt nữa.”
Khóe miệng Thương D·ụ·c Hoành nhếch lên đầy giễu cợt, cả người toát ra sát khí: “Tang Vãn, lời đã nói phải chịu trách nhiệm.”
Lê Hàm trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Tôi ở lại làm thêm, vừa ra ngoài gặp Tiểu Vãn nói chuyện vài câu.”
“Vâng, sắp đến đợt báo cáo rồi.” Bị cô ấy khoác vai, Tang Vãn cảm thấy có gì đó là lạ nhưng lại không nói được là lạ ở đâu.
“Ừm, đi cẩn thận nhé.” Tang Vãn xoa xoa đôi mắt đỏ hoe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.