Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Không phải trốn việc
Vì đã quen thuộc đường đi sau nhiều ngày qua lại, cô lấy điện thoại ra soi đường. Khi đi ngang qua một cánh đồng dâu, đôi mắt cô khẽ nheo lại… hình như có bóng người quen thuộc.
Tang Vãn buông tay, ngồi xuống bên cạnh Thương D·ụ·c Hoành: “Anh thường xuyên đến đây sao? Hay là… đám c·h·ó này đều do anh nuôi?”
Thấy vậy, Thương D·ụ·c Hoành cúi đầu liếc đồng hồ lần nữa, vài giây sau giấu đi ý cười nơi đáy mắt, ngẩng lên nhìn cô: “Còn chưa đi sao?”
Người phụ nữ bị nói vậy thì nghẹn lời, nhất thời không dám cãi lại.
Thương D·ụ·c Hoành ngẩng đầu nhìn về cánh đồng lúa bát ngát trước mặt, gương mặt vẫn điềm nhiên nghe điện thoại.
Mu bàn tay anh vô tình chạm vào mắt cá chân của Tang Vãn khiến tim cô khẽ run. Nơi tiếp xúc vẫn còn dư âm hơi ấm, cô khẽ siết chặt cây xúc xích trong tay.
Con c·h·ó nhỏ chớp mắt hai cái, sau đó quay sang nhìn Thương D·ụ·c Hoành như đang xin phép.
Mất khoảng ba ngày, cô đã ghé qua hết tất cả các cửa hàng nhượng quyền trong khu vực, tổng hợp xong dữ liệu. Khi mọi việc hoàn tất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tang Vãn đang ngẩn người thì giật mình tỉnh lại.
Vừa nói, cô vừa giơ tay chào người đàn ông trước mặt.
Tang Vãn lắc đầu, đôi mắt chăm chú nhìn anh không rời.
Thấy c·h·ó con ăn hết xúc xích, Tang Vãn lại lôi hết đồ ăn vặt còn lại trong túi ra, xé bao chuẩn bị cho bọn nhỏ ăn.
Lũ c·h·ó nhỏ thấy Tang Vãn liền tỏ ra phấn khích, con thì nằm bên chân cô, con thì dụi đầu vào giày cô làm nũng.
“Cô nói là tụi nó hiểu, không cần bắt chước tiếng c·h·ó.” Anh khẽ ho một tiếng, thu lại nụ cười.
“Nghe lén vui lắm à?” Một giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lẽo vang lên.
Tang Vãn: “...”
Tang Vãn đứng phía sau anh, lập tức cảm nhận được khí chất lạnh lẽo khác hẳn ngày thường. Cô lưỡng lự không biết có nên đến an ủi không thì điện thoại trong tay anh lại đổ chuông lần nữa.
Tang Vãn hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân rồi chậm rãi bước đến bên anh.
Thương D·ụ·c Hoành vẫn quay lưng về phía cô, không ngoái đầu lại.
“Mày nói gì vậy? Không có bọn tao thì làm gì có mày…” Người đàn ông bắt đầu nổi giận, giọng to hơn.
“Tút... tút...”
“D·ụ·c Hoành, đừng trách mẹ con nói nhiều, chúng ta đều muốn con sớm ổn định, lập gia đình.” Giọng đàn ông trong điện thoại trầm thấp, nghe có chút mệt mỏi.
Ánh mắt anh hơi cong, giữa mày mang theo vẻ lạnh lùng: “Sao thế, không trốn tôi nữa à?”
Cô mím môi, cười gượng hai tiếng: “Tổng giám đốc Thương nói gì vậy, thời gian trước tôi bận quá thôi mà.”
Nghe thế, Tang Vãn mới sực tỉnh, suýt nữa lỡ mất chuyến xe buýt. Cô nhanh chóng sắp xếp lại chiếc túi vải mang theo, cất bước chạy vội đi, không nói thêm lời nào với anh.
Mẹ nó, thì ra anh luôn biết sao?!
Lần này Thương D·ụ·c Hoành không để đối phương nói thêm câu nào, cúp máy dứt khoát. Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, màn hình dần tối đi, đầu cúi thấp như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô không biết gọi c·h·ó thế nào, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng bắt chước tiếng sủa: “Gâu~”
Anh khẽ “Ừm” một tiếng, xem như trả lời cả hai câu hỏi.
Nghe thấy tiếng “gâu” ấy, Thương D·ụ·c Hoành không nhịn được bật cười. Anh nắm tay thành nắm đấm, khẽ đặt lên khoé môi che đi tiếng cười, khóe miệng nhếch lên.
Anh khẽ cười lạnh, ánh mắt vẫn hờ hững: “Đừng diễn nữa, mẹ rảnh quá à?”
Tang Vãn đứng c·h·ế·t trân, không biết nên tiến lại hay lặng lẽ rời đi, cứ thế do dự đứng yên một chỗ.
Phải rồi, từ nhỏ cha đã dạy cô không được nghe lén người khác, hôm nay sao lại phá lệ thế này?
“Bọn chúng giống tôi, đều là những kẻ không có nhà.” Anh chậm rãi nói, giọng trầm thấp.
Thương D·ụ·c Hoành rút từ túi ra một bao thuốc, quay sang hỏi: “Cô có ngại không?”
Đám c·h·ó ấy dường như cảm nhận được tâm trạng u ám của anh, liền quẫy đuôi vây quanh.
Thế nhưng Thương D·ụ·c Hoành vẫn lãnh đạm trả lời: “Người mẹ giới thiệu, con đều không thích.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tổng Giám đốc Thương, tôi không cố ý, chỉ là thấy anh có vẻ cần người giúp đỡ…” Cô không thể nhấc chân nổi, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.
“Tiểu Hoành, sao con không vừa ý với ai trong số các đối tượng mẹ sắp xếp cho vậy? Con nói cho mẹ biết, rốt cuộc con thích kiểu người như thế nào?” Giọng người phụ nữ trong điện thoại run run, nghe kỹ thì như đang khóc.
Tang Vãn mím môi, có phần ngại ngùng.
“Tôi đến cửa hàng nhượng quyền làm khảo sát dữ liệu, không phải là trốn việc đâu nhá.” Tang Vãn đối diện với ánh mắt sắc bén kia, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chột dạ.
“Hi, tổng Giám đốc Thương.” Tang Vãn mặc một chiếc áo len dệt màu be, phía dưới phối đơn giản với quần jean, mái tóc dài đen nhánh được kẹp lỏng ra sau đầu bằng một chiếc càng cua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lúc sau, cô lấy ra cây xúc xích chưa ăn hết trong túi, xé bao đưa cho con c·h·ó đang dựa vào chân.
C·h·ó con được phép liền nhảy vồ lấy xúc xích trong tay cô. Tang Vãn giật nảy mình, bị hành động đột ngột ấy làm hoảng sợ.
Anh gật đầu, khóe mắt hơi cong lên, tay xoa nhẹ đầu nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không được vô lễ.” Thương D·ụ·c Hoành trừng mắt, nghiêm giọng.
Cô mím môi, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Gâu~” C·h·ó con chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, mong được tha thứ.
Thương D·ụ·c Hoành chỉ mặc một chiếc sơ mi đen mỏng, đầu ngón tay vắt hờ áo vest khoác trên vai, dáng vẻ lười nhác. Nghe thấy tiếng cô, anh ngẩng mắt nhìn.
Thấy cô lúng túng, anh cũng không nỡ trêu tiếp. Anh búng tay một cái, đàn c·h·ó liền đồng loạt chạy tới vẫy đuôi.
Tang Vãn: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy sao anh không đưa chúng đến bệnh viện thú y hoặc tìm người nhận nuôi?” Cô nhìn anh, giọng trầm xuống, trong lòng cũng lo lắng cho bầy c·h·ó.
Đây là lần đầu tiên Tang Vãn thấy một Thương D·ụ·c Hoành khác với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày. Có lẽ, là lần đầu cô cảm nhận được chút hơi ấm từ con người anh.
Từ trung tâm thành phố Giang Minh đến các thị trấn vùng sâu mất hơn hai tiếng xe. Vì không có xe riêng, suốt thời gian khảo sát, Tang Vãn phải dậy sớm đón xe, vất vả vô cùng.
Tang Vãn cắn nhẹ môi dưới, nghiêng đầu quan sát hồi lâu.
Chương 12: Không phải trốn việc
Chờ người kia nói xong, anh mới nhếch môi đáp lại: “Mẹ con? Không phải con là trẻ mồ côi sao?”
Người ấy ngồi quay lưng lại trên bờ ruộng, tay áo xắn hờ, dáng người cao lớn với vai rộng eo thon, một tay cầm điện thoại nghe máy.
Anh lật màn hình lên, cúi mắt nhìn một lát rồi mới bắt máy.
Thương D·ụ·c Hoành đưa cổ tay lên xem đồng hồ, nhếch môi nhàn nhạt hỏi: “Bận dự án nào vậy?”
Chiều thứ sáu, Tang Vãn như thường lệ đang hỗ trợ ở một cửa hàng nhỏ trong thị trấn. Đến giờ tan làm, trời cũng đã gần tối.
Thương D·ụ·c Hoành tháo điện thoại xuống, sắc mặt không gợn sóng mà dứt khoát ngắt máy.
Đột nhiên, cô thấy một bầy c·h·ó hoang vây quanh lấy Thương D·ụ·c Hoành.
“Sao… sao vậy ạ?” Tang Vãn mặt đỏ bừng, không hiểu mình làm sai điều gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.