Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thời Hòe Tự
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 265: Tống Giai bị thương
Cố Nam Huyền tức giận nói: “Hôm trước được nghỉ em mới nghĩ tới, bây giờ mọi người đều ở thủ đô, tranh thủ thời gian nghỉ qua Kinh Đại thăm chị Tống Giai. Nếu chị Giai Giai có rảnh, thì mời chị ấy về nhà ăn bữa cơm. Chúng ta vừa dọn vào nhà mới, bên này lại không có bạn bè thân thích nào, chưa hề làm lễ tân gia.”
“Ngoài ra cô ta còn có quan hệ mập mờ với vài bạn học nam khác. Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy thật ra cô ta cũng không thích đám con trai đó. Dù sao cũng có người bạn trai Nguyên Ứng với gia thế hơn người, diện mạo không tầm thường bên cạnh rồi, cô ta chướng mắt đám con trai đó cũng phải thôi. Nhưng cô ta vẫn treo bọn họ, làm rất bí mật, không hề đi quá giới hạn. Nếu đặt ở đời sau, có lẽ sẽ có rất nhiều người gọi cô ta là trà xanh hoặc bạch liên hoa. Nhưng ở thời này, mọi người chỉ nói cô ta là vừa xinh đẹp vừa lương thiện, không cảm thấy có vấn đề gì. Có vấn đề cũng là đám con trai kia tương tư đơn phương, không liên quan đến cô ta.”
Tống Giai nghe nhạc điệu đoán được chương trình: “Nguyên Ứng chính là một trong số đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bệnh viện.
“Kết quả em với chị Giai Giai vừa gặp nhau chưa lâu, em ra ngoài mua chai nước, về đến nơi đã thấy một cô nữ sinh xông về phía chị ấy, đẩy chị ấy ngã ra đất, còn không cẩn thận dẫm vào mắt cá chân chị ấy một cái. Sau đó một câu xin lỗi cũng không nói, đã chạy mất. Đi không chịu nhìn đường còn chưa tính, gây chuyện còn không xin lỗi, quá không lễ phép, quá đáng giận!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nguyên Ứng?”
“Ừ! Lúc ấy tôi đã uyển chuyển từ chối cô ta, nói việc học của tôi quá bận rộn, sợ là không có thời gian kết bạn. Trong lòng cũng đã sinh ra cảnh giác, đề phòng khắp nơi. Cũng may tôi với cô ta học khác khoa, tôi lấy được thời khóa biểu khoa tiếng trung của cô ta, cô ta phải học rất nhiều môn, nghe nói còn có bạn trai nữa, họ Nguyên, cũng học cùng trường tôi. Hai bên thường xuyên ra vào có đôi, có người nói gia thế của bạn học Nguyên kia không tầm thường, còn trông thấy tài xế lái xe tới đón cậu ta.”
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Năm trước tôi từng cứu ba cậu thiếu niên ở huyện Nguyên Hoa, chắc cô cũng nghe nói qua về chuyện này rồi nhỉ.”
Nếu chỉ như vậy, sao lại nói là bị thương hai lần liên tiếp? Cố Nam Sóc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tống Giai. Tống Giai nháy mắt ra hiệu với hắn, rồi cười hì hì nói với Cố Nam Huyền: “Chị hơi đói bụng, có thể làm phiền em ra ngoài mua giúp chị chút đồ ăn không?”
Thấy Cố Nam Sóc gật đầu, Tống Giai khẽ chậc một tiếng, nói tiếp: “Không biết tôi có nên gọi Cố Kiều là bậc thầy quản lý thời gian không nữa. Theo tôi biết, cô ta nhập học một tháng, chưa bao giờ trốn học, thường xuyên giúp đỡ bạn bè trong lớp làm niềm vui, chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã xây dựng được danh tiếng và uy vọng nhất định.”
“Ngoài chuyện này ra, cô ta vẫn thường xuyên hẹn hò với bạn trai chính quy Nguyên Ứng. Đã như vậy rồi, còn có thể bớt ra thời gian tìm đủ lý do tới tiếp cận tôi, khiến tôi rất nghi ngờ, không biết có phải một ngày của cô ta có tận 48 tiếng hay không, nếu không, sao có đủ thời gian.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 265: Tống Giai bị thương (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Giai bị thương ở chân, nhìn qua rất nghiêm trọng, sưng đỏ một mảng lớn, Cố Nam Sóc có chút kinh ngạc: “Sao lại bị thương nặng thế này?”
“Cố Kiều thi tới Kinh Đại rồi!”
Tống Giai nhẹ nhàng nói một câu: “Bị thương hai lần liên tiếp.”
“Ngày khai giảng, tôi làm đại biểu năm hai phụ trách tiếp đón sinh viên mới. Tôi nhìn thấy cô ta ở buổi liên hoan chào đón tân sinh. Lúc ấy tôi cũng rất kinh ngạc. Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cố ý tìm tôi nói chuyện, nói học kỳ một cô ta mới nhận cha mẹ kết nghĩa, được cha mẹ nuôi đón lên tỉnh, trực tiếp xin vào lớp mười hai luôn. Cô ta còn nói ở thủ đô không dễ gì mới gặp được đồng hương, hy vọng có thể thường xuyên qua lại. Biết cô ta tà môn, tôi nào dám thường xuyên qua lại với cô ta.”
Tất nhiên là Cố Nam Huyền không từ chối rồi, đợi cô ấy đi khỏi, Tống Giai mới nói ra tình hình thực tế.
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Chuyện lần này có liên quan với cô ta? Là cô ta làm?”
Tống Giai sửng sốt: “Hình như là cái tên này. Anh quen biết à?”
Cố Nam Sóc sửng sốt: “Ý thức vẫn rõ ràng, nhưng không cách nào khống chế được cơ thể mình?”
Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc: “Cô ta nhỏ hơn Nam Huyền một tuổi, không phải học kỳ này mới vào lớp mười hai sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.