Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nuôi Tà

Zhihu/Hàn Tê

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Ở sâu trong cung cấm kia là kẻ thù của người. Bà ta có gia tộc lớn mạnh chống lưng, thủ đoạn độc ác. Bà ta luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của người, lúc nào cũng có thể cho người một đòn chí mạng.

Nhưng hắn không hề tức giận.

Khi hoàng đế tới, cũng là lúc ta đang ăn bữa tối.

Bên trong là bằng chứng chứng minh tính cách mẫu thân thay đổi đột ngột như thế nào, cùng với đó là những lời mẫu thân những năm qua vô ý nói ra, tất cả đều không thuộc về thế giới này. Từng câu, từng chữ rõ ràng, đến cả câu nói mẫu thân từng nói với phụ thân vào năm trước đó cũng có.

Thật ra cũng không cần ôm lắm.

Đã mười năm trôi qua rồi, và rất nhiều năm về sau nữa, có lẽ đây sẽ là thời khắc duy nhất ta có thể thoải mái nói chuyện với mẫu thân.

Tất cả những lời mẫu thân nói đều ứng nghiệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta xoa bóp cho xúc tu của hắn.

Ta thấy vô cùng đáng tiếc, sao lại không đánh nhau c.h.ế.t luôn đi?

Ta thu tay và nước mắt lại.

Khóc xong, ta lau nước mắt: “Phụ thân.”

“Không được khống chế ta!” Ta phẫn nộ, gạt xúc tu của hắn: “Một ngày nào đó, nếu ta phát hiện tinh thần của ta bị ngươi động tay động chân, lúc đấy nếu không phải ngươi c·h·ế·t, thì là ta c·h·ế·t!”

Nhưng ít nhất trong đêm nay, vào giờ phút này, ta không muốn trở thành một kẻ chỉ biết tính kế người khác.

Hoàng đế giống như nổi điên, bóp chặt cổ bà ta. Hai người lao vào đánh nhau. Cơ thể hoàng đế đã sớm bị Hàn Thực Tán khoét rỗng, cho nên bọn họ đánh nhau khó phân thắng bại.

Hiện tại mới áy náy, đau khổ thì có ích gì?

Người quay lưng lại phía ta, tấm lưng gầy yếu không ngừng run rẩy, người che miệng lại, chỉ phát ra vài tiếng nức nở.

Mấy năm gần đây, Doãn hoàng hậu đã buông lỏng cảnh giác với ta. Hoàng đế cũng đã trốn gặp ta mấy lần, cũng có nhiều chuyện ta đã nhờ ông ta làm.

Hắn bay đến cửa sổ, dường như muốn rời đi.

“Ngủ ngon.” Ta nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Tà Thần sửng sốt. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thấy ta như này, giống như một con nhím đem gai nhọn đâm vào hắn.

Nhìn thấy ta, mẫu thân hoảng sợ nhìn xung quanh: “Trăn nhi? Sao con lại tới đây? Không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao?”

“Đừng giận, thật xin lỗi, là ta không tốt.”

Tà Thần nằm bất động trên người ta, hắn nhấc xúc tu lên rồi vuốt vuốt lưng ta: “Mệt quá, mệt quá, phải nghỉ ngơi.”

Ta buộc bản thân phải nhớ lại cảnh đêm hôm đó: Âm thanh cổ bị đứt gãy, giọng nói của cung nữ kia im bặt…

Nhưng người lại không biết, thời khắc gặp gỡ kia cũng chính là lúc đưa người vào bể khổ.

Tự sát bằng cách nuốt vàng rất đau khổ. Mẫu thân không muốn ta thấy bộ dạng dữ tợn trước khi c·h·ế·t của người, nên người đã đuổi ta đi.

Ánh mắt mẫu thân ta tràn đầy vẻ đau thương, lắc đầu: “Ta không muốn đi đâu hết, ta chỉ muốn rời khỏi thế giới này thôi.”

Sau đó, ta sẽ thầm nhủ với bản thân rằng hắn là một Tà Thần không có tên họ. Ta không cần phải áy náy khi lợi dụng hắn.

Nhưng giờ đây, người sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ chẳng bao giờ trao cho ta nụ hôn chào ngày mới.

Ta lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.

Giọng nói của ta lạnh lùng, còn mang theo sát khí.

Tà Thần giúp ta đè góc chăn, nhẹ giọng nói: “Mỗi một ngôi sao trên bầu trời rồi sẽ trở về quỹ đạo và thế giới riêng của nó.”

Ta chợt run lên.

Tà Thần dùng xúc tu quấn quanh người ta, bay về phía mẫu hậu.

Ta có thể tin tất cả mọi người, trừ ông ta. Ta ở lãnh cung ngầm quan sát thế cục, thỉnh thoảng sẽ tìm cách đổ thêm dầu vào lửa.

“Ngươi đừng buồn nữa, ta có thể nghe thấy âm thanh linh hồn của ngươi đang khóc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tà Thần nói với giọng thỏa mãn: “A Trăn tốt quá.”

Một kẻ đến từ tương lai, biết trước lịch sử.

15.

Ta gọi ông ta giống như lúc còn nhỏ, rồi nở nụ cười: “Phụ thân, đừng buồn, vì con sẽ nhanh chóng được gặp lại mẫu thân rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tà Thần đưa ta về lại cung điện cũ nát.

C·h·ế·t mất thôi, ta lại bắt đầu cắn rứt lương tâm rồi.

Cho tới lúc mẫu thân ta bị bắt tới Phượng Minh điện, người vẫn chỉ nghĩ là do bản thân cướp đi sự sủng ái của hoàng đế.

Mẫu thân ngã xuống.

Mười lăm phút đã hết.

Hắn do dự một lúc, rồi đưa xúc tu chạm vào mặt của ta: “Ta có thể giúp ngươi một chút…”

Người hận bản thân không biết nhìn người. Người ngỏ ý muốn đưa nữ nhi rời khỏi chốn kinh thành này, sẽ sống một cuộc sống mai danh ẩn tích.

Đầu tóc hoàng đế rối bù. Y phục của ông ta vừa to vừa rộng, chắc là vừa hút Hàn Thực Tán xong.

Phần 03.

Quả thật, người đã không còn chút lưu luyến gì với thế giới này nữa rồi.

Thấy cháo loãng trong tay ta, ông ta rơi nước mắt.

Đáng tiếc, ở thế giới này, người đầu tiên biết bí mật của người lại chính là Doãn hoàng hậu.

“Nếu nàng ấy có thể chịu đựng thêm một chút, có lẽ ta…”

Aizzz, thần minh ngu ngốc quá cũng không tốt lắm.

Người nhẹ nhàng đẩy ta ra ngoài: “Đừng quay đầu lại.”

Sợ hắn đổi ý, ta nhanh chóng trả lời: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta có một món quà muốn tặng ngươi.”

Nhưng năm ấy, khi thái tử c.h.ế.t non, Doãn hoàng hậu không hề cố kỵ gì nữa. Bà ta lập tức nhốt mẫu thân trong Phượng Minh điện. Còn nam nhân này, chỉ biết quay đầu đi.

Người là một nữ sinh viên xinh xắn, vì ngoài ý muốn mà xuyên đến thế giới này. Sau đó người gặp hoàng đế đang cải trang vi hành. Hoàng đế yêu người bởi tính cách tự do, thẳng thắn, khác hẳn với nữ tử thời bấy giờ. Hoàng đế nói dối rằng bản thân là một thương nhân đang đi du ngoạn, và sau đó hai người đã trở thành phu thê.

Nhưng mà, khi đó ta không đoán được, hắn lại làm bạn với ta nhiều năm như vậy.

Trầm mặc một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng: “Lúc mẫu thân con ra đi, trên tay nàng còn nắm chặt lễ vật năm đó. Lúc đó ta đã đưa cho con, rồi ta cũng đoán được rằng, con sẽ đưa lại cho nàng ấy. Chỉ là không nghĩ tới, lúc ta nhìn thấy nó lần nữa, nàng đã ra đi.”

“Ngươi chỉ có nhiều nhất là 15 phút thôi.” Hắn dặn dò ta.

À, chắc là quà sinh thần ta. Ta không nghĩ nhiều nữa.

Ta không trả lời ông ta, cúi đầu sửa y phục: “Phụ thân, người có thể đưa cho Trăn nhi một bộ y phục tốt hơn không. Để con còn có thể có chút mặt mũi mà gặp lại mẫu thân.”

Người nói: “Sắp đến thời kỳ tiểu băng hà rồi, nhiệt độ không khí sẽ hạ xuống thấp hơn nữa, và sản lượng lương thực cũng sẽ giảm rất mạnh. Ta sợ lúc đó sẽ tạo ra sự hỗn loạn, ngươi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút.”

Ta kiêng kỵ hắn, nhưng cũng dựa dẫm vào hắn.

Hoàng đế phản ứng lại lời ta vừa nói: “Trẫm sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để con dẫm vào vết xe đổ của Nhược nhi.”

Ông ta bước tới rồi ôm lấy ta, hai người bọn ta ôm nhau khóc.

Ta cầm tay người: “Chỉ còn mười lăm phút, chúng ta nói chuyện, được không?”

Hắn xoa đầu ta.

Người dùng sức đứng lên. Thế nhưng những năm tháng bị giam cầm nơi đây đã bào mòn hết sức sống của người. Người chỉ có thể đứng yên một chỗ, lắc đầu với ta.

Hôm sau, ta vừa ăn tối vừa nghe lời đồn trong cung.

Nghe nói, Doãn hoàng hậu cầm bình sứ đánh vào đầu hoàng đế, rồi mắng: “Ngươi có thể dùng lời ngon tiếng ngọt bảo nàng ta c.h.ế.t, vậy thì sao ngươi không đi theo nàng ta luôn đi?”

Hóa ra nước mắt của ta vẫn rơi.

Chỉ cần cạy được miệng mẫu thân, bà ta có thể nắm chắc mọi chuyện trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta chán ghét thế giới này.”

Doãn hoàng hậu cười khinh thường: “Ai nói với ngươi rằng ta vì loại tình yêu vô dụng đấy mà sinh hận?”

Chén cháo trong tay ta rơi xuống đất, hòa với những giọt nước mắt trên mặt ta.

Một kẻ tiên tri tuyệt vời.

“Không lạnh.” Ta không còn tâm trạng nói chuyện với hắn, cuộn tròn trong cơ thể hắn: “Trở về thôi.”

11.

Ta hỏi: “Ngươi có muốn ta giúp ngươi xoa bóp không?”

Tà Thần nhận ra ta đang thất thần, hắn thu xúc tu về: “Được rồi, kết thúc cung phụng, nói ra yêu cầu của ngươi đi.”

Sau khi phát hiện trượng phu ngoại tình, Doãn hoàng hậu lại được đền đáp lễ vật lớn nhất trong đời.

Hắn cực kỳ vui mừng, lập tức bay tới, mở xúc tu ra bốn phía, giống như một đóa hoa lớn.

“Khi đó, ta chỉ muốn trốn xa những nhân vật trong lịch sử, có một cuộc sống ổn định, tốt nhất là không cần lo cơm áo gạo tiền. Thương nhân ôn tồn, lễ độ rất phù hợp với điều kiện đó.” Mẫu thân cười khổ.

Ta bước tới gần người, nhìn vào mắt người: “Sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta đâu. Con muốn hỏi người một câu, con có cách đưa người rời khỏi đây, người có muốn không?”

Mặc dù những món đồ hắn đưa rất kỳ lạ.

Sau vài lần tra tấn, mẫu thân đã thú nhận lai lịch của người.

“Mẫu thân con… đã qua đời.”

Dường như hắn đã hạ quyết tâm, hắn nói: “Đêm mai ngươi có thể nhận được rồi.”

Nhưng sẽ luôn có một vị thần ngu ngốc làm điều đó.

- --------------------------------------

Hoàng đế vội vã rời đi.

Hoàng đế bi thương lùi về sau hai bước, nhìn ta ngồi dưới đất khóc nức nở.

Không có gì khác ngoài việc đế hậu đánh nhau.

Ta cười lạnh.

Cung nhân không dám kéo đôi phu thê tôn quý nhất thiên hạ này ra, chỉ có thể đứng nhìn.

13.

Mẫu thân của ta không phải người của thế giới này, bà là người của một ngàn năm sau xuyên đến đây.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, giống như chỉ trong nháy mắt, bóng tối đã nuốt chửng lấy ánh sáng.

Ta nhìn không chớp mắt, dần dần mẫu thân ta không còn cử động nữa.

Khi còn bé, trước khi đi ngủ, ta và hắn thường kể chuyện xưa cho nhau nghe.

Cũng giống như những năm trước, không một ai tặng lễ vật cho ta.

Lúc trước người không nói là vì muốn ta yên tâm, chứng minh bản thân rất lợi hại, có thể đấu lại Doãn hoàng hậu.

Mỗi lần như vậy, ta đều có cảm giác mình đang lừa gạt trẻ con, đối với hành vi của bản thân, ta cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Chỉ là những chuyện ta kể, đều do ta bịa ra. Còn câu chuyện của hắn lại là người thật việc thật trong thiên hạ này.

Nhiều lúc ta tự hỏi, có thật là vừa sinh ra hắn đã là thần không? Hắn biết hết tất cả mọi điều về thế giới này, nhưng dường như lại không hiểu chút nào về lòng người.

Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt nữa.

Lúc này, ở Phượng Minh điện kia, có phải mẫu thân cũng giống ta không nhỉ? Đều đang ngắm nhìn bầu trời, trải qua ngày cuối cùng trên thế giới này.

Người mỉm cười, còn khó coi hơn cả khóc: “Trăn nhi, có thể c·h·ế·t vì con là việc cuối cùng mà ta có thể làm. Mong con đừng hận ta.”

12.

Người nói: “Trăn nhi, con có thể báo thù, nhưng đừng vĩnh viễn sống trong thù hận.” Người tiếc nuối chạm mặt ta: “Ta yêu con.”

Năm nào cũng vậy, không có ai tặng quà sinh thần cho ta.

Mẫu thân không còn nhìn ta nữa. Người lấy thỏi vàng đã được giấu kín từ lâu, không hề do dự mà nuốt xuống.

Chuyện xưa của người là một kịch bản cũ.

Nếu hoàng đế đã muốn tiến lên một bước, vậy thì đừng hòng lùi về sau nữa.

Đây là lúc bà sắp rời đi đã nói cho ta biết.

Mẫu thân nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: “Đừng khóc, ta chỉ trở về thế giới của ta mà thôi.”

Thương nhân luôn phải đi đây đi đó, mẫu thân ta chưa bao giờ nghi ngờ lời nói ấy.

Bà ta đưa cho mẫu thân một xấp giấy thật dày.

Tất cả mọi người đều thương hại hoàng hậu. Nhưng chỉ có Doãn hoàng hậu mới biết, tên trượng phu yếu đuối này lại vô tình tìm đúng bảo vật cho bà ta.

Gió đêm thổi những tấm vải trắng tung bay, giống như những lá cờ trước lúc động quan*.

Người hãy nói chuyện với con nữa đi.

Mặt ta buồn bã: “Nữ nhi không muốn sống như này nữa.”

Tà Thần:???

Tà Thần rụt rè đưa xúc tu cho ta: “Được, tự dưng ta thấy ta còn có thể truyền tin thêm nhiều lần nữa.”

Doãn hoàng hậu hứng thú nhìn mẫu thân: “Ngươi là thần tiên giáng thế sao? Nếu không thì làm sao ngươi có khả năng biết trước tương lai?”

Mặt mẫu thân trắng bệch.

14.

Năm đó ông ta cũng nói với mẫu thân như vậy.

Ta đã quay đầu lại nhìn.

Ta vô cảm nhìn bóng lưng ông ta.

26 tháng 04 là sinh thần ta.

Chương 3

Ta vô cùng buồn nôn.

Có lẽ là vì có chút nghi ngờ, hoặc cũng có thể là có chút khiển trách, mà Doãn hoàng hậu không hề đề cập gì đến lễ cập kê của ta.

Sợ hoàng hậu nghi ngờ, cho nên mẫu thân vẫn mặc bộ y phục như xưa, yên lặng ngồi giữa chính điện.

Hắn dè dặt rời khỏi ta, xúc tu của hắn tạo thành một quả bóng nhỏ co ro trên mái hiên: “Không phải, ta chỉ muốn giúp ngươi có một giấc mộng đẹp.”

“Ngủ ngon.”

Đáng lẽ ra ta nên vui mừng. Bởi vì một lần nữa, hắn lại vì ta mà lùi bước. Khoảng cách để ta có thể khống chế hắn cũng gần thêm một bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dạo gần đây, Tà Thần vô cùng mệt mỏi. Xúc tu của hắn lúc nào cũng mềm oặt, giống như đã bị bòn rút hết sức lực.

Đây là điểm mấu chốt của ta.

Có lẽ là không phải vừa ra đời hắn đã là thần, bởi vì khi đó hắn vừa bé nhỏ vừa non nớt. Hắn ở bên cạnh ta, thu nhỏ cơ thể, đắp chăn rồi hưng phấn giục ta: ‘‘Hôm nay có kể chuyện không?”

“Con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để độc phụ kia làm gì con đâu.” Ông ta đỡ ta đứng lên. Mặt tràn đầy sự kiên quyết: “Trẫm còn chưa phế đến mức không bảo vệ được cốt nhục của mình.”

Tà Thần có chút do dự, hắn mở cửa sổ ra: “Ta cũng có món quà cho ngươi.”

Mắt ta ngấn lệ, ta giơ hai tay ra: “Ôm ta một chút đi.”

Buồn cười làm sao, nam nhân này lại chỉ cùng bảo vật yêu đương.

Bình thường Doãn hoàng hậu là người rất nghiêm khắc với thuộc hạ, nhưng lần này, đủ loại tin đồn vẫn lan truyền trong cung.

Để bản thân có thể hoàn toàn tránh khỏi vụ việc này, ta đã ủy thác hắn thay ta truyền tin tức cho ám vệ. Mà tần suất truyền tin gần đây thực sự rất cao.

Nếu hắn không muốn, thì chắc chắn không ai có thể thấy được hắn.

Tà Thần đưa ta rời đi, hắn hỏi ta: “Có lạnh không?”

Phụ thân bảo mẫu thân là người cứng miệng, nhưng trên đời này, làm gì có ai khi bị tra tấn vẫn cứng miệng được đâu?

Ta đột nhiên nhớ tới lúc ta còn rất nhỏ. Ban đêm nằm trên giường với người, người dịu dàng kể cho ta nghe rất nhiều chuyện xưa. Tiếng cười xen lẫn chuông gió, dệt nên những khung cảnh ngọt ngào trong mơ.

(Từ gốc là ‘linh phiên’ (灵幡): phất cờ trước lúc động quan. Lễ Động quan là việc di chuyển, khiêng quan tài của người mất đến nơi an táng cuối cùng.)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3