Nước Mắt Vợ Yêu
Vô Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Mất tất cả
Cô đau đớn nhắm chặt mắt, nước mắt lăn dài khỏi khóe mắt.
“Cháu hỏi thiếu phu nhân rồi, cô ấy đã đi khám sức khỏe mấy lần, lần nào cũng nói không sao cả, chỉ là kinh nguyệt không đều, nhưng kinh nguyệt không đều không phải là bệnh không có thai, thế gian này mấy ai kinh nguyệt bình thường chứ!”
“Mặc tổng, anh có việc quan trọng gì phải giải quyết sao?”
Anh Hoa nấu canh trong bếp, liên tục thở ngắn than dài.
Tại sao Tần Phi không thể có thai? Tại sao Tần Phi sảy thai?
“Phi Phi, mấy ngày nay mình không đi đâu cả, ở đây cùng cậu, cậu muốn ăn gì?”
“Bệnh viện hiện đang thiếu người, không cho phép mình nghỉ phép, đợi mình bận nốt mấy bữa nữa sẽ lập tức về với cậu, cậu đừng nghĩ quẩn đấy.”
Không việc gì quan trọng hơn việc của anh và Tần Phi.
“Ừ, được.” Thím Trương nhặt bát lên, ánh mắt không thể che giấu sự hoang mang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng buồn nữa, con mất rồi cũng là việc tốt, tên khốn Mặc Thiên Vũ đó không xứng đáng để cậu sinh con cho anh ta!”
“Mình sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
- -- Hết ---
Ba ngày sau.
Nói xong, thím Trương vội vàng rời khỏi nhà bếp.
“Thiên Vũ!” Tần Nhược khẽ gọi một tiếng.
Vì bên bệnh viện yêu cầu, Tống Liên không thể không đi, trước khi đi còn dặn dò thím Trương và Anh Hoa, nhờ họ hãy để ý Tần Phi giúp.
Mặc Thiên Vũ nhíu mày, “Sao em lại tới đây?”
“Phi Phi, dù sao con cũng không còn, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, dù sao thì mẹ chồng cậu cũng không biết, hãy coi như không có việc này. Còn về Mặc Thiên Vũ, Phi Phi, hãy ly hôn đi, có được không? Đừng giày vò mình thêm nữa.”
Thư ký gõ cửa bước vào.
“Vâng.” Anh Hoa đáp lời không hề để ý tới thím Trương.
Tống Liên lại đích thân đưa Tần Phi về nhà.
“Thím Trương, thím nói có kì không chứ, thiếu gia cũng rất chăm tới đây, tuy thi thoảng dăm bữa nửa tháng không tới, cũng có khi tới liên tục mấy ngày liền, vậy mà hai năm rồi thiếu phu nhân không có thai, khó khăn lắm mới có thai, vừa mới biết liền bị sảy. Thiếu phu nhân nhìn rất khỏe mạnh mà, hơn nữa lại còn rất trẻ.”
“Được.”
Thím Trương đứng rửa bát bên cạnh, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
Đôi mắt cô đờ đẫn nhìn trần nhà, như người mất hồn.
Nước mắt Tần Phi không ngừng tuôn rơi.
Tống Liên lo lắng Tần Phi nghĩ quẩn nên không dám rời đi.
Thư ký ngạc nhiên.
Sắc mặt Tần Phi vẫn rất xanh xao, đôi môi cũng nhợt nhạt.
Tần Phi nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch giống như một tờ giấy trắng, trán ướt đẫm mồ hôi hột, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp toàn thân, dần dần tê dại.
Nói xong, Mặc Thiên Vũ liền đứng dậy.
E rằng không ai biết rõ hơn thím Trương.
Tay thím Trương run rẩy, bát rơi thẳng xuống bồn rửa, nước bắn tung tóe, ướt hết hai người.
Anh vẫn còn yêu cô như thuở nào.
“Tần Nhược?”
“Thím Trương, thím nói xem thiếu phu nhân trẻ như vậy, sao lại đột nhiên sảy thai chứ?”
Tần Phi gượng cười.
“Cậu đừng như vậy nữa, Phi Phi, nghe mình nói, hãy về tìm Mặc Thiên Vũ nói rõ ngọn ngành, nếu anh ta vẫn như vậy thì hãy ly hôn đi, được không? Cho dù anh ta không đồng ý, mình sẽ giúp cậu kiện ra tòa, nếu vẫn không được thì cậu hãy bỏ đi, rời khỏi nơi khiến cậu đau khổ!”
“Mặc tổng, vấn đề đã giải quyết hết rồi, mấy bữa nay anh đã vất vả rồi, có cần nghỉ ngơi vài hôm không?”
“Thím Trương, thím cẩn thận một chút!”
“Cậu yên tâm đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mình mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
“Liên Liên, cậu cứ đi làm việc của mình đi, mình không sao cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Việc… việc mang thai… ai nói trước được? Nói không chừng thiếu phu nhân mắc bệnh gì đó?”
Tại sao ông trời lại thích đùa giỡn với cô như vậy?
Anh còn phải đi tìm Tần Phi.
Con của cô đã mất.
Mặc Thiên Vũ tắt máy tính, cầm áo khoác treo trên cửa đang chuẩn bị đi về thì ngoài cửa xuất hiện một bóng người.
“Thiếu phu nhân thật đáng thương!”
Trong phòng phẫu thuật
Tống Liên biết Tần Phi không muốn nghe những điều này.
“Viện trưởng, em thực sự không đi được, em đã xin nghỉ phép rồi, anh xem… thôi được.”
Tối hôm đó anh vốn định tìm Tần Phi nói chuyện nhưng nhận được điện thoại từ công ty, hacker tấn công, cổ phiếu bất ổn, tập đoàn Mặc Thị cũng bị ảnh hưởng, cũng may anh ra sức cứu vãn, mất ba ngày mới ổn định được giá cổ phiếu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Phi gương cười.
Ba ngày nay mặc dù anh bận rộn làm việc, nhưng chính lúc bận rộn đầu óc anh lại càng tỉnh táo.
“Hãy lùi toàn bộ công việc của tôi lại một tuần, bắt đầu từ hôm nay.”
Trước đây anh giả yêu Tần Nhược chỉ vì muốn kết hôn với Tần Phi, anh ít nhiều cũng có chút áy náy.
Tập đoàn Mặc Thị
Tống Liên thở dài.
“Vậy cậu hãy ngủ đi, nghỉ ngơi một lát.”
Vì thế, anh quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Tần Phi, cho dù là cô chuốc thuốc mê thì đã sao? Chỉ cần từ nay về sau cô toàn tâm toàn ý với anh là được, anh có thể bỏ qua mọi chuyện!
Vì thế, khi kết hôn với Tần Phi, để bù đắp cho Tần Nhược anh đã bồi thường ba mươi lăm tỷ cho Tần Nhược.
Tần Phi vẫn khóc, không nói lời nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A, xin lỗi.”
“Đừng khóc nữa, sảy thai cũng phải nằm cữ, cậu cứ thế này sẽ thành bệnh đấy.”
“Mau đi hầm canh đi, tôi đi xem thiếu phu nhân sao rồi.”
Tống Liên vừa định nói gì thì nhận được điện thoại từ bệnh viện.
“Nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sống, nếu cậu c·h·ế·t rồi, những kẻ làm hại cậu sẽ càng vui mừng! Phi Phi, chúng ta có thể không giành giật nhưng chúng ta phải sống thật vui vẻ, được không?”
Chương 6: Mất tất cả
“Liên Liên, mình đã làm phiền cậu mấy ngày rồi, tiền thuốc và tiền lệ phí mấy bữa nằm viện mình sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu.”
Thím Trương cất gọn bát đũa.
Mặc Thiên Vũ khẽ bóp trán, đáy mắt thâm quầng.
Tống Liên giúp cô lau nước mắt.
Sau khi kết hôn họ cũng ít qua lại.
“Liên Liên, mình đã gây ra tội nghiệt gì mà ông trời trừng phạt mình thế này?”
Tống Liên cố nén nước mắt.
Tần Phi đau khổ nhắm mắt lại.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Mặc Thiên Vũ ngẩng đầu lên.
Anh Hoa lại thở dài.
“Tôi nghỉ ở nhà, nếu có việc gấp hãy gọi điện cho tôi, nếu việc không gấp thì đợi tôi lên công ty rồi tính.”
Ngắt điện thoại, nét mặt Tống Liên nhăn nhó.
“Liên Liên, mình không có mẹ, cũng không có nhà ngoại, không có em gái song sinh, đứa con này cũng mất rồi, mình chả còn gì nữa…”
“Đúng vậy.”
Sáng nay cô mới biết sự tồn tại của con, khi cô muốn phấn đấu vì con thì con đã không còn.
Tống Liên sao có thể yên tâm được? Mấy ngày nay Tần Liên gần như không nói lời nào, hai mắt vô hồn, giống như cô đã nói, cô đã mất tất cả, sống còn có ý nghĩa gì đâu?
“Nói vớ vẩn gì vậy? Có cần phải khách sáo với mình vậy không?”
Giọng Tần Phi nhẹ nhàng, như thể gió thổi sẽ bay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.