Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Đàn ông độc thân sống một mình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Đàn ông độc thân sống một mình


Lòng bàn tay anh đặt trên vai cô hơi dùng sức, gần như nửa đẩy nửa kéo đưa Hoài Niệm vào phòng khách.

Nếu ngủ chung giường với Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn không dám nghĩ tối nay anh sẽ tắm nước lạnh bao nhiêu lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy là ý sau rồi.

"..."

...

Nụ hôn này không hề pha lẫn d*c v*ng, nhưng lại khiến cô cảm động hơn bất kỳ nụ hôn nồng nhiệt nào.

"Mẹ mang bữa sáng đến cho con." Trình Tùng Nguyệt mừng rỡ nói, "Tìm thấy rồi, mẹ đã bảo mà, mẹ có mang theo thẻ ra vào."

"Vậy khi nào em mua được nhà?"

"Vậy thì…" Nói đến đây, Hoài Niệm hơi lúng túng, giọng yếu ớt, "Chúng ta sẽ giống như trước đây, giấu mọi người, yêu đương vụng trộm?"

Hoài Niệm im lặng vài giây, cô nói: "Quần áo của anh đều rất đắt."

Mấy năm nay, vì chênh lệch múi giờ, Trì Kính Đình thường gọi cho Đoàn Hoài Ngạn vào lúc rạng sáng.

Đến nỗi sau khi Đoàn Hoài Ngạn đặt cô lên giường, tay Hoài Niệm vẫn ôm lấy cánh tay anh, không nỡ buông ra.

"Cạch!"

"Cái gì?" Trì Kính Đình kinh ngạc, "Mẹ kiếp, cậu cưỡng ép dân nữ à? Bây giờ cậu không chơi trò ép buộc tình yêu nữa mà? Sao lại chơi trò giam cầm rồi? Đoàn Hoài Ngạn, cậu có còn là người không!"

"Căn nhà này, là của anh sao?" Hoài Niệm hỏi anh, "Ý em là, đồ đạc trong nhà, là anh mua sao?"

Im lặng một lúc.

Đoàn Hoài Ngạn nói đến mức này, Trì Kính Đình không còn nghi ngờ nữa, anh ta cảm thán: "Bạn tôi bị hắt rượu vào người, cũng không oan. Hoài Niệm đã chịu về nhà với cậu rồi, vậy lần sau cậu nhảy xuống sông đi, biết đâu Hoài Niệm sẽ đưa cậu về nhà cô ấy."

Vì tư thế ôm này, Hoài Niệm không thể nhìn thấy khuôn mặt của Đoàn Hoài Ngạn. Nhưng cô cảm nhận được lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, và cánh tay cứng nhắc rồi lại đột nhiên siết chặt ôm lấy eo cô của Đoàn Hoài Ngạn.

"Vậy anh ngồi đây một mình, không thấy chán sao?"

Hoài Niệm không biết mình đã nói câu nào để lộ ra ý muốn mời anh đến nhà cô sống thử, cô nhẫn nhịn, khuyên nhủ: "Nhà em nhỏ lắm, anh ở sẽ không quen."

"Bây giờ khác xưa rồi, con trai, nếu trước đây khi con có bạn gái, mẹ nào dám đến nhà con, sợ nhìn thấy thứ không nên thấy."

Hoài Niệm vùi đầu vào vai anh, như không thể kìm nén được nữa. Đoàn Hoài Ngạn cảm nhận được thứ chất lỏng ẩm ướt nào đó chảy dọc theo vai anh, dọc theo xương quai xanh của anh, từng giọt từng giọt chảy xuống. Chảy đến ngực anh, anh như bị dung nham làm bỏng, trong lòng có cảm giác nóng rát dày đặc, không thể nào tan biến.

"Em có muốn cân nhắc không," Đoàn Hoài Ngạn ngẩng lên, nhìn cô với ánh mắt đùa cợt, "ngủ chung giường với anh, anh có thể đảm bảo, nước sông không phạm nước giếng."

"Mẹ hoa mắt rồi sao?" Mặt Trình Tùng Nguyệt cứng đờ, vẻ mặt không thể tin nổi: "Sao mẹ lại nhìn thấy một người phụ nữ trong nhà một người đàn ông độc thân, hơn nữa người phụ nữ này lại giống Hoài Niệm đến vậy."

Trì Kính Đình: "Tôi thấy cậu say rồi."

Quần áo họ mặc trông như đồ ngủ đôi, ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ sát đất, bụi bay lơ lửng. Họ đứng đối diện nhau, mỉm cười với đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lau lên áo anh đi." Đoàn Hoài Ngạn cố ý thở dài, "Cả ngày hôm nay, áo anh không bị đổ rượu thì cũng bị em làm ướt nước mắt, có phải em rất không hài lòng với quần áo của anh không?"

"Vậy có lẽ mấy năm nay anh sẽ thỉnh thoảng mua vé máy bay cho em, để em bay sang nước ngoài với anh." Đoàn Hoài Ngạn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Chắc anh cũng sẽ giống như trước đây, dùng mẹ em để uy h**p em, ép buộc em."

Trì Kính Đình vẫn không tin: "Hoài Niệm sẽ tự nguyện đến nhà cậu? Cậu thành thật khai báo đi, có phải cậu giả vờ say rượu không đi nổi, để cô ấy đỡ cậu không?"

Cô chỉ quanh quẩn trong căn nhà thuê nhỏ bé của mình, hoặc là đọc sách, hoặc là ngủ.

Đoàn Hoài Ngạn không biết điều, nói giọng lạnh lùng: "Anh thấy là em chê anh ồn ào."

Hoài Niệm lau khô nước mắt, vừa lau vừa hỏi: "Sao giờ này anh còn chưa ngủ?"

Thư Ngố dịch

Cuộc sống của Hoài Niệm ngoài công việc ra, không có gì đặc sắc.

Hoài Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Trình Tùng Nguyệt đang đứng ở cửa ra vào, tim cô như thắt lại, có một khoảnh khắc, cô ngừng thở.

"Không tin thì cậu có thể đến nhà tôi ăn sáng." Đoàn Hoài Ngạn nói giọng khinh thường.

"Không sao." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Cứ để anh lo, em vào phòng thay đồ đi, lát nữa anh sẽ vào tìm em."

Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều ngẩn người rất lâu.

Nhưng Hoài Niệm không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngủ rất say.

Đoàn Hoài Ngạn cúi xuống hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn, từ tốn nói: "Dịch vụ trò chuyện kết thúc, bé cưng, anh có thể bắt đầu bước tiếp theo là dịch vụ ngủ cùng rồi."

"Ngày mai em đi làm, làm bốn ngày, đúng ngày thứ năm được nghỉ. Đến lúc đó nếu em muốn yêu đương, em sẽ gọi điện cho anh." Hoài Niệm cụp ngón tay tính toán, "Đợi năm ngày nữa nhé."

"… Hoài Niệm, bây giờ, anh không cần em nữa."

"Bé cưng." Anh ghé sát lại, hôn lên tai cô, "Ngủ ngon, hẹn sáng mai gặp lại."

Dù Đoàn Hoài Ngạn đã về nước, Trì Kính Đình vẫn không thay đổi thói quen này.

"Em đã hứa với mẹ rất nhiều lần, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ học hành chăm chỉ, em tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của mẹ."

Đêm trăng bị mây đen che khuất, họ ôm chặt lấy nhau.

Cô kiên nhẫn hỏi anh: "Lúc ở nước ngoài, cũng như khoảng thời gian sau khi về nước, anh đều làm việc một mình đến nửa đêm sao? Không có ai bên cạnh sao?"

Hai tiếng.

Sau khi cúp máy, Đoàn Hoài Ngạn vẫn rất tỉnh táo.

Bất chợt.

"..." Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô chằm chằm, hai giây sau, anh bật cười, "Chúng ta chia tay năm năm, anh vừa mới vượt qua kế hoạch năm năm, em lại đưa ra kế hoạch năm năm nữa? Hoài Niệm, em cố tình hành anh sao?"

Hoài Niệm cũng bị kế hoạch của mình chọc cười, "Hình như, thời gian hơi dài thật."

"Giường lớn là được." Đoàn Hoài Ngạn nói một cách không đứng đắn.

Nói đi nói lại, vẫn là sẽ hẹn hò.

"Không phải." Đoàn Hoài Ngạn mặt không cảm xúc, "Cô ấy nói, cô ấy muốn đến nhà tôi chơi."

Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn giật mình, vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô, vừa lau vừa nói: "Chỉ là quần áo thôi, bẩn thì giặt là được."

Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối trên giường, cúi người, mặc cho Hoài Niệm ôm cổ anh, không biết bao lâu sau, Hoài Niệm mới buông tay, trở mình, cuộn chăn ngủ say sưa.

Tại sao tiền thuê nhà cứ tăng mãi, mà sau khi Đoàn Hoài Ngạn về nước lại trở về mức giá ban đầu?

Vì ngày mai cô còn phải đi làm, dù cô có khó ngủ đến đâu, Đoàn Hoài Ngạn vẫn ôm cô về giường.

Lại nghĩ đến việc cô ngồi trong lòng mình, ngoan ngoãn như vậy;

"..."

Đoàn Hoài Ngạn cười nhạo một tiếng, hiếm khi so đo với cô.

Đoàn Hoài Ngạn đành bất động, mặc cho cô lau nước mũi vào quần áo anh.

Ngủ rồi.

"Sau đó, bố em cũng không cần em nữa."

Chương 64: Đàn ông độc thân sống một mình

"Anh đâu có yêu đương với nó," Đoàn Hoài Ngạn không nhịn được cắt ngang, "Anh với nó nói nhảm với nhau làm gì?"

Sống thử.

"Em muốn anh chuyển đến nhà em ở sao?" Đoàn Hoài Ngạn thong thả nói, "Cũng không phải là không được."

Được anh ôm, hơi thở của anh tràn ngập trong từng nhịp thở của cô, bao trùm lấy cô. Hơi thở ấm áp, đối với cô mà nói, có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

"Mỗi ngày anh đều như vậy sao?" Hoài Niệm đột nhiên hỏi.

"Anh còn đưa cô ấy về nhà, dì Trình và chú Đoàn đều rất thích cô ấy."

"..." Hoài Niệm bĩu môi, không nói gì, "Chia tay vui vẻ."

Trong ống nghe có tiếng gió thoang thoảng, giọng Trì Kính Đình hơi trống trải: "Tôi vừa tan tiệc rượu, bên cậu sao rồi? Sao Hoài Niệm lại hắt rượu vào người cậu?" Ngừng một chút, truyền đến tiếng mở cửa xe, tiếng gió và tiếng ồn ào xung quanh biến mất, Trì Kính Đình mỉa mai anh, "Có phải cậu đã động tay động chân với Hoài Niệm không?"

Tại sao sau khi cô tra cứu, tất cả đồ nội thất đều là hàng hiệu quốc tế?

Chiếc điện thoại bên tai Đoàn Hoài Ngạn, giọng nói trong điện thoại trùng khớp với giọng nói trong không gian, anh mím chặt môi, cúp máy.

Vẻ mặt bà như mất hồn, bắt đầu tự thôi miên mình: "Công ty của con bây giờ không chỉ làm tay giả thông minh, mà còn làm cả người máy thông minh sao? Con robot vừa rồi giống Hoài Niệm quá, Hoài Niệm có biết chuyện này không? Con bé có kiện con xâm phạm quyền chân dung không?"

Cả đêm, Đoàn Hoài Ngạn đều không ngủ ngon.

"Anh nắm tay cô ấy, đến trước mặt em, nói với em rằng…"

"Muốn nghe lời thật lòng không?" Giọng điệu của Đoàn Hoài Ngạn hơi khó chịu, "Đến năm tiếng anh cũng không muốn đợi."

Mặc dù không ngủ chung giường, nhưng Đoàn Hoài Ngạn vẫn rất tỉnh táo, anh dựa vào đầu giường, không kìm được sự bồn chồn trong lòng, điện thoại đột nhiên rung lên, là Trì Kính Đình gọi đến.

Đoàn Hoài Ngạn mơ màng cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe máy.

"Vừa nãy em thật sự nằm mơ," Hoài Niệm cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra sự sợ hãi và bất an của cô, "Em mơ thấy anh tìm được bạn gái ở nước ngoài, khi anh về nước, cô ấy cũng theo anh về. Anh rất thích cô ấy, thích hơn cả em… thích hơn rất nhiều…"

Anh cúi đầu nhìn xuống.

"Cạch!"

Cấp ba.

Đồ ngủ sáng sớm, Hoài Niệm mặc áo phông trắng và quần đen, anh cũng phải mặc áo trắng và quần đen.

Hoài Niệm liếc nhìn anh, rồi quay lại chủ đề ban nãy, "Nhưng nếu em ở nhà anh, thì phải dậy sớm hơn bình thường một tiếng."

Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên lại đứng dậy, đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh.

Nằm mơ là cách duy nhất để gặp anh.

Sau khi nói xong câu này, cả thế giới như im bặt.

Hoài Niệm liếc nhìn Trình Tùng Nguyệt ở cửa, cô do dự, cắn môi: "Dì Trình..."

Cô đột nhiên nhận ra Đoàn Hoài Ngạn nói đúng, câu hỏi của cô có vẻ hơi thừa thãi, cũng có vẻ đường đột.

"Mẹ mới chịu đón em về bên cạnh bà."

Câu nói này khiến Đoàn Hoài Ngạn im bặt.

"..." Đoàn Hoài Ngạn sững người, "Nhà không phải của anh."

Tại sao thiết kế trang trí của căn nhà thuê lại giống như được thiết kế riêng cho cô?

Cho nên, đừng nói, những lời, mơ hồ, như thế!!!

"Khi nào em mới mua được nhà đây?" Cô tỏ vẻ chán nản, cúi đầu ủ rũ, "Đã nói rồi, đợi em mua được nhà, em sẽ yêu đương với anh."

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoài Niệm đang đứng ở giao điểm giữa phòng khách và cửa ra vào.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hoài Niệm đang ngủ ở nhà mình;

"Nói… nói…"

"..."

Tại sao chủ nhà khó tính trước đây lại đột nhiên hào phóng như vậy?

Hoài Niệm: "Chúng ta chỉ sống chung dưới một mái nhà thôi, anh ngủ phòng anh, em ngủ phòng em, nước sông không phạm nước giếng."

Đoàn Hoài Ngạn nhấn nút nghe máy.

Xung quanh im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cô ấy chính là Hoài Niệm."

"..."

Hoài Niệm thở dài: "Hình như em rất thích tự chuốc lấy phiền phức, ở bên anh, em không cần phải suy nghĩ gì cả, yên tâm đi học, yên tâm đi làm. Thực ra em cũng đã tự kiểm điểm, chúng ta không cần phải đi đến bước chia tay này."

"Vấn đề là, giờ này cậu còn thức, chẳng lẽ cậu không nên ngủ chung giường với cô ấy sao?" Trì Kính Đình cảm thấy đây không phải là phong cách của Đoàn Hoài Ngạn, "Hoài Niệm thật sự ngủ lại nhà cậu sao? Đừng có khoác lác nữa.

Trình Tùng Nguyệt hình như đã vào thang máy, giọng nói nghe văng vẳng, như có tiếng vọng lại: "Con trai, mẹ là mẹ con, hiếm khi mẹ thể hiện tình mẫu tử, con đừng từ chối có được không?"

Trong lòng Hoài Niệm mơ hồ có câu trả lời, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp để xác nhận với Đoàn Hoài Ngạn. Cô lại sợ câu trả lời trong lòng mình là sai, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm biết mình đã đoán đúng.

Có vài chuyện, Hoài Niệm chưa từng suy nghĩ kỹ. Kinh nghiệm xã hội của cô còn non nớt, dù đã đi làm lâu như vậy, vẫn giống như sinh viên mới ra trường. Tuy nhiên, khi cô nhớ lại kỹ càng, sẽ phát hiện ra rất nhiều sơ hở.

Trình Tùng Nguyệt quá kinh ngạc, hai tay buông thõng, hai thứ trên tay lần lượt rơi xuống đất.

"Sao cơ?"

Đầu óc Đoàn Hoài Ngạn vẫn chưa tỉnh táo, theo quán tính đáp lại lời bà: "Sáng sớm tinh mơ mẹ đến nhà con làm gì?"

Đoàn Hoài Ngạn sải bước đến trước mặt Hoài Niệm, ôm lấy vai cô, khẽ nói: "Ngoan, em vào phòng trước đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải thật đẹp trai.

Cô như vừa mới ngủ dậy, cúi đầu dụi mắt.

Lúc này, Trì Kính Đình vừa tan tiệc rượu, còn bên Đoàn Hoài Ngạn thì đúng là buổi tối.

Đoàn Hoài Ngạn: "Tôi không nói chuyện với cậu nữa."

Đúng vào dịp Thanh Minh, mùa mưa nhiều.

"Anh sợ em không ngủ được, lại là lần đầu tiên em đến đây, mọi thứ đều xa lạ. Em tỉnh dậy, chắc chắn sẽ…" Đoàn Hoài Ngạn nói với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, "sợ hãi."

Quay lại, Trình Tùng Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, một tay xách túi, một tay cầm hộp giữ nhiệt.

Anh hít sâu một hơi, "Muốn quay lại bên cạnh em."

"..."

Tiếng mưa rơi tí tách dần dần trùng khớp với tiếng khóc của Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn ôm cô, nhẹ nhàng v**t v* lưng cô. Thỉnh thoảng anh nghiêng đầu, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa của cô, hôn nhẹ lên trán cô.

Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Trình Tùng Nguyệt.

Đoàn Hoài Ngạn muốn lấy giấy cho cô lau nước mắt, nhưng vừa thấy anh cử động, cô lập tức ôm anh chặt hơn.

Nguồn: Tấn Giang

Hoài Niệm nghẹn ngào, nuốt xuống vị chua chát lan tỏa trong cổ họng, hơi thở trở nên khó khăn. Cô hít sâu một hơi, nói những lời còn lại rất chậm, rất chậm: "Anh nói."

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Trình Tùng Nguyệt: "Mẹ không tìm thấy thẻ ra vào nhà con, con xuống đón mẹ được không?”

Sáng hôm sau, anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Dần dần, có tiếng động nhỏ, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày nhìn ra ngoài, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích.

"Cô ấy không hắt rượu vào tôi, hơn nữa…" Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, "cô ấy đang ngủ ở nhà tôi."

Cùng lúc giọng nói vừa dứt, anh nghe thấy tiếng chuông báo thang máy đến tầng trong điện thoại.

Rồi lại nghĩ đến quần áo mặc đi làm ngày mai.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ cho khách, Đoàn Hoài Ngạn đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, tháng Tư, nhiệt độ ban đêm ẩm ướt và lạnh lẽo, Đoàn Hoài Ngạn tắm nước lạnh nửa tiếng, mới hơi giảm bớt chút khí nóng bốc lên trong người.

Khóc không biết bao lâu, cô như đã khóc mệt, giọng nói nghèn nghẹn: "Anh có thể lấy cho em ít giấy không?"

Đoàn Hoài Ngạn không thừa cơ hội, cũng không ngủ bên cạnh Hoài Niệm.

Anh đang nói linh tinh gì vậy!!!

Dừng lại một giây, anh thong thả bổ sung: "Em thì khác, em quên rồi sao? Hồi cấp ba, chúng ta đã sống thử rồi."

Đoàn Hoài Ngạn ngồi dậy trên giường, thiếu ngủ, cơ thể vô cùng mệt mỏi, anh đưa tay xoa xoa thái dương.

Đoàn Hoài Ngạn ngẩng đầu lên, chỉ vào chiếc máy tính xách tay bên cạnh, "Có công việc làm bạn, không chán."

Đang nói chuyện, mí mắt Hoài Niệm cứ díp lại.

Khác với Hoài Niệm lạ giường khó ngủ, cũng không giống như cô bị ác mộng đánh thức, Đoàn Hoài Ngạn là vì quá kích động. Kích động đến mức nửa đêm vào phòng thay đồ, chọn quần áo để mặc cho sáng mai.

Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn hơi dừng lại, nhìn chằm chằm Trình Tùng Nguyệt: "Cô ấy không phải robot, mẹ cũng không hoa mắt."

Một từ nào đó trong lời nói của Trình Tùng Nguyệt khiến anh dừng động tác.

Đoàn Hoài Ngạn cau mày, nhấn mạnh từng chữ: "Là, cô, ấy, tự, nguyện, đến, nhà, tôi."

Hoài Niệm ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.

Kìm nén sự thôi thúc muốn vạch trần anh, Hoài Niệm rất nể mặt anh: "Nhà anh cách bệnh viện quá xa, em đi làm rất bất tiện."

Hoài Niệm vẫn đang khóc, nước mắt không thể nào ngừng lại được.

Hoài Niệm im lặng: "Nếu anh đối xử với em bằng thái độ anh đối xử với Trì Kính Đình…"

"Tin hay không tùy cậu."

Trên mặt Đoàn Hoài Ngạn không có biểu cảm gì, anh đưa tay véo má cô, khẽ cười một tiếng: "Nếu anh đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, thì làm sao em biết anh thích em?"

"Trong vòng năm năm nữa."

"..." Đoàn Hoài Ngạn trực tiếp cúp máy, anh cảm thấy mình thật sự không còn gì để nói với Trì Kính Đình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nói: "Hồi nhỏ, ai cũng nói với em rằng, mẹ em không cần em nữa."

"Sao tôi lại không tin nhỉ?"

Trước đó nữa, là hai người họ hôn nhau;

Hoài Niệm sững sờ.

Cô không nói với bất kỳ ai, ngay cả những giọt nước mắt của mình cũng không thể đối diện một cách thoải mái.

Bụi bặm trong không khí như ngừng chuyển động, cả thế giới yên tĩnh đến mức ngay cả ánh trăng cũng không nỡ làm phiền họ ôm nhau.

Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng, giọng điệu rất tùy ý: "Anh không yếu đuối đến mức cần người khác ở bên cạnh. Hơn nữa em cũng biết mà, anh không thích có người khác ở bên cạnh, rất phiền."

Cổ họng Hoài Niệm bị nước mắt làm ướt, giọng nói nức nở rõ ràng.

Thấy anh cẩn thận như vậy, khóe môi Hoài Niệm nở nụ cười: "Nhà anh cũng rất đắt."

Đoàn Hoài Ngạn tỏ vẻ ung dung, toát lên vẻ lạnh lùng mệt mỏi, trông có vẻ không quan tâm lắm, anh khịt mũi cười: "Vậy nếu năm ngày sau, em không muốn hẹn hò với anh thì sao?"

Đoàn Hoài Ngạn vội vàng vén chăn xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa nói với Trình Tùng Nguyệt ở đầu dây bên kia: "Mẹ, hôm nay con không có thời gian ăn sáng ở nhà, mẹ mang bữa sáng đến công ty cho con đi."

Tay Đoàn Hoài Ngạn đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng v**t v* đầu cô, cổ họng anh đau rát: "Bé cưng ngoan, anh sẽ không bỏ em đâu. Mơ đều là giả, sao anh có thể yêu người khác được? Em nói đúng không? Anh cũng rất ngoan, ngoan giống như em, sau khi chia tay, cũng chỉ…"

Sau một hồi loay hoay, Đoàn Hoài Ngạn thật sự ngủ thiếp đi, đã là hơn bốn giờ sáng.

Trước đó nữa, là cô chủ động hôn anh.

Tốt nhất là đẹp trai đến mức Hoài Niệm cứ nghĩ đến anh suốt cả ngày làm việc.

Cô rất nhớ anh.

Hoài Niệm không nhịn được nữa, đột nhiên buột miệng nói: "Chiếc giường anh cẩn thận lựa chọn, chắc chắn là lớn rồi."

Đó sẽ là một cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Đàn ông độc thân sống một mình