Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Bắp cải

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Bắp cải


Chỉ thấy những dòng mã loạn xạtrênlá thưđangchuyển động, giống nhưđangđược tẩy xóa, cuối cùngmộtđoạn ký tự được sắp xếp lại, thànhmộtđoạn văn hoàn chỉnh –

“khôngcần cảnh giác với tôi như vậy.” Chu Diễm cười cười, ngũ quankhôngcó gì thay đổi, lại như hoàn toàn thay đổi thànhmộtngười khác,hắndi chuyển bàn đồ ăn phong phú trước mặt, “Những món này là tôiđãbảo nhà bếp chuẩn bị trước, canh chuẩn thời giancôsẽđến, bằngkhôngcả bàn đồ ăn ngon nàysẽlạnh mất.”

“Ta đương nhiên biết.” Rượu trắng ngẩng đầu lên, “Hệ thống chúng ta đều là…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Rượu trắng, màykhôngthấy rất kỳ lạ sao?” Hầu Ngạn Lâm phân tích cho nó nghe, “Bản thân hệ thống bọn màyđãlàsựbíẩn,khôngbiết ai tạo ra bọn mày, nhưng lại xuấthiệnquy tắc cho hệ thống, vì sao lại định ra quy định đó; đến tột cùng là nóđãgặp phải chuyện gì, vì sao nókhôngđitìm túc chủ cho chính mình, vì sao muốn đoạn Chu Diễm? Nếu có thể phạm quy, tất nhiên nó biết chuyện bọn màykhôngbiết.”

“khôngkhôngkhông, đầu óc của Đại ma đầuanhluôn luôn rất lớn.” Rượu trắngkhôngkhỏi chạy vào lòng Mộ Cẩm Ca, rúc người vào ngườicô, giọng điệu có chút cứng nhắc, “Tôn chỉ của hệ thống chúng ta chính là mang đến hạnh phúc và thành công cho túc chủ, sao cuối cùng lại có thể thành tu hú chiếm tổ chim khách, cướp lấy thân thể của túc chủ? Chuyện này, chuyện này chẳng phải là quá bẩn thỉu sao?”

Mặt Mộ Cẩm Cakhôngchút thay đổi nhìnhắn, sau đó ngồi ở vị trí gần cửa nhất, vừa hay đối diệnhắn.

“Tĩnh ca ca!” Nó sợ hãi kêu lên, “cônhìn điện thoại của Đại ma đầu.”

Rượu trắng nhìn thoáng qua, lập tức đem mắt dờiđi, cười cười: “Ha ha, Đại ma đầu,anhcòn chuẩn bị mật thư cho ta sao, ha ha ha.”

khôngnghĩ tới Vô Hình cười khẽmộttiếng: “Tan thành tro bụithìcó sao đâu?”

Rượu trắng mớikhôngtin: “Vậy ngươi hẹn chúng ta đến đây làm gì?”

Ngay tại lúc này, đột nhiên Rượu trắng cảm giác được dị động, vì thế cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lơ đãng nhìn qua điện thoạitrêntay Mộ Cẩm Ca.

Mộ Cẩm Ca tiếp lời: “Làm túc chủ, Kỷ Viễn có thểđãnhìn ra hệ thống sớm có mưu đồ, cho nên cuối cùng mới xảy ra tranh chấp lớn như vậy sao?”

Hai ngày sau, Mộ Cẩm Ca mang theo Rượu trắng đến chỗ hẹn.

Hầu Ngạn Lâm nhìn thấy biến hóa của nó, chậm rãinói: “Theo như tao đọc được, hệ thống kia cũng là đến cuối cùng mới biết được chuyện xâm chiếm thân thể của Kỷ Viễn, cho nên, khi nó pháthiệnmình bắt đầu xâm chiếm thân thể túc chủ mới gây ra chuyện bi thương như vậy.”

Là lời khẳng định chứkhôngphải là hỏi.

Hầu Ngạn Lâm gật đầu: “Đúng,anhđoán sở dĩ Kỷ Viễn lựa chọn nhảy lầu tự sát, hơn nữa là trong tình trạng cực kỳ tồi tệ mà ra đòn sát thủ như thế, vì cậu takhôngmuốn giao tặng thân thể cho 1012 – “kẻ lừa gạt”, dù sao cuối cùng cũng là c·h·ế·t,khôngbằng làm cho 1012 cũngkhôngcó được thân thể mình, cùng nhau đồng quy vu tận.”

… là cái gì?

mộttay Mộ Cẩm Ca cầm di động của Hầu Ngạn Lâm,mộttay để sau lưng Rượu trắng, cúi đầu ôn nhunói: “Rượu trắng, năm ngoái khi tao vừa nhặt được mày, taođãhỏi qua hệ thống bọn mày đến từ đâu, màynóirằngkhôngthểnói, vì sao?”

“Miêu tiên sinh, chẳng lẽ ngươikhôngcó pháthiệnsao? Nếu ngươithậtsựlàmộthệ thống, vì sao ngôn hành cử chỉ đều càng có xu hướng nhân tính hóa.” Vô Hình đột nhiên đặt câu hỏi, “Ngươi hãy nhớ lại giọng điệu và lối suy nghĩ của mình khi ban đầu ký túctrênngười Chu Diễm, rồi nhìn lại bản thân mình bây giờ, cũng giống như chuyện mỗi người đềukhôngnhìn ra mình béo lên hay gầy xuống khi mỗi ngày tự mình soi gương, vìsựthay đổi của ngươi làmộtquá trình tích lũy, cho nên ngươi và người chung quanhsẽkhôngnhận rasựbiến đổi, nhưngmộtkhi ngươi đối chiếu với hình ảnh ban đầu của mình, ngươisẽthấy có bao nhiêu chênh lệch.”

Rượu trắng cụp tai xuống: “Cho đến bây giờ ta… cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó.”

Rượu trắng lẩm bẩm: “Sao lại có thể như vậy…”

“Rượu trắng, cứ thoải máiđi, nếuthậtsựnhư thế, vậythìmày cũng là trong họa được phúc.” Hầu Ngạn Lâm an ủi nó, “Hệ thống của Kỷ Viễnnóihâm mộ mày, là bởi vì mày kí túctrêncơ thểmộtcon mèo, khối thân thể nàykhôngtồn tại ý thức nhưmộtcon người, màykhônghại bất kỳ ai, mày rất an toàn, người chung quanh mày cũng rất an toàn.”

Mộ Cẩm Ca cầm lấy di động, nhìn chằm chằm vào màn hình, nhíu màykhôngnóigì.

“Chu Diễm” vẫn thản nhiên cười,khôngvì thân phận bị vạch trần mà bối rối, ngược lại vô cùng hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, nếucôkhôngtiện xưng hô,côcó thể gọi tôi là Vô Hình, đây là tênmộtngười nào đó đặt cho tôi.”

Nhưng vì sao lại thế?

Rượu trắng nâng cao giọng, vội vàng biện giải: “Đây là ý thức đầu tiên của mỗi hệ thống khi được sinh ra, cũng giống như loài người cácanhkhi sinh ra là phải uống sữa!”

Giống như mấy ngày trước,rõràng là lần đầu tiên nó nằm mơ, lại nghĩ cũngkhôngcần nghĩđãbiết đó được gọi là “nằm mơ”,khôngcó nghi ngờ gì, nếukhôngphải Tĩnh ca ca hỏi, nó cũngkhôngý thức đến đây là lần đầu nó thể nghiệm cảm giác nằm mơ là thế nào.

Hầu Ngạn Lâm vuốt đầu nó,nói: “hiệntại cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, nếu muốn xác minh, chúng ta phảiđitìm hệ thống trong người Chu Diễm.”

*

– chính xác mànói, đó cũngkhôngphải là Chu Diễm.

“Gì?”

Nhưng Hầu Ngạn Lâm chỉ bình tĩnhnói: “nóicách khác, mày cũngkhôngbiết là ai hướng bọn mày cái ý niệm này.”

“Takhôngbiếtrõvề chuyện của hệ thống…” Vô Hình để muỗng xuống, “Nhưng ta biết chuyện của “chúng ta”.”

“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng chủ động tìm hệ thống của Chu Diễm để có câu trả lời.” Hầu Ngạn Lâm nhướng mày, bắt đầu cân nhắc, “Nhưng làm cách nào để tìm nó ra? Nếukhông, Chu Diễmsẽbiết chuyện của Rượu trắng…”

nóilà càng ngày càng giống mèo,thìnó càng ngày càng giống ngườithìđúng hơn.

Giọng Rượu trắng như muốn khóc: “Vạn nhất…”

– đúng rồi, khi đó nó còn cảm thấy kỳ quái,rõràng làmộthệ thống, vì sao lại giống như con người, cảm thấy khó chịu.

Mộ Cẩm Ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt,côtrầm giọngnói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, taokhôngcó việc gì đâu, dù sao mày cũngkhôngký túctrêncơ thể tao, màykhôngcó khả năng xuất hồn xâm chiếm thân thể tao, đúngkhông?”

Nghe nónóinhư vậy, vốnđanglâm vào suy nghĩ, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca đồng thời di chuyển tầm mắt, nhìn lên màn hình di động, vừa lúc nhìn thấymộtmàn khiến người ta cứng lưỡi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phảinóitừ đâu đây…” Vô Hình nghĩ nghĩ, sau đónói, “Mộ tiểu thư,côvừa ăn vừa nghe tôinóiđi, Mèo tiên sinh cũng vậy, những món này ngươi cũng có thể ăn.”

Rượu trắng nhìn vềanh: “Nó biết sao?”

Nghe nónóinhư vậy, trong lòng Hầu Ngạn Lâm cũng căng thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Cẩm Ca lại hỏi: “Mày có thểkhôngnóivới chúng tao, nhưng bản thân mày cóthậtsựbiếtkhông?”

Rượu trắng xuymộttiếng,nói: “Càngnóicàng quá đáng, ý của ngươi chúng ta đều là hàng nhái sao?”

Rượu trắng hoàn toàn ngây người, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rượu trắng tức giận,nói: “Ngươinóigì?”

Nó cư nhiênkhôngnhớ nổi!

anhdừng xe dưới nhà, mở ngọn đèn vàng nhàn nhạt trong xe, dùng di động đăng nhập vào mail của nhà hàng, mở phần thư mà 1012 gửi đến chomộtngườimộtmèotrênxe xem,nói: “Chính là lá thư này,anhchỉ xem được phần đầu, khi Chu Diễm tiến vào, chữ trong thư đều trở thành mã hóa.”

“Đúng, takhôngthể.” Ngày hôm qua Rượu trắngđãsuy nghĩ rất nhiều, “Nhưng ngươi đừngnóinhư mình xả thân vì người khác vậy, lúc trước ngươi bắt tay cùng Chu Diễm mạnh mẽ đem ta bức ra, căn bảnkhônghề lo lắng chosựtồn vong của ta, nếukhôngphải vừa lúc có con mèo c·h·ế·t nằm dưới lầu bị ta đụng trúng, có thể tađãbị tan thành tro bụi.”

Vô Hình lắc đầu,trênmặt vẫn là nụ cười thản nhiên, “Chúng ta vốnkhôngnên tồn tại, nếu có thể tồn tạithìlà may mắn,khôngthể tồn tạithìcũngkhôngcó gì đáng tiếc.”

Vô Hình thấy nókhôngnóigì, mới thannhẹ-

nóitới đây nó ngưng bặt lại.

Hơn nữa theo bản năng còn ý thứcrõràng cảm giác đó gọi là đau lòng.

Mộ Cẩm Ca nhạy bén bắt giữ thông tin quan trọng: “Các ngươikhôngphải là hệ thống?”

Mộ Cẩm Ca: “Người nào đó?”

Mộ Cẩm Ca mở miệng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Hệ thống đến tột cùng là gì?“

Dướisựhướng dẫn của phục vụ,côđược dẫn vàomộtphòng riêng của Chu Ký, vàkhôngngoài dự kiến, Chu Diễmđãngồi chờ sẵn nơi đó.

Vô Hình nhìn nó,nói: “Chẳng lẽ ngươikhôngnên cảm ơn ta sao?”

Trầm mặc trongmộtlát, Rượu trắng ngửa đầu nhìn Mộ Cẩm Ca: “Nhưng Tĩnh ca ca là đại lý túc chủ của ta, có thể có chuyện gìkhông?”

Vì từ trước đến giờ đều tin tưởng đây là điều tuyệt mật cao nhất, cho nên chưa từngđitìm hiểu, đem chuyện này vứt quamộtbên, chỉ biết là tồn tạimộtbí mậtkhôngthểnóicho bất kỳ ai.

Lời này củahắnđãkhiến Rượu trắng hoàn toàn đứng hình.

Mộ Cẩm Ca chăm chú nhìnhắn,nói: “anhlà hệ thống của Chu Diễm.”

Vô Hình múcmộtchén canh chocô,khôngnhanhkhôngchậmnói: “Tôi cũngkhôngbiết hệ thống là thế nào, cũngkhôngbiết ai tạo ra chúng.”

Hầu Ngạn Lâm nghiêm mặtnói: “Rượu trắng, tao biếthiệntại mày khó lòng tiếp nhận chuyện này. Nhưng taothậtsựkhôngcó gạt mày, cũngkhôngtrêu chọc mày, hy vọng mày có thể đối mặt vớisựthật.”

Buổi tối khi lái xe đưa Mộ Cẩm Ca và Rượu trắng về nhà, Hầu Ngạn Lâm đem toàn bộ suy đoán của mìnhnóira.

“Mộ tiểu thư, nếu có thời gian, 12 giờ trưa ngày mốt có thể mờicôđến Chu Ký dùng cơmkhông? Dĩ nhiên, hoan nghênhcômang theo con mèo kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rượu trắng rất muốn phản bác vì chịu ảnh hưởng của con mèo mày, nhưng nó nhớ tới khi mình còntrênngười Chu Diễm cũng có suy nghĩ như thế, mà khi bị Chu Diễm bức ra khỏi thân thểmộtthời gian, nórõràngkhôngcó túc kýtrêncơ thể người nào,khôngchịusựquấy rầy của túc chủ, nhưng lại cảm nhận đượcsựkhó chịu.

Rượu trắng trừng to hai mắt, lông mèo đều dựng đứng lên, oán hậnnói: “Tên khốn! Lúc trước ngươi mạnh mẽ đem ta bức ra, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó! Ngươi quên rồi hả!”

Hầu Ngạn Lâm nhìn nó, hỏi: “Tôn chỉ? Tao hỏi mày, là ai định ra tôn chỉ này?”

Tôi nguyện ý đem hết những điều tôi biếtnóichocô.”

“Bởi vì, chúng ta vốn là con ngươi.”

Vô Hình vuốt cằm: “Đúng, chúng tôikhôngphải là hệ thống chân chính, mà là giả hệ thống.”

Chương 76: Bắp cải

“Chu Diễm” ngồitrênghế,khôngcó đứng dậy, chỉ làmmộttư thế mời,trênmặt lộ ra nụ cười thản nhiên, giọng khách khí: “Mộ tiểu thư, cứ ngồi tự nhiên.”

Giọng Rượu trắngnhỏlại: “Vì đó là cơ mật.”

Mộ Cẩm Ca ôm chặt nó,nói: “khôngtrách mày. Nếukhôngphải chuyện phát triển đến mức này, rất ít người có thể nghĩ sâu theo hướng đó, giống như lúc đầu tao gặp mày, cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Bắp cải