Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Hắn gãi đầu, có chút hối hận:

Lão phu nhân tinh thần phấn chấn, cười đến độ nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra, thao thao bất tuyệt không ngừng.

Lão phu nhân vốn đã quen với sự lãnh đạm của Phó Chỉ Xuyên, không khỏi trêu ghẹo hắn:

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khối ngọc kia, lòng ta bỗng chốc lạnh buốt.

"Ngoan nào, biểu huynh chỉ là tính tình lạnh lùng chút thôi, kỳ thực hắn rất tốt."

"Lão phu nhân, quận vương Lan Hoài đến."

"Thứ này coi như là quà gặp mặt dành cho Từ cô nương."

"Xuyên nhi, để tổ mẫu giới thiệu cho con. Đây là Từ Khanh, vị hôn thê của biểu đệ con."

Trong lúc ta đang kinh hãi đến cùng cực, Phó Chỉ Xuyên bỗng khẽ nhếch môi, ánh mắt hắn tối sầm, chậm rãi cất giọng:

Ta không dám lơi lỏng dù chỉ một giây, liền nhanh chóng ngồi lại bên cạnh lão phu nhân.

Hơn một năm rưỡi không gặp, hắn chưa chắc có thể nhận ra ta.

Ta cứng đờ gật đầu, không ngừng tự nhủ với bản thân.

Nghe tiếng gọi của cháu trai, ánh mắt bà lập tức sáng rực, đầy hân hoan.

"Ngoại tổ mẫu."

"Tổ mẫu, ta đưa Khanh Khanh về rồi!"

Dường như nhận ra sự căng thẳng của ta, lão phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay ta, dịu dàng cười trấn an:

Đây là miếng ngọc mà ta đã dành dụm mấy tháng bạc để mua tặng hắn vào ngày sinh thần.

Nụ cười nơi khóe môi hắn trong nháy mắt vụt tắt, ánh mắt khi chạm vào ta liền trở nên băng lãnh thăm thẳm, giống như có bão tố giăng đầy.

"Xem con kìa, lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh băng, khiến Khanh Khanh sợ đến phát run rồi."

"Khanh Khanh à, con cứ yên tâm, nếu Nhược Cảnh dám đối xử tệ với con, tổ mẫu là người đầu tiên không tha cho nó!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dứt lời, hắn từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc, đưa về phía ta:

"Dân nữ Từ Khanh thỉnh an quận vương."

Nói đoạn, hắn vỗ nhẹ lên vai ta, dịu giọng trấn an: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Khanh Khanh đến rồi sao? Mau để tổ mẫu nhìn con một chút."

Chương 7 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

13

Hắn quả nhiên... chỉ cần một ánh mắt đã nhận ra ta.

Tiêu Nhược Cảnh ngốc nghếch kia vui vẻ ôm quyền chào đón.

Phó Chỉ Xuyên mặt mày lãnh đạm, nhưng trong đáy mắt u tối của hắn, lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó lường.

Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp, lành lạnh vang lên bên tai.

Hắn gần như nghiến răng nhả ra từng chữ một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tay ta thoáng siết chặt, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

Ngay lúc ấy, một nha hoàn bước vào thông báo:

Tiêu Nhược Cảnh nắm tay ta bước vào phòng của lão phu nhân.

Quận vương Lan Hoài, Phó Chỉ Xuyên.

12

Ta đã hóa trang.

"Ai da, đều tại ta! Ta nên nói trước với Khanh Khanh một tiếng, để nàng có sự chuẩn bị tâm lý." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa mới nghĩ vậy, một mùi hương tuyết tùng quen thuộc bất chợt len lỏi vào mũi.

Lão phu nhân cười đến mức không khép miệng lại được, đưa tay đỡ ta, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh.

Ngón tay hắn âm thầm siết chặt, cố gắng đè nén cuồng phong cuộn trào trong lồng ngực.

Ta bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa đến mức cả da đầu tê dại.

"Đa tạ quận vương."

Cái bộ dáng này, hoàn toàn không giống với tình trạng "bệnh nặng" mà Tiêu Nhược Cảnh miêu tả trước đó.

"Khanh Khanh à, tuy rằng Xuyên nhi là quận vương, nhưng tính tình nó không giống những vương công quý tộc khác đâu, con không cần phải sợ."

Ta ngoan ngoãn thi lễ: "Từ Khanh thỉnh an lão phu nhân."

Bà nắm tay ta, liên tục hỏi han ba bốn câu liền, nhiệt tình đến mức khiến ta có chút không kịp phản ứng.

"Xin lỗi, có vẻ ta đã làm Từ cô nương hoảng sợ."

Ta siết chặt tay, nhắm mắt lại, tựa như chấp nhận số phận mà đưa tay nhận lấy miếng ngọc kia, ép ra một nụ cười cứng ngắc.

"Biểu huynh! Lâu lắm không gặp!"

Nhưng dù thế nào, ta cũng phải giữ lễ, cúi người hành một cái vạn phúc.

Lão phu nhân kéo tay Bùi Chỉ Xuyên, trìu mến nhìn hắn:

Người mà ta đã một năm rưỡi không gặp.

Tiêu Nhược Cảnh thấy ta căng cứng cả người, còn tưởng ta bị thân phận của Bùi Chỉ Xuyên dọa sợ.

Căn phòng nồng đượm mùi thuốc, lão phu nhân vận trung y đơn giản, đang tựa vào giường.

"Từ cô nương không cần đa lễ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7