Nữ Phụ Muốn Ly Hôn
Ôn Dĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Lúc này Vân Yên nhớ tới Trầm Ám, xoay người lại kêuanh,thìchóp mũi đụng phảimộtbức tường thịt.côxoa mũi ngẩng đầu, chẳng biết Trầm Ám đứng sau lưngcôtừ lúc nào, khoảng cách giữa hai người sát đến gần như chungmộtchỗ.anhnhìncô, trong mắt có chút tìm tòi nghiên cứu.
Lần đầu tiên Vân Yên nghe thấyanhphát raâmthanh, vừa thút tha thút thít, vừa ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Vân Yênkhônghề bận tâm vào phòng ngủ.
Vân Yên cũngkhôngnhìn ra cái gì mà tìm tòi với chả nghiên cứu, tiện tay quẳngmộtcây lau nhà choanh: “Nhanh lênmộtchút rồi vào ở.”
Lúccôđối xử tốt vớianh, trong lòng Trầm Ám đề phòng. Bây giờcôkhôngđể ý tớianh,anhlại bắt đầukhôngquen. Tầm mắt luônkhôngtự chủ mà di chuyển theocô.
cônhanh chóngkhôngchịu nổi, gót chân chạm đất, tay rơi xuống theo. Cúi đầu nhìn vỏ kẹomộtlúc,côngẩng đầu nhìn thử, ánh mắt do dự.
Trầm Ám bực bội hừmộttiếng, mày nhíu lại hơi gồ lên.
Trầm Ám lại chọc Vân Yên giận.anhchẳng biết làm gì cả, thân hình to lớn caomộtmét tám lăm, lắc lư sau lưng Vân Yên,côvừa mới lau sạch sàn nhà,anhđãịnmộtloạt dấu chân lên.
cônhét điện thoại di động cho Trầm Ám, đểanhchiếu sáng cho mình, đứng trước cửa, lấy từng chìa khóa ra thử.
Editor: Typard
Vân Yên thấy chua đến ê ẩm, còn mang chút vị đường đắng đắng, lại đánh Trầm Ámmộtcái.
Vân Yên mở đèn nhìn xem, là Trầm Ám.
Beta-er: Hằng Lê
Xác nhậnđixác nhận lại mấy lần,côquyết định tự thử xem. Lại cầmmộtviên kẹo chanh lên, lột vỏ bỏ vào trong miệng.
Cuối cùng cómộtchìa khóa c*m v**, két, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Mặt nhíu lại.
Trầm Ám nhìn lại chỉ muốn cười.
Nhưng Trầm Ám lạikhôngphản ứng gì, chỉ nhìncô.
côthở phào, tức giận đẩyanh: “Này,anhvề ghế sô pha củaanhmà ngủ.”
Trời tốiđirất nhanh, hành lýđãthu dọn xong, Vân Yên lấymộtchùm chìa khóa từ trongmộttúi áo khoác ra, cẩn thận cấtđi.
Trầm Ám nhìn thấy, l**m khóe miệngmộtcái, trong lòng nảy ramộtsuy đoán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáng thương Vân Yên dù chưamộtlần trông trẻ, cũng chưa từng sinh con,đãcảm nhận được gian khổ khi nuôi con.
Trầm Ám ngẩn ngườimộtchút, đôi môiđãngậmmộtngón tay mềm mại.
Sau khi thử, Vân Yên cũng sắp khóc, động tác ngày càng chậm, rất sợ phải nhận ra tối nay mình phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Bôn bamộtngày,cônằmtrêngiường, mơ mơ màng màng nhanh chóngkhôngmở mắt lên nổi. Lúc sắp ngủ, dường nhưcônghe thấy tiếng mở cửa, bên cạnh lún xuống, cómộtngười nằm cạnhcô.
- ------
“khôngcho phép nhả ra!”
Dọc theo đườngđi, Vân Yên giống nhưđanggiận lẫy,khôngnóivới Trầm Ámmộtlời. Trở về khách sạn,côhơi buông lỏng tay, hoàn toàn mặc kệanh.
mộttay Trầm Ám để ở sau eocô,mộttay đặttrêngáycô,khôngnékhôngtránh mặccôquan sát.
cônhìn ví tiền, bên trong thựcsựkhôngcòn bao nhiêu tiền, nhưng cầm nhiều đồ như vậy, còn phải đề phòng lạc mất Trầm Ám,côlại cảm thấy lực bất tòng tâm. Xoắn xuýt tới lui, cuối cùng vẫn cắn răng chọn gọi xe.
Còn phải quét dọn sơ quathìhai người mới có thể ở.
May là lần này Trầm Ám rất hiểu chuyện, lúc đứng chờ xe ở ven đường cũngkhôngchạy lung tung, sau khi ngồitrênxe cũngkhôngcáu kỉnh quậy phá gì. Khi trời tối hẳn, bọn họđãthuận lợi tới phòng trọ.
khôngbiết từ đâucôcầmmộttúi mua hàng, mở ra, đổ sữa chua trái cây đông lạnh sôcôla, vàmộtít kẹo đủ màu sắc dùng giấy gói bọc lại ào ào ra đất. Tất cả đều là đồ ăn cho trẻ con.
Vân Yên ngồitrênsàn nhà.
đihai bước, ngừng lại, đưamộtcái tay ra phía sau,khôngđược tự nhiênnói: “Lại đây.”
côlại đẩyanhmấy cái, thấy vô ích, tay nắm lại thành nắm đấm, uy h**pnói: “khôngnghe lời là tôi đánhanhđó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng ngủ cũng trống trơn.mộtcái giường,mộttủ quần áo,mộtcái bàn vàmộtchiếc ghế salon đơn.trênsàn nhà phủmộttầng bụi.
Sau đó,côduy trì biểu cảm hung dữ, ăn sạch đồ ăn vặttrênsàn nhà. Lúc ăn còn trợn mắt nhìnanh, giống như ra oai vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đèn cảm ứngâmthanh lầumộthình như bị hư, đạp sàn nhà mấy cái cũngkhôngsáng lên. Vân Yên nhìnkhôngrõlắm, kéo vạt áo Trầm Ám lên lầu hai,khôngnghĩ tới lầu hai cũng tối thui.
côkéo vali và Trầm Ám vào, đóng cửa lại, pháthiệncònmộtphòng, hẳn là phòng ngủ.đitới, đẩy cửa ra tò mò quan sát.
Ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động chiếu vào, phản chiếumộtcăn phòng trống trải.
Trầm Ám cong môi, nắm lấy bàn tay màcôđưa tới.
côgiả vờ hung hăng, nhưng bên khóe miệng lạihiệnlên hai lúm đồng tiền. Rất khổ cực nhón chân lên, nhìnkhôngnháy mắtmộtcái, mong đợi phản ứng tiếp theo của Trầm Ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Yên mò tới công tắc đèntrêntường, ấnmộtcái, phòng sáng lên. Giữa nhà đặtmộtcái ghế sô pha vải, ti vi được treotrênvách tường.
Lập tức thanh tỉnh.
Trầm Ám mở mắt, dười ánh đèn mờ, ánh mắtanhdường như trở nên ôn nhu hơn.anhbình tĩnh nhìn Vân Yên, đột nhiênnói: “Lạnh.”
Chương 9
Cũng may nhàkhônglớn lắm, nên nhanh chóng quét dọn xong.
Trầm Ám rúc vào ghế sô pha vải nhonhỏ, tay chân cũng duỗikhôngthẳng, cũngkhôngbiết có nghe hiểukhông.
Vành mắtcôcòn đỏ, nhìn có vẻ đáng thương, nhưngtrêntay cũng rất dùng sức, xoẹtmộttiếng xé giấy bọc sôcôla ra, sau đó bỏ vào trong miệng, hung tợn cắnmộtmiếng.
khônglàmanhtức giận, trong lòng Vân Yên càng bực bội hơn. Lơ đãng liếc thấymộtviên kẹo chanh, ánh mắt sáng lên, lột vỏ ra, nhón chân nhét vào trong miệng Trầm Ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, Trầm Ám bị phạt ngủtrênghế sô pha ở phòng kháchnhỏ. Đêm hôm qua Vân Yên còn ôm chặtanhkhôngbuông mà giờ lại nghiêm túc đứng đắnnóivớianh, nam nữ khác biệt, sau này bọn họkhôngthể ngủ chung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.