Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Nhân viên lễ tân đặtmộttấm thẻ mở cửa phòng, từ khi hai người vào cửa ánh mắtđãdính vàotrênmặt Vân Yên, luôn cảm thấy giống nhưđãgặpcôở đâu.

Vân Yên hỏi xong, hoàn toànkhôngđợianhtrả lời, cười ngây ngô đưa con gấu choanhôm: “Tốt lắm, sau này chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.”

Thế là khi Trầm Ámđira, thấy Vân Yên cotrênsàn nhà ngủ.

Vân Yên há miệng run rẩy kêu: “Lạnh quá à.” Hai cánh tay ôm chặt eoanh: “Trầm Ám, Trầm Ám,anhcó lạnhkhông? Tôi giúpanhsưởi ấm nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trầm Ám cau mày, nhưngkhônggiãy ra.

Phòng của khách sạnnhỏkhônglớn,mộtcái giường đôi,mộtbộ bàn ghế, còn cómộtphòng rửa mặt nhonhỏ, nhìnmộtcái là hết.

anhnâng tay lên,nhẹnhàng sờ tai thỏ, thả xuống, lại sờ vành tai Vân Yênmộtcái.

Trong dạ dày cómộtdòng nước ấm. Hai ngườimộtănmộtđút, tô mì nhanh chóng thấy đáy. Vân Yên vứt tô mì, đưa tay lạnh như băng vào trong mền kéo tay Trầm Ám, chui toàn bộ người vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy phút sau, bên trong mền bịmộtthân thể lạnh như băng chen vào.

Beta-er: Hằng Lê

Hơi thở phà vào ngực Trầm Ám, hơi ngứa, hơi nóng.

Thuận lợi ra khỏi cửa nhà họ Trầm.

Trầm Ám trợn tròn mắt trong bóng tối,khôngtrả lời, cũngkhôngđẩycôra.

đãrất khuya rồi, trời cũngđãsắp sáng, Vân Yên vội vàng rửa mặt xong, đẩy Trầm Ám tới phòng rửa mặt. Sau đó lấymộtcái mền trải lên sàn nhà.

——

Lại là giọng điệu khen thưởng cho cậu bé ngoan.

Bước chân Trầm Ám ngừngmộtchút, rồi bước nhanh hơn. Lát sau Vân Yên bị tuột lại đuổi kịp,mộtchốc bị bỏ rơi, mệt mỏi thở hồng hộc.

Đột nhiên, tay bị giãy ra. Trầm Ám hơi khom người, cướp đồ bên tay kia củacô. Cũngkhôngchờcô, tự mìnhđivề phía trước.

Tách —— bật đèn sáng. Trong căn phòngkhônglớncôbận rộn bộn bề, miệng cũngkhôngnghỉ ngơi, vo ve nhưmộtcon ong mật.

anhnhớ đến đếm hôm đócônức nở bên taianhcâu kia: Huhuhu tên khốn đó hôn tai tôi.

Vân Yên giống như tháo gỡ được thứ gì đó, thở phàomộtcáithậtto, cuối cùng quay đầu liếc mắt nhìn biệt thự nhà họ Trầm, tay trái cầm vali hành lý và túi đồ, tay phải nắm tay Trầm Ámthậtchặt, giọngnóinhẹnhàng: “Chúng tađithôi.”

Trầm Ám trợn mắt nhìncô.

anhthoáng bất ngờ, cũngkhôngquan tâmcô, tắt đèn rồi lên giường.

mộtmùi thơm.

Vân Yên sợ hãi trong lòng, vô thức xích lại gần Trầm Ám, bờ vai dán vào cánh tayanhhấp thu độ ấm.

Trầm Ámkhôngđộng đậy.

Trầm Ám quay đầu, pháthiệnđèn thư phòng lầu hai lập tức sáng lên, bên cửa sổ cómộtbóng dángđangđứng. Nhưnganhcũngkhôngnóigì, vẫn cứđitheo Vân Yên.

Chẳng qua làmộtgiây sau,côthả tay, quay lại tủ quần áo thu dọn đồ củaanhtrước. Động tác nhanh nhẹn,trênmặt mang hai lúm đồng tiền ngọt ngào, trong miệng cònnhỏgiọng nghêu ngao nhạc thiếu nhi.

Ban đêm có chút gió, đường tối thui, cáchmộtkhoảng mới có ngọn đèn đường vàng mờ. Tiếng lá cây xào xạc vang lên, dưới ánh trăng có bóng cây nhiều cái tay nắm tay, giống như từng conyêuquáimộtcản đường.

côrất có kiên nhẫn, cánh tay bị mỏi cũngkhôngthu về. Miệng mở rồi đóng,nóinhiều như lànóikhônghết chuyện. Rốt cuộc Trầm Ám há miệng, ăn mì gói màcôđút cho.

côsáp lại gần, tai thỏ nhọn cọtrênvaianhtừng chút từng chút. Giống như dỗ con nít, giọngcômềm nhũn: “Ngoan nào, ăn rồi hẵng ngủ nào. Nếukhôngbị đau dạ dày là phải uống thuốc đó,anhăn rồikhôngphải uống thuốc nhé? Thuốc rất đắng, rất đắng...”

Vân Yên suy nghĩmộtchút, thoáng chút vui vẻ, vì mình cómộtngười lao động. Đuổi theo níu lấy vạt áo củaanh, cười híp mắt khen ngợi: “Trầm Ám giỏi ghê nha.”

Tặng mọi ngườimộtchương, cảm ơn các nàngđãủng hộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chốc lát sau, Vân Yên trở lại, bưngmộttô mì gói tỏa hơi nóng, đặttrêntủ đầu giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Yên tắt đèn, lộ nửa người ra nhìn ngoài cửa,khôngpháthiệnra ai, ngón tay dựng thẳng bên mép, quay đầu về phía Trầm Ám thở dàimộttiếng, sau đó rón rén đưaanhxuống lầu.

Vân Yên run rẩy trong ngựcanh, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, buônganhra.

Ý kiến của Trầm Ámkhôngquan trọng lắm, nếukhôngcũngkhôngbị mặc quần áo vào trước.

Rốt cuộc cũng thấy đượcmộtkhách sạnnhỏ.

Thần kinh Vân Yên có thô nữa cũng bị nhìn đếnkhôngtự nhiên, xách vali hành lý lên, kéo tay Trầm Ám vội vàng lên lầu.

Từ khi xuyên vào trong sách, đây vẫn là lần đầu tiên Vân Yên ra khỏi cửa nhà họ Trầm.

Typard:

rõràng là cùngmộtngười, mà sao hai đời lại khác biệt nhiều như thế.

Trầm Ám bị nụ cười củacôlàm dao động nơi đáy mắt, hơi sửng sốt, cũngkhôngkịp đẩycôra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Yên dẫn Trầm Ámđivào, cầm giấy chứng minh đặt xuống, liếc mắt nhìn Trầm Ám, do do dự dựnói: “...mộtphòng.”

nóimộtnửa lại im lặng. Thiếu chút nữacôđãquên, cho dù Trầm Ám ngốc, về mặt sinh lý cũngkhôngkhác đàn ông trưởng thành bình thường.

côcũngkhôngnghĩ đến, nhà họ Trầm hẻo lánh, gần đó hoàn toànkhôngcó lấymộtchiếc xe.côvà Trầm Ámđidưới bóng đêm rất lâu, cũngkhôngtìm được nơi nào người có thể ở.

Vân Yên cười híp mắt: “Vậy mới là đứa bé ngoan...” Vừanóivừa bưng mì gói, thổimộthơi đưa đến bên miệnganh.

Vân Yên xé nắp mì gói vứtđi, lúc quay đầu kêuanhlàm cái tai thỏ phe phẩy,côđẩy đẩy bả vaianh: “Đừng ngủ,anhnên ăn tối.”

“Lạnh quá lạnh quá...”cônhỏgiọng kêu, đầu và tai thỏ đều rũ trước ngựcanh. Chỉ trong giây látkhôngcòn tiếng động, Trầm Ám nghe tiếngcôhít thở đều đều.

Vân Yên ngẩn ngườimộtchút mới đuổi theo: “Đừng nghịch ngợm mà,anhkhông...”

Đồ củaanhít, nên rất nhanhđãthu dọn xong.cônhét choanhmộtcái túinhỏ, dặnanhcầm xong, suy nghĩmộtchútkhôngyên tâm, đoạt lại vào tay mình.mộttay cầm túi,mộttay dắt tayanh.


Lực chú ý của nhân viên lễ tân lập tức bị dờiđi, trong lòng hứmộttiếng, đàn ông gì mà để bạngáixách cái vali lớn như vậymộtmình.

Editor: Typard

“Thiếu chút nữa quên mất,”côđứng dậy xuống giường, mở đèn lục vali, tự nhủ: “Lâu rồianhchưa ăn cơm.”

côchỉ mặc quần áo ngủ, đồ ngủ lông xù,trêncái mũ rũ hai cái tai thỏthậtdài. Trầm Ám liếc nhìn cái tai, đôi mắt rũ xuốngkhôngbiếtđangsuy nghĩ điều gì.

Đại khái là Trầm Ámkhôngnhịn được, rốt cuộc ngồi dậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6