Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Cha con nhà họ Trầm xã giao nhiều, hiếm khi ăn cơm ở nhà, nên hôm nay cũngkhôngcó ai chờhắn, lúc Trầm Minh về đến nhàđãgần xong bữa cơm tối.

Lúc đọc truyện, Vân Yên cũng có nghĩ tới, so với mạo hiểm quyến rũ Trầm Minh, nguyên chủ hoàn toàn có thể dựa vào tài nguyên của nhà họ Trầm từ từ leo lên, sau đó đá bay nhà họ Trầm, cầm giấy ly hônmộtmình tự do tự tại rờiđi.

Tầm mắt chủ tịch Trầm thu hồi, trầm giọngnói: “Tôi còn chưa c·h·ế·t đâu, chuyện của Trầm Ámkhôngmượn Trầm Minh bận tâm. Cái gì mà cùng thế hệ vớikhôngcùng thế hệ, Vân Yêncôđừng quêncôvào cửa nhà họ Trầm để làm gì.”

Hèn gì nguyên chủ muốn leo lên giường Trầm Minh,khôngmuốn sinh con cho Trầm Ám, màcôkhôngcó conthìtương đương với chẳng nhận được gì. Đối với chuyện sinh con cho người tâm tríkhôngtoàn vẹn, đừngnóinguyên chủ, Vân Yên cũngkhônglàm được, chỉ cần nghĩ về nó thôi làđãcảm thấy tội lỗi rồi.

“Ănđi!”anhchậm chạpkhônghá miệng, Vân Yên hơi nóng nảy, cau mày dạy dỗ: “khôngđược kén ăn!”

——

Tầm mắt chủ tịch Trầm dao động giữa Trầm Minh và Vân Yênmộtlát, chân mày ngày càng nhíu chặt.

“Ba, dì Trần” cuối cùng quay đầu nhìn Vân Yên,trênmặt cười nhưkhôngcười: “Chị dâunhỏ?”

côsắp buồn c·h·ế·t, cuộc sống sau này nên sống kiểu gì đây chứ!

Phía trước có chủ tịch Trầm chờcôsinh con, phía sau có Trầm phu nhân épcôleo lên giường Trầm Minh... tiếp theo còn cómộtTrầm Minh, tối hôm quacôvừa mới đánhhắn, hơn nữa ra tay cũngkhônghềnhẹ.

côđitới, buông chén đũa xuống, liếc mắt nhìn Trầm Ám,anhvẫnkhôngquay đầu nhìncô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Yên cam chịu số phận đứng dậy, kéomộtcái ghế qua, cầm chén đũa lên định đút choanh.

Lại nhìntrênbàn, phíatrênlà thức ăn ban ngàycôđưa tới, chỉnh chỉnh tề tềmộtthứ cũngkhôngítđi, rấtrõràng làkhôngcó ai động tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nên ăn cơm rồi!”

Đúng là người làm ăn,khôngđể mình chịu thiệt dù chỉ nửa phần, đầu óc rất khôn khéo.

Trầm phu nhân ở bên cạnh phụ họa: “Chuyện của người cùng thế hệ bọn họ, chúng ta nên ít can thiệp vào, để bọn họ tự do hành xử mới phải, câu nệ quá lạikhôngtốt lắm. Sau này vợ chồng Trầm Ám còn phải nhờ Trầm Minh chăm sóc đó.”

trênlầu, trong phòng Trầm Ám*khôngmở đèn, chút ít ánh sáng ngoài cửa sổ len vào, phòng rất tối.

Mắt Trầm Ám nhìn sang chỗ khác.

“... Coi như là tôi mắc nợanh.”

Từ trước đến giờ Trầm Minhkhôngsợ ông: “Lớnnhỏgì chứ, nhắc tới chị dâunhỏcũngkhônglớn hơn con đâu, con gọimộttiếng chị dâu khiến chị ấy giàđi.”

Trong lòng Vân Yên giật mình cái bộp, vội vàng đặt chén đũa xuốngnóiđãăn no. Nghĩ đến cả ngày Trầm Ám chưa ăn hột cơm nào, sống lưng cứng ngắc vào phòng bếp lấy đồ ăn choanh.

Cha chồng khôn khéo, mẹ chồng ác độc, em chồng có lòng quấy rốicô, cộng thêmmộtngười chồng quậykhôngchịu ăn cơm,khônghiểu chuyện.

Mấy giây trôi qua, cánh tay Vân Yên cũng xót,khôngcó cách nào đút choanh, thả chén đũa lại lên bàn.

Cơm nóng hổi đưa đến bên mép, rốt cuộc Trầm Ám rũ con ngươi xuống nhìncômộtcái.

Trầm phu nhân vội vàng kêu v·ú Ngô lấy thêmmộtbộ chén đũa, Trầm Minh cởi âu phục ngồi xuống bên cạnh Vân Yên, gọi từng ngườimột.

Chủ tịch Trầm cau mày: “khôngbiết lớnnhỏgì hết! Gọi chị dâu!”

Đây là cái cuộc sống gì vậy!

“...”khôngcó ai để ý.

Nghe vậy, Trầm Minh quái dị hừ cườimộttiếng.

nóixong,côđứng lên lau nước mắt, cứ như vậy chạy ra ngoài.

“Há miệng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)


thậtsựđóimộtngày.

Vân Yên hơi giận, muốn dạy dỗanh, lại nghĩ đến tâm tríanhkhôngtoàn vẹn,nóikhôngchừngsẽkhôngtự ăn cơm, thở dài, nuốt lại lời địnhnói.

Vân Yên mở đèn, liếc nhìn Trầm Ámđangđưa lưng về phíacôngồi trước cửa sổ, nghe tiếng động cũngkhôngquay đầu.

Hồi lâu, Trầm Ám nghe thấycôthút tha thút thít, khuôn mặt đập vàotrênchânanh.

Vân Yên vòng qua bàn, ngồi đối diệnanh, hơi ngửa đầu. Mắtanhnhìn ngoài cửa sổ, giống nhưkhôngnhìn thấycô.

Còn sinh con nữa, sau khi có đứa bé, chẳng lẽ muốncôchạy theo sau lưng hai “người bạnnhỏ” đút cơm ăn hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 4

Khóe miệng Vân Yên cứng ngắc gật đầumộtcái.

Vân Yên dùng quần của Trầm Ám lau nước mắt: “Hu hu hu, tôikhôngmuốn ở trong hang sói này nữa đâu!”

Editor: Typard

sựthậtchứng minh,khôngphải chỉ cócômới thông minh, sợ là ý định lúc đầu của chủ tịch Trầmkhôngphải là tìm bạn cho con trai, mà là đểcôlưu lại đời sau cho Trầm Ám. So với cháu trai, chút tài nguyên có là gì đâu, đến lúc đó cócôhaykhôngcó cũng chẳng sao cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A lô.”côđẩy đầu gốianh.

(*: tác giả để là Trầm Minh nhưng editor nghĩ làđangnóiđến Trầm Ám.)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4