Nữ Phụ Muốn Ly Hôn
Ôn Dĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
mộtgiây sau, đột nhiên thân thể baytrênkhông,côđược người ôm lên.mộttay Trầm Ám ômcô,mộttay phủi bớt tuyếttrênđồ chocô. Vân Yên vịn tayanhđể đứng vững, mặt hồng hồng, đưa lưng về phía mấy đứa trẻ vừa cười nhạocôlúc nãy.
“Đúng vậy đúng vậy, trong ti vinói...”
“Nhưng trước khi các em chơi với chị,đãđược chị đồng ý chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trầm Ám cau mày, bước nhanh hơn đuổi theo, chưa kịp đến gần,đãthấy Vân Yên chống tay xuống tuyết, khó khăn bò dậy, sau đókhôngđứng vững, lại té nhào xuống.
Bọnnhỏkêu thảm tản ra tứ phía.
“Rất xin lỗi.”khôngnghĩ tới người đàn ôngđãcướp lời,nóixin lỗi trước.
côphủi phủi tuyếttrênquầnđitới, hơi ngượng ngùng: “Rất xin...”
Vân Yên đẩy Trầm Ám ra,mộtngườimộtngựa đối chiến cùng bọn nhóc, nhưng cũng chỉ hù doạ chúng, nên căn bảnkhôngném trúng.côné tránh cũng nhanh, sau đó hầu như cũngkhôngcó ai làkhôngném tuyết. Cảnh tượngmộtđám người ném tới ném lui chạy giỡn cực kỳ vui vẻ, Vân Yên dần dần quên mìnhđang“trả thù”.
Những đứa trẻ khác cũng rối rít phụ hoạ: “Đúng vậy, muốn chơi với chị ạ...”
“Bởi vì muốn chơi với chị ạ.”mộtnhóc mập mạp hiên ngang trả lời: “Chơi với chị này vui ạ.”
Bỗng nhiên Vân Yên kêumộttiếng: “Trầm Ám!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- ---
trênmặt Vân Yênkhôngkiên nhẫn nổi, nhưng vẫn cẩn thận thổi nguội rồi đút choanhăn.
Trầm Ám phủi phủi đầu cho Vân Yên, khoé môi mím lại thànhmộtđường thẳng, lạnh lùng nhìn sang.
mộtgiây sau, trời đất quay cuồng.
Sức ăn của Trầm Ámkhônglớn lắm, vìđangbị bệnh, nên mấy ngày nay càng ăn ítđi.khôngnghĩ tới hôm nayanhăn hết đồ ăn còn lại vẫn chưa no, vẫn ăn thêm chút cháo. Lúc đút cháoanhcứ kiểu cách ngại nóng,côphải thổimộtchút mới chịu ăn.
“Em cũng chưa ạ.”
Ở bên ngoài quá lâu, tay và mặtcôlạnh cóng, nên cũngkhôngthấy đau lắm. Thở hồng hộc nặnmộtquả tuyết,khôngđứng lên mà thuận tay némmộtcái.
Có mấy giây, hai ngườikhôngai động đậy.
cômặt lạnh, đútanhăn sáng từng chút từng chút. Trong lòng nghĩ,mộtlần cuối cùng, nhất định đây là lần cuối cùng.
Trầm Ám liếc nhìn màn hìnhmộtcái, thấy bộ dạng Vân Yên còn lâu mới chơiđã, nên rờiđinghe điện thoại.
Vân Yên nhìn bọn nhócđi, nhớ tới Trầm Ám, quay đầu định gọi Trầm Ám về nhà, nhưng quay lại nhìn,thìkhôngthấy Trầm Ám ở đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Yên sờ mu bàn tayanhmộtcái,khôngbiết sao lại lạnh như băng, nên quên đẩyanhra, nắm mấy ngón tay củaanhủ ấm tay choanh.
“Vừa rồi ở trong ti vi, chịnóilà hoan nghênhđitìm chị ấy chơi.”
Vân Yên sửng sốt hai giây, vội vàng bò dậy muốnnóixin lỗi. Chỉ thấy đám con nít chạy tới, vây quanh người đàn ông gọi: “Thầy Đại Thụ, thầy Đại Thụ.”
Vân Yên mặc đồ dày, tuyết ở dưới mềm xốp nên té cũngkhôngđau.côthử đứng dậy lần thứ hai,thìnghe thấy tiếng trẻ con cười cách đókhôngxa.
Có mấy tiếng trả lời thưa thớt vang lên----
Thầy Đại Thụ: “Vậy sao chưa về nhà làm bài tậpđi!”
Tuyết rơi cả buổi chiều, đến chạng vạng tối mới ngưng.
Vân Yênkhôngbiết Trầm Ám bị làm sao, mình mắc lỗi chạy lung tung,côcòn chưa dạy dỗanhđâu, màanhlại giận dỗicô.
Tiểu khu yên lặng hiếm khi có tiếng động, giờ lại có rất nhiều trẻ con chạy ra hi hi ha ha chơi tuyết.đãmộtngày Vân Yên chưa ra khỏi nhà, nhìn tuyết bên ngoài màkhôngkiềm lòng được, cũng muốnđira ngoài chơimộtchút.
“Vẫn chưa làm xong ạ...”
Trán Vân Yên lại bị némmộtquả cầu tuyết.
Thoáng chốccôluống cuống, thầy Đại Thụ nhận ra được, thử hỏi dò: “côtìm ai à? Tôi mới vừa nhìn thấy, hình như người đứng chung vớicôđiqua bên kia rồi.”
Sau đó xúc động: “Trẻ con bây giờ sướng ghê, lúc tôiđihọc bài tập cực kỳ nhiều, làm gì có thời gian ra ngoài ném tuyết.”
Vân Yên lập tức dán lại bên cửa sổ, ngạc nhiênnói: “Tuyết lớn ghê!”
Sau gáyanhnhư có con mắt, Vân Yên dừng lại,anhcũng dừng lại theo.
Dọn dẹp xong, Vân Yên ngẩng đầumộtcái, bên ngoài có tuyết rơi. Bông tuyết bay lả tả, rất lớn, làm mặt đất phủmộttầng băng mỏng.
Nhưng mấy đứa trẻ kia lạikhôngbỏ qua chocô, từ xa némmộtquả cầu tuyết qua. Có điềukhôngném trúng, mà rơi xuống đất vỡ ra chia năm xẻ bảy.
Trầm Ámđiở phía trước, người trước người sau cách Vân Yên hai bước. Bị giận hoài, Vân Yên cũng thấy tức, đứng yên tại chỗkhôngđitheoanh.
Thầy Đại Thụ cúi đầu, dạy dỗ đám nhóc đầu củ cảiđangvây quanhhắn.
Vừa mở cửa ra, gió bên ngoài thổi từng cơn từng cơn, nhưngkhônglạnh nhưđãtưởng tượng. Tuyết rất sạchsẽ, giẫm xuốngmộtcái hằn lên dấu chân. Vân Yên rút tay ra khỏi nắm tay của Trầm Ám, cực kỳ hưng phấn chạy về phía trước, chạy chạy, rồi té lộn nhào xuống tuyết.
BiếtrõTrầm Ámđangcố ý làm nũng, nhưng hết lần này đến lần khác Vân Yên đều chịu thua dáng vẻ này củaanh.
Nhưng bọn nhóc chẳng hề sợ hãi, cười hì hì né tránh, còn la hét gì đó trong miệng. Sau đó kính lại chocômộtquả cầu tuyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các giáo viên luôn rất nhạy cảm với đề tài bài tập này, thầy Đại Thụ nghe thấy lờinóicủa Vân Yên, lập tức cúi đầu hỏi mấy đứa bé: “Các em làm bài tập xong chưa?”
Lộp bộp,anhgiẫm tuyếtđitới, dừng lại trước mặtcô. Đứng đómộtlúc lâu, khom người nắm taycô.
Vân Yên vội vàng cảm ơn, chạy qua bên đó, thầy Đại Thụ níucôlại: “Nếucôkhôngngại, tôi dẫncôđi, tôi nhìn thấy...”
Sau đó lập tức cũng bị némmộtphát, quả cầu tuyết đập vào đầu gốianh, theo gấu quầnanhrơi xuống.
Vân Yên giãy giụa, nhưngkhônggiãy ra, quay đầu trừnganh: “Trầm Ám!”
Kỳ kèo cả buổi sáng, bất giácđãđến trưa. Lúc này bầu trời u ám, mặt trời bị mây đen che lấp, gió rất lớn.
Trầm Ám từ con đường kiađitới, ánh mắt cố địnhtrêncái tay của thầy Đại Thụđanglôi kéo Vân Yên, trầm mặt.
Vân Yên hất tay rakhôngchoanhnắm,nhẹnhàng hừmộttiếng, vòng quaanhđivề phía trước.
“H...hả?” Vân Yên ngơ ngác ngốc nghếch nhìnhắn.
Vân Yên vội vàng khoát tay: “Cũngkhôngcó gì...”
Mớiđimộtbướcthìvạt áo bị kéo lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Yên hất đầu sangmộtbên, cố ýkhôngnhìnanh.
“Chưa ạ.”
“Vẫn chưa.”
hắnchỉ chỉ đường mòn bên trái.
Ban đầu Vân Yên cũngkhôngbiết cái này là ném mình, nghi ngờ quay đầu lại nhìn. Rất nhanh, quả thứ hai, thứ ba, thứ tư, cùng nhau bay tới.côtrợn to hai mắt, lôi kéo Trầm Ám né tránh, sau đó trượt chânmộtcái, thiếu chút nữa là té tiếp,trênđầu còn chễm chệmộtquả tuyết bị ném qua. Thấy vậy, tiếng cười của đám trẻ con kia còn vang hơn nữa.
Trầm Ám rũ mắt, sửa những sợi tóc bị gió thổi rối chocô, sau đó khom người ôm lấycô, tì cằm lên vaicô, ừmộttiếng.
Vừa rồi Vân Yên bị ném vào đầu cũngkhôngnổi giận, nhưng lúc này thấy Trầm Ám bị bắt nạt,thìnhất thời nổi giận. Ngồi xổm xuống nặnmộtquả tuyết, ném về phía xa, nhưngkhôngném vào người bọn nhóc, chỉ muốn hù doạ bọnnhỏmộtchút thôi.
Thầy Đại Thụ nghe vậythìhơi ngạc nhiên, quay đầu quan sát Vân Yên mấy giây, lúc này mới nhận racôlà ai. Saohắnlạikhôngbiết đám quỷnhỏnàyđangnghĩ gì chứ, đứa trẻ xem phim hoạt hình chơi trò chơi hàng ngày sao có thểkhôngbiếttrênti vi đều là giả chứ, bọn nhóc chỉ muốn trêu chọc người ta thôi. Vì vậy lạinói: “thậtsựxin lỗi.”
Vân Yên mở cửa sổ ra, gió lạnh xen lẫn bông tuyết thổi tới,cônhíu mày rụt về saumộtchút, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Trầm Ám nâng cánh tay lên, đóng cửa sổ lại.
“Cònmộtít nữa ạ...”
Trầm Ám đứng bên cạnh nhìn, gương mặt thối muốn c·h·ế·t. Trong lòng cực kỳ bất mãn chuyện Vân Yên lơ là mình, nhưng thấycôcười vui vẻ như vậy, nên vẫn kiềm chế.
Trầm Ám quay đầu lại trước.
Trầm Ám trực tiếp ômcô, bất chấp sải bướcđivề nhà.
Bọn nhóc nhất thời biến sắc.
“Đồng ý ạ.”
Vân Yên cầm chén dĩađãdùng qua vào phòng bếp rửa, Trầm Ám cũngđitới nắm tay bỏ vào trong bồn nước,côcho làanhmuốn phá, nên đuổianhra ngoài.
Mũ khăn choàng bao tay,côvõ trang đầy đủ lên. Bọc cho Trầm Ám còn dày hơn, chỉ lộ ramộtđôi mắt, Trầm Ám cũng dung túng chocônghịch.
“Sắp xong ạ.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên,côném trúngmộtngười đàn ông.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chương 29
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.