Nữ Phụ Muốn Ly Hôn
Ôn Dĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Ngực ướt nhẹp, tất cả đều là nước mắt củacô,côkhócmộtlúcthìgối lênanhngủ mất. Sau khi ngủ hình như khó chịu cái gối ướt chèm nhẹp của mình,nhỏgiọng lẩm bẩmnóimớ, gò má dán vào áoanhcọ tới cọ lui, tìm vị trí thoải mái.
côchậm chạp nhận ra được điều gì đó, đôi mắt từ từ mở ra, pháthiệnmình ôm lấy mọt người đàn ông, phản xạ có điều kiện đưa chân đámộtcái.
Chương 2
côcuống cuồng vứt mền xuống, lúc mang dép còn mang lộn, ngồi chồm hổm xuống thấp thỏm dạy dỗanh: “Tướng ngủ củaanhxấu quá à! Lăn qua lộn lại cả đêm, coi đó, té xuống giường rồi kìa!”
——
Ngoài cửa sổ gợn lên màu trắng bạc.
cônheo mắt, mơ mơ màng màng ngápmộtcái, gò má cạ phảimộtcái gối —— cứng ngắc.
(*: nguyên văn là thủ đoạn bịp bợm, nhưng trò mèo cũng thế, mà xuôi hơn.) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Yên ôm mền thò đầu ra nhìnmộtcái, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Trầm Ám, gương mặt nhất thời trắng bệch.
Trầm Ám bất động, muốn nhìn thửcômuốn chơi trò mèo* gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống nhau đều là đứa trẻkhôngcó mẹ ruột,khôngđược mẹ kếyêuthích. Khi còn bécôcao lắm là bị đói, nhưng cho tới bây giờ chưa bị ai đánh. So với Trầm Ám, cuộc sốngđãquá tốt.
Trầm Ám cứng đờ.
Vân Yên càng nghĩ, trong lòng càngkhôngthoải mái. Liếc mắt nhìn trái táocôlén mang từ dưới lầu lên cách đâykhônglâu, đột nhiên nghĩ đến, nếukhôngcó ai chocôăn cơm, vậy bây giờ Trầm Ám chắc cũng đói bụng chứ.
Rầm —— Trầm Ám vừa mới ngủ, bị vậythìté tỉnh.
Có điều, nếukhôngphải vì từnhỏsức lực củacôcực kỳ lớn, theo như tính tình đó của mẹ kế,nóikhôngchừng kết quả củacôcũng giống như thế thôi.
côđứng đókhôngđi, trong đầu nghĩkhôngbiếtanhcó thể tự rửa mặtkhông, rất quan tâm dán sát cửa dặn dò mấy câu, trong cửa vang lên tiếng nước chảy tí tách.
nóichung cũng là báo ứng, lúc con ruột bà tađangbắt nạt Trầm Ámthìkhôngcẩn thận té xuống hồ c·h·ế·t chìm.
khôngphải là tố cáo chuyện tối hôm qua chứ?
Nhìn bé trai lớn bằng con traiđãchết của mình, Trầm phu nhân giận đến hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại làm nhưkhôngcó chuyện gì, xem Trầm Minh như con ruột mà chăm sóc.
Chủ tịch Trầmkhôngcòn khả năng sinh, vẻ ngoài của bà ta cũngkhôngcòn được như lúc còn trẻ, nửa đời sau muốn có ngày tốt, chỉ có thể lấy lòng đứa trẻ hoang dãkhôngbiết lấy ở đâu ra là Trầm Minh này.
Vân Yên hài lòng nheo mắt lại, muốn vỗ vỗ đầu bé ngoan để khen thưởng. Nhón nhón chân,khôngvới tới, xoay lại lấy cánh tay kéo thấp cổanh, nửa ép buộc Trầm Ám cúi người xuống.
côcôcô... đá đại nhân vật phản diện té!?
——
Sau đó đưamộtcái tay khác vỗ vỗ l*n đ*nh đầuanh: “Vậy mới ngoan.”
Mặt trời treotrênkhôngtrung, hơi nóng bỏng rát nướng từ ngoài cửa nướng vào.
Trầm Ám nhìn ánh sáng tràn ngập căn phòng, thu lại thần sắc khác thường trong mắt, cau mày suy nghĩ gì đó trong lòng.
sựsợ hãi của Vân Yên với Trầm phu nhân vượt xa với Trầm Minh. Nam chính dù sao cũng là nam chính, tuy là người phong lưu, cũng rất ít làm chuyện gì ác, có được tất cả đa số nhờ may mắn.
Nhà họ Trầmkhôngthểkhôngcó người thừa kế, chủ tịch Trầm nhanh chóng mang vềmộtđứa bé, cũng chính là Trầm Minh.
Rầm —— cửa phòng vệ sinh đóng lại, Vân Yên bị nhốt ngoài cửa.
Bị Trầm Ám trợn mắt nhìn, Vân Yên rùng mìnhmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên này gió xuân mưa phùn, bên Trầm Ám cũngkhôngthể bỏ qua. Trầm phu nhân xemanhlà kẻ thù g·i·ế·t con, thừa dịp chủ tịch Trầmkhôngcó nhà, ngược đãianhkhôngchút kiêng kỵ. Hết lần này tới lần khác Trầm Ám vì trí thông minh thấp,khôngtố cáo càngkhôngchạy trốn. Từ tuổi thơ hình thành thói quen chịu đựng bóng tối, chịu đựng cơn đói, chịu đựng bị làm nhục, chịu đựng đánh đập tàn nhẫn.
Sắc mặt Trầm Ám tái xanh,khôngnhịn được đẩycô.côgiống như chịu đựng vô vàn uất ức, rì rà rì rầm cau mày, nắm vạt áoanhkhôngthả. Sức lựccôkhôngnhỏ, Trầm Ám dây dưa vớicômộthồi cũng thấy mệt mỏi. Hơi thả lỏngmộtchút, chẳng nhữngcôdính cả người lên, mà còn há miệng cắn lên vaianh.
côđangsuy đoán, bỗng nhiên Trầm phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này. Cách quá xa, Vân Yên cũngkhôngthấyrõbiểu cảm của bà ta, vội vàng buông rèm cửa sổ xuống, đưa lưng về phía cửa sổ ngồitrênsàn nhà, thân thể vô ý thức căng thẳng.
Trầm Ám bị Vân Yên giày vò suốtmộtbuổi tối.
Ban đầu đối xử tốt với Trầm Ám, chẳng qua là hy vọng sau này Trầm Ám có thể bỏ qua chocô, hai ngườianhđiđường dương quan củaanh, tôiđicầu độc mộc của tôi,côđóng phim củacô,anhtiếp tục đảm nhiệm đại nhân vật phản diện củaanh. Bây giờ đồng cảm vớianh, Vân Yên ngồi kiểu gì cũngkhôngyên, cầm trái táo lên tính đưa cho Trầm Ám.
Trầm Minh mặc âu phục ra vẻ đạo mạo, ngồi kế bên vị trí người lái. Xa xa thấy Trầm phu nhânđãtới, ra hiệu cho bà lên xe, cửa kính xe cũng đóng lại theo, hai ngườikhôngbiếtnóichuyện gì ởtrênxe.
Trầm Ám quái dị nhìncô.
Vân Yên vốn làm chuyện trái lương tâm, lần này lại chột dạkhôngdám nhìnanh. Lo lắng sau này Trầm Ám minh mẫnsẽghi thùcô, cũngkhôngdám hung hăng, thay sangmộtkhuôn mặt tươi cười: “Ngoan, tôi đỡanh.”
Trầm phu nhân đứng ở ngoài cửa, biểu cảm lạnh lùng, giọng cũng lạnh ngắt: "Vân Yên,côđúng làkhôngbiết điều!"
Mặc dù tối qua ngủkhôngsớm lắm, nhưng vừa đến sáu giờ, Vân Yênđãtỉnh.côcó thói quen dậy sớm. Khi còn bé ở cùng ba và mẹ kế,khôngdậy sớmthìkhôngcó cơm ăn, sau đócôrời trường học làm diễn viên quần chúng,khôngchuyên cầnthìchết đói.
Trầm Ám cực kỳkhôngnể mặt né tránh, bịcôcưỡng ép nắm cánh tay: “Nghịch ngợm ngang bướng cái gì,anhphải nghe lời...”
Vân Yên lúng túng sờ mũimộtcái, lúc này mới xoay ngườiđi. Mở cửa nhìn bên tráimộtchút rồi nhìn bên phảimộtchút, chắc chắn hành langkhôngcó ai, mới chạy về phòng mình nhưmộtlàn khói.
trênđời này những đứa bé gặp phải mẹ kế ác độc đều thảm thương giống nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Yên quỳ ngồi bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ qua che nửa khuôn mặt, nhìn chăm chúkhôngnháy mắt vào chiếc xe đậu ở bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồi lâu sau, cuối cùng Trầm phu nhân xuống xe. Tài xế lên xe, lái xe từ từđixa.
Biểm cảm của Trầm Ám trong nháy mắt trống rỗng,mộtphút sau, hất taycôrakhôngchút lưu tình.
Vân Yên gặm mấy miếng, chắc là cảm thấy khó ăn, từ từ nhả răng ra.
Editor: Typard
Vừa mới đứng dậy, cửa bỗng nhiên mở ra.
Nghĩ tới đây, Vân Yênkhôngnhịn được đồng cảm với Trầm Ám.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.