Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 23


Chương 23: Chương 23

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không thích anh nữa! Không thích!! Anh tưởng anh ghen thì tôi sẽ động lòng à? Tôi không có cảm giác gì cả! Không có! Ngày nào tôi cũng muốn ly hôn với anh! Tôi muốn sống cuộc sống tự do, tôi có thể yêu người khác, nhưng tuyệt đối không muốn yêu anh!!” Châu Mạt nhìn thẳng vào ánh mắt dữ dội như sói của anh, gầm lên đáp trả. Hai người như thú hoang, cắn xé lẫn nhau bằng lời lẽ.

Lời của Vu Quyền khiến Tạ Xiễn càng thêm tỉnh táo.

Ông Tạ: “…..”

Nghĩ đến thôi cũng đủ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Châu Mạt vừa khóc vừa nức nở nói: “Ông ơi, con yêu người khác rồi, con muốn ly hôn. Con thích người đó… thích lắm ạ.”

Dưới ánh mắt theo dõi của bao người, Châu Mạt thu dọn đồ đạc, gọi xe, trở về Kim Đô. Cô giống như một chiến binh sau trận chiến, bước thẳng về phía biệt thự.

May mắn thay… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi trình bày xong, đạo diễn Lâm cúi người, khẽ hỏi Châu Mạt một câu: “Em thấy thế nào?”

Châu Mạt sực tỉnh, nghiêng đầu nhìn anh.

Đây mới chính là “Phật lớn” trong đoàn phim.

“Tôi cho em yêu.” Anh gầm lên, ép mạnh Châu Mạt xuống bàn, đầu cô bị đẩy xuống, gần như đè lên kịch bản.

Đoàn phim chuẩn bị họp ngắn, Châu Mạt lúc này mới chỉnh lại quần áo, đứng dậy rời khỏi phòng hóa trang. Bên ngoài, không ít người đang nhìn cô.

“Tôi hài lòng cái đầu anh…”

Cuộc họp kết thúc.

Chẳng bao lâu sau.

Tạ Xiễn nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.

Anh khựng lại một lúc rồi đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Châu Mạt. Vừa rời khỏi vòng tay người đàn ông ấy, cánh tay cô như lạnh đi, run khẽ một chút.

Châu Mạt nghiến răng: “Phải.”

Tạ Xiễn để mặc cô đánh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Châu Mạt nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, trong mắt anh là một sự kiên quyết đến đáng ghét.

Người đuổi theo Châu Mạt khi nãy chỉ có một mình Thành Anh. Cô đứng ngoài cửa nghe thấy hết.

Kiếp trước cô vẫn còn là xử nữ…

Tạ Xiễn: “…..”

Đạo diễn Lâm, phó đạo diễn Trần và nhà sản xuất liếc nhìn nhau. Đạo diễn Lâm ho nhẹ một tiếng rồi cất giọng:

Tình hình hoàn toàn mất kiểm soát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em không thể diễn, tìm diễn viên đóng thế.” Tạ Xiễn ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn thẳng vào cô.

Thành Anh cũng vội đáp lại bằng một nụ cười xã giao.

Môi bị hơi thở nóng rực thiêu đốt, Châu Mạt cố gắng giãy giụa.

Châu Mạt gật đầu: “Được, cứ như vậy đi ạ.”

Dù vậy trong lòng cô vẫn còn nhiều thắc mắc chưa thể nói ra.

Người đàn ông nghiêng mặt sang bên, cổ áo xộc xệch, cánh tay cuộn lại để lộ mấy vết cào đỏ sẫm.

Ông Tạ cúi xuống nhìn Châu Mạt đang khóc thút thít, đắn đo một chút, rồi nhắn tiếp cho Tạ Xiễn: “Con sợ ly hôn đến mức phải trốn ra nước ngoài à?”

“Châu Mạt, đến đây.”

Tạ Xiễn trả lời: “Một tuần nữa con về.”

Dù đã đóng rất nhiều phim, nhưng điều này, giờ đây vẫn khiến cô run rẩy. Cô chợt nhận ra, trong thế giới này, có lẽ có những chuyện cô không thể tự mình khống chế.

Tạ Xiễn tiến gần, dừng lại ngay trước mặt cô, nhấn từng chữ một: “Tôi nói là sẽ tìm người đóng thế cho em. Tự tôi sẽ tìm.”

Ông hỏi rất nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe.

Anh ôm chặt hơn nữa, rất lâu sau, mới rít qua kẽ răng:

Cô giả vờ không nhìn thấy gì, cúi xuống nhặt lại kịch bản rồi nói: “Tôi muốn diễn.”

Ngọt ngào đến mức khiến người ta phát điên lên.

Ông Tạ gõ thêm: “Con có biết không? Mạt Mạt nói đã yêu người khác rồi…”

Hừ.

Không kìm nén nổi…

“Em còn muốn yêu người khác à????”

Choáng váng…

Anh khóa chặt đôi môi đỏ của cô.

Ôi đàn ông.

Người con gái này… cuối cùng anh cũng đã nếm được hương vị của cô.

Khoảng nửa tiếng sau, người quản lý trường quay đến gọi Châu Mạt đi họp.

“Nhưng… em không thể diễn cảnh đó.”

May mà trong phòng hóa trang lúc này không có ai khác. Thành Anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ vỗ vai Châu Mạt. Nếu họ thật sự là vợ chồng thì những chuyện trước đó đã có lời giải thích hợp lý.

Thành Anh: “…..”

Cô đấm mạnh vào lưng anh nhưng người đàn ông như một tảng đá vững chãi, đôi mắt tối lại, lặng lẽ nhìn cô vùng vẫy.

Châu Mạt ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Lâm, phía đối diện là Tiêu Chân. Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng quay đi, ánh mắt thấp thoáng sự kiềm nén.

Châu Mạt chỉ vào kịch bản: “Chỉ vài cảnh thôi mà, còn cần tìm thế thân? Mặt tôi lớn lắm chắc?”

Rèm phía sau bị vén lên, Thành Anh bước đến gần, giọng đầy hoảng hốt: “Em… rm với Tạ tổng… là vợ chồng thật sao?!”

Đầu lưỡi cũng đau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rèm khép lại, không gian trở về yên tĩnh.

Nơi ấy, quá mức nhạy cảm.

Châu Mạt đấm lên vai anh: “Tôi hết thích anh từ lâu rồi! Không thích! Không thích! Từ cả trăm năm trước đã không thích rồi!”

Môi đau rát.

Đạo diễn Lâm chủ trì cuộc họp, chủ yếu bàn về vai diễn Tử Tây. Nội dung là: Châu Mạt sẽ tạm nghỉ vài hôm, đoàn phim sẽ điều chỉnh lại các cảnh quay. Mọi thứ đã quá rối ren rồi, cần phải thống nhất để tránh phát sinh thêm rắc rối.

Châu Mạt ngả người xuống ghế sofa, đưa tay che trán, nói nhỏ: “Là vợ chồng chuẩn bị ly hôn.”

Thành Anh còn chưa kịp mở lời, rèm cửa lại bị vén lên. Vu Quyền thò đầu vào, vừa đẩy gọng kính vừa nhìn Châu Mạt: “Phu nhân, chúng tôi chuẩn bị về trước nhé.”

Không ai ngờ được, Châu Mạt lại là vợ của Tạ tổng.

Vu Quyền hơi lúng túng, cười gượng một cái với Thành Anh.

Tạ Xiễn, thực ra khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Châu Mạt, đã sớm tỉnh táo lại. Bàn tay anh đỡ lấy sau đầu cô, cả thân người vẫn ôm lấy cô, cúi đầu nhìn người con gái đang run rẩy trong vòng tay mình.

Cô nghiến răng, vung tay đập mạnh cuốn kịch bản lên mặt anh, hét lớn: “Tôi muốn ly hôn với anh!”

Nụ hôn vốn chẳng còn xa lạ gì với Châu Mạt, cô đã từng đóng nhiều cảnh tình cảm. Nhưng chưa từng có người đàn ông nào dám xâm chiếm đến tận nơi mềm m.ại nhất của cô như vậy.

Ngay lúc đó.

Mùi khói thuốc nhàn nhạt tràn vào, mang theo sự bá đạo khó cưỡng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, cô quay lưng bỏ chạy.

Ông Tạ sững người mất vài giây, sau đó luống cuống đỡ lấy cô: “Sao thế? Sao lại như vậy?”

Cô lao vào phòng hóa trang, đầu óc còn chưa kịp định thần.

“Ông ơi, xin ông giúp con với, con xin ông đấy…” Châu Mạt ôm chặt lấy eo ông, vừa khóc vừa cầu xin.

Cô trừng mắt, dáng vẻ hung dữ, đôi mày cong cong xinh đẹp như dao sắc.

Cả người Châu Mạt khẽ run lên, cô cắn mạnh môi anh, nỗi đau khiến Tạ Xiễn bật ra một tiếng hừ lạnh. Anh nheo mắt lại, thì thầm chưa dứt câu thì đã nghe cô mắng rõ ràng, giọng mơ hồ:

Một giọng nói rất nhỏ vang lên: “Tạ tổng… xin hãy… bình tĩnh.”

Đạo diễn Lâm thở phào một hơi. Thật ra ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nếu Châu Mạt có ý kiến, thì… để cô tự đi nói với chồng mình.

Ông Tạ: “….. Không phải ba tháng sao?”

Tựa hồ vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Ông Tạ trợn tròn mắt: “Con… con thích ai cơ?!”

Căn phòng tạm dựng để họp đã kín người. Châu Mạt bước qua bậc cửa cao, tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía cô, im lặng như tờ.

Tạ Xiễn nhắn lại: “Ra nước ngoài ba tháng, về rồi nói.”

Cánh tay đang ôm eo cô khẽ run.

Không thể tin nổi…

Chiếc váy mỏng dính vào cơ thể, khiến cô càng trở nên mềm mại. Cả người cô gần như rơi vào vòng tay anh. Châu Mạt vùng vẫy, hai tay túm lấy áo sơ mi của anh, kéo mạnh, cố gắng đẩy anh ra.

Cánh tay phía sau siết chặt, ôm trọn cô vào lòng. Châu Mạt có thể cảm nhận rõ nhịp tim cuồng loạn trong lồng ngực anh, còn anh thì cảm nhận được sự mềm mại nơi ngực cô.

Châu Mạt ngồi im trên sofa, không nói một lời.

Ông cầm điện thoại đặt bên cạnh, mở Wechat, nhắn cho Tạ Xiễn: “Con đang ở đâu? Mau về đi, Mạt Mạt đòi ly hôn…”

Đỗ Liên Tây thì nhìn cô với ánh mắt đầy thù hằn.

“Em dám nói lại lần nữa?” Anh gầm lên.

Vừa bước qua cửa, cô đã nhào vào lòng ông nội Tạ, òa khóc như một đứa trẻ.

Tạ Xiễn tựa vào mép bàn, giọng trầm khàn: “Tôi đã trao đổi với đạo diễn Lâm, cảnh thân mật không thể cắt, vì đó là điểm then chốt của mạch truyện.”

Châu Mạt cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của người đàn ông ấy.

Tạ Xiễn nghiêng đầu, liế.m vệt máu nơi khóe môi, giọng khàn khàn hỏi lại: “Không phải em thích tôi sao?”

Bàn tay còn lại của người đàn ông siết lấy eo cô, tà váy tím mỏng manh vắt lên cánh tay anh. Một tiếng “ưm” bật ra khỏi cổ họng Châu Mạt, nhưng ngay lập tức cô bị anh đè sát lên mặt bàn.

Châu Mạt: “……”

Thành Anh lặng lẽ đi theo phía sau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 23