Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81


Xem ra vẫn chưa nghe được cuộc trò chuyện giữa nàng và Hoài Chu trong phòng.

Không ngờ lại thật sự thu được bất ngờ.

Bích La: “???”

“A Huỳnh đến rồi à—!”

Hai tay giấu sau lưng của Ninh Tùy Uyên bất chợt siết chặt, sắc mặt âm trầm, đôi mày nhíu lại, khí thế lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khuôn mặt trắng bệch của nam nhân kia không hề mang chút biểu cảm, đôi mắt lạnh như tuyết, phủ lên một tầng khí chất cao thâm lặng lẽ, khiến nàng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.

Lời còn chưa kịp thốt ra, Phù Huỳnh đã chú ý thấy có người chạy tới từ phía xa.

A Tùy.

Trong mắt Ninh Tùy Uyên, chỉ có bản thân mạnh mẽ mới là căn cơ. Mọi năng lực vay mượn từ bên ngoài, đều không đủ để lay chuyển hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi ấy, họ lại gọi hắn là đồ ngốc.

Một người cúi đầu thì thầm: Chỉ cần thuận lợi lấy được sinh quyển, rồi quay lại Yến Độ Bình tìm phần hạ quyển còn lại, thì sau này chẳng phải đều do chúng ta quyết định sao?

“Được lắm được lắm, chính là nữ ma đầu ngươi đã hại ta thê thảm!” Tiêu Linh xoa tay hầm hè, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Hạ Quan Lan: “Sư tôn, lúc trước chính nàng ta lén xâm nhập Tàng Thư Các, trộm đi bí tịch. Hôm nay bị người bắt quả tang, chi bằng trực tiếp thu phục, để tránh hậu họa cho thiên hạ.”

Nàng cẩn thận quan sát Ninh Tùy Uyên đang đứng trước mặt. Nam tử mặt mày rạng rỡ, khí độ ung dung, xem ra thật sự không biết gì về Bách Sát Lục.

Nàng vận kiếm phục màu xanh đậm, ống tay áo bó gọn, mái tóc dài gọn gàng được cột cao thành đuôi ngựa, cả người không đeo vật gì thừa thãi, từ trong ra ngoài đều toát lên khí chất phóng khoáng mạnh mẽ.

Ninh Tùy Uyên đỏ ửng vành tai, vội vàng quay người tránh ánh nhìn của nàng, “Đi rồi sẽ biết.” Nói xong không để ý xem Phù Huỳnh có theo kịp hay không, bóng người chớp nhoáng rời đi trước.

Nàng ngẩng đầu, dứt khoát thốt ra hai chữ: “Ta đi!”

“Tư Ly quân…”

Ninh Tùy Uyên cũng không đi xa, “điều bất ngờ” kia hóa ra lại nằm ngay chỗ cây ngô đồng già từng đứng. Giờ đây nơi đó trống trơn, có lẽ do dị động bên phía Huyền Quỷ khiến mọi người hoảng sợ, nên giữa ban ngày ban mặt cũng chẳng ai dám bén mảng tới gần.

Là yêu nghiệt hay là đồ ngốc, hắn đều không còn bận lòng.

Hình như cũng nhận ra phản ứng ban nãy của mình hơi quá đà, khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, rồi nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày. Khóe môi khẽ nhếch, cố tỏ ra lạnh lùng khó gần như trước, nhưng sự vui mừng vẫn len lỏi trong giọng nói: “Chuyện nhỏ thế này, bổn tôn sẽ để tâm chắc?” Dứt lời lại chột dạ thêm một câu, “Bổn tôn đâu phải đứa trẻ ba tuổi.”

Một lúc lâu sau mới chần chừ ngẩng mắt lên, vẻ mặt người đối diện rõ ràng là không vui, so với chuyện khác thì lại như càng khó chịu vì cái xưng hô đó hơn.

Phù Huỳnh nào dám nói năng gì.

Cân nhắc trước sau, Phù Huỳnh đã có quyết định.

Phù Huỳnh bước lên, tay vừa đưa ra còn chưa kịp đặt vào tay hắn, thì chợt cảm thấy sau lưng nổi lên một luồng cuồng phong.

Ninh Tùy Uyên rốt cuộc hoàn hồn lại.

Phù Huỳnh ngẫm nghĩ sâu xa.

Ninh Tùy Uyên không vòng vo.

Những lời ấy khiến lòng Phù Huỳnh chợt rung lên, nhẹ gật đầu.

Nàng ta lập tức niệm chú: “Cửu tinh ly hỏa, hiệu lệnh âm dương; kim qua xuyên nhật, trảm diệt yêu ma!”

Đoạn hội thoại kết thúc ở đó.

Phù Huỳnh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định bám sát khí tức của hắn mà đi theo.

Phù Huỳnh nghe mà sững sờ.

Phù Huỳnh sững sờ tại chỗ, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt. Đan Quang… cái tên ấy, nàng từng nghe thấy ở Hồi Lạc Nhai, khi vô tình rơi vào ảo cảnh.

Bích La đứng cạnh nghe xong thì nổi đóa, ba bước hóa thành hai, lao đến cạnh Phù Huỳnh, đứng sau kết giới mà hét lớn vào mặt Tiêu Linh: “Ngươi là ai?! A Huỳnh nhà chúng ta không phải đồ lừa đảo! Chỉ là một quyển sách nát mà thôi, có gì ghê gớm?! Muốn thu phục nàng ấy? Ngươi cũng xứng à?!”

Năm chữ vừa cất lên, khí âm vang động cả trời đất.

“Không phải trùng hợp.” Ánh mắt hắn xuyên qua ánh phù quang, rơi thẳng lên người Phù Huỳnh, giọng nói lạnh như tuyết đầu đông: “Người ta muốn gặp, thì sẽ luôn gặp được.”

Giọng nàng đầy chính nghĩa, khí thế bừng bừng như thể mang sứ mệnh cứu thế.

Dù là Phù Huỳnh cũng cảm thấy hơi bất lực, khóe môi khẽ nhếch lên: “Thế này, ngươi vừa lòng rồi chứ?”

Tim Phù Huỳnh chợt thắt lại, vội ngoảnh đầu nhìn.

Hắn bị giam cầm ở Vô Sóc Hải bao lâu rồi? Năm ngàn năm, hay là mười ngàn năm? Đến tận bây giờ, Ninh Tùy Uyên cũng chẳng thể nhớ nổi nữa.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Phù Huỳnh bỗng chốc quên mất điều định nói.

Nhớ lại khi nàng chạy ra ngoài, vạt áo tung bay, cùng ánh mắt đầy thân thiết khi nói chuyện lúc đưa đồ… Hai người đứng cạnh nhau, thực sự giống một đôi tiên đồng ngọc nữ vô cùng xứng đôi.

Hắn vận dụng linh lực trong lòng bàn tay, dẫn dắt tro tàn còn sót lại dưới gốc cây ngô đồng bay lơ lửng lên, chậm rãi ngưng tụ thành một bức ảnh.

Tộc nhân gọi hắn là “Yêu nghiệt”. Tiểu long sơ sinh chẳng hiểu ý nghĩa, ngây thơ nghĩ đó là nhũ danh mẫu thân đặt cho mình. Dù bị lừa dối dẫn đến Vô Sóc Hải, tiểu long vẫn hồn nhiên hướng về phía tộc nhân rời đi mà gọi lớn: “Chẳng lẽ các người không cần Yêu Nghiệt nữa sao?”

“Ta có xứng hay không, ngươi mở mắt ra mà xem!” Tiêu Linh đang bực, lúc trước cứ tưởng gặp cô nhi đáng thương, ngờ đâu lại bị lừa một vố đau. Tuy từng bị xử phạt, nhưng món nợ cũ vẫn còn đó, hôm nay phải tính sòng phẳng.

Ninh Tùy Uyên khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt: “Như nàng thấy, ký ức để lại từ hơn hai mươi năm trước.” Hắn nói, “Nơi này nhiễm linh khí của cổ mộc, những chuyện từng xảy ra sẽ tạm thời lưu lại. Quyển sách nàng đang tìm, nếu không sai, hẳn là nằm ở Yến Độ Bình.”

Ninh Tùy Uyên lặng lẽ lặp lại trong lòng. Ánh mắt nàng khi nhìn hắn trong veo, không có sợ hãi, càng không có chút nào ghét bỏ, như thể hắn chẳng khác gì những người khác.

Phù Huỳnh vội nắm lấy tay nàng, trách mắng: “Cả buổi sáng không thấy bóng dáng đâu, muội chạy đến đây làm gì?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Ninh Tùy Uyên thật sự như đứa trẻ ba tuổi, không lý do mà thấy… tủi thân.

Đang còn ngỡ ngàng, chợt thấy Bích La tung tăng chạy đến, sau lưng là Thành Phong.

Thả! Ta! Ra!

“Ha ha.” Bích La cười hì hì, “Ban đầu ta định đi săn vài con thỏ, ai ngờ lại gặp được Uyên chủ. Thành Phong nói có cái gì đó rất vui, ta liền đi theo xem thử.”

Vân Kỳ từng nói sẽ giúp nàng tìm được hạ quyển, nhưng với tính tình của Vân Kỳ, dù có thật sự tìm được, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì mà trao lại cho nàng.

Phù Huỳnh nghiêng đầu, đầy mờ mịt: “A Tùy phát hiện được gì thế?”

Ninh Tùy Uyên khẽ bật cười lạnh: “A Huỳnh, Hoài Chu, gọi thật là thân mật đấy.”

Giọng nàng dịu dàng, hai chữ đơn giản kia lại khiến tim hắn run lên một nhịp, trong khoảnh khắc thậm chí còn cảm thấy chính tên mình có chút xa lạ.

Cái tên “Ninh Tùy Uyên” là do nghĩa mẫu Thanh Ngô đặt cho hắn. Bà muốn hắn “Ninh tùy trường uyên, đọa cửu thiên”, thà làm ma khiến người người e sợ, cũng không làm tiên dưới trướng kẻ khác, che khuất mây khói cõi trời xanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Phù Huỳnh mới nhớ ra… nàng còn thiếu Hạ Quan Lan một lời hứa.

Trong chớp mắt, mấy đạo phù lục màu vàng kim từ không trung giáng xuống, dựng nên một kết giới như tường cao vách đá, bao vây lấy mấy người họ trong phạm vi hẹp.

***

Tâm trạng hắn dường như tốt lên không ít, huýt sáo gọi Thương Lang đến. Ninh Tùy Uyên nhanh nhẹn leo lên trước, sau đó vươn tay về phía nàng.

Động tác nhanh đến nỗi khó ai đỡ kịp, Bích La còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị nhét gọn vào “chốn cũ thân quen” của mình.

“Sư tôn!” Nàng cung kính hành lễ với Hạ Quan Lan, rồi lập tức nhận ra Phù Huỳnh trong kết giới. Sau vài giây sững người, đôi mắt nàng trừng lớn, ngón tay lập tức chỉ thẳng về phía trước: “Đồ Ma tộc lừa đảo!!!”

Chương 81

Ninh Tùy Uyên không lấy làm ngạc nhiên, khẽ cong môi, “Ta giúp nàng, nàng định báo đáp ta thế nào?”

A Tùy… A Tùy…

Thấy thế hắn bật cười khẽ, cũng không trêu chọc thêm, thu lại ánh mắt, dịu giọng nói: “Sau này đừng tùy tiện chạy loạn nữa.” Ninh Tùy Uyên nói, “Ta đâu có giam nàng không thả.”

“…”

Phù Huỳnh biết nàng bản tính hiếu kỳ, cũng chẳng trách được, đành quay sang nhìn Ninh Tùy Uyên: “Vậy ‘điều bất ngờ’ của ngươi đâu?”

Thế là, chút giận dỗi còn sót lại cũng tan biến sạch sẽ.

Thấy hai bên sắp khai chiến, Phù Huỳnh sợ tình hình vượt khỏi kiểm soát, liền ra tay trước.

Vẻ lạnh lẽo trên gương mặt dần tan đi, đôi mắt phượng sâu thẳm hiếm khi mở to, ánh lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm như thường.

Nàng nhanh như chớp bịt miệng Bích La lại, thừa lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng thì vèo một cái thu luôn con chim nhỏ vào chiếc Ẩn Thanh Đăng.

Hắn che giấu đi suy tư ở đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Yến Độ Bình nằm trong phạm vi núi Bất Động, từ đây chỉ mất nửa ngày đường. Nếu khởi hành ngay bây giờ, đến tối là tới. Đi không?”

Quãng đời dài bị giam cầm ấy đã dạy cho hắn biết thế nào là tàn khốc, cho đến khi bước lên bờ, người đời vẫn gọi hắn là “yêu nghiệt”. Thế nhưng lúc đó, Ninh Tùy Uyên đã không còn để tâm nữa.

Ninh Tùy Uyên không trả lời. Hắn bước chậm tới gần, ánh mắt dừng lại lâu hơn thường lệ nơi mấy sợi tóc tán loạn bên mai nàng, “Chỉ mới quen biết hai ngày mà đã xưng hô tên tự với nhau, đối với ta thì lại kính cẩn quá nhỉ.”.

Được thôi, không ba tuổi thì chắc cũng chỉ nhiều hơn hai tuổi là cùng.

Hắn từng bước tiến gần, cuối cùng dừng lại trước ranh giới kết giới, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Phù Huỳnh cứ cảm thấy… ánh mắt hắn sâu không lường được, khiến lòng nàng bất giác sinh ra áp lực đè nặng.

Cái quái gì thế này?!

Ban đầu Phù Huỳnh chỉ gọi lấy lệ, lại không ngờ hắn thật sự dễ dỗ như vậy, bất giác bật cười: “Chẳng phải A Tùy đã về Cửu U rồi sao?”

“Ta mà sợ ngươi chắc?!” Bích La tức không nhịn được, lập tức định kết trận phản đòn: “Thiên nguyên ứng hiện, lôi——”

Nghĩ cũng phải. Từ khi Ninh Tùy Uyên sinh ra đã sở hữu sức mạnh mà người người ngưỡng vọng, nay lại ngồi cao trên Vương đài Cửu U, dĩ nhiên chẳng để mấy món “bảo khí tiên thư” ấy vào mắt.

Trời tối, dưới tán cây ngô đồng, có hai đạo sĩ đang lặng lẽ trò chuyện.

Người còn lại thì rõ ràng lộ vẻ do dự: Nhưng mà linh thể của cây này… e cũng phải nghìn năm đạo hạnh, chỉ dựa vào hai ta liệu có thắng nổi không?

Phù Huỳnh tưởng hắn chưa nghe rõ, liền nghiêm túc gọi thêm một lần: “A Tùy.”

Tro tàn trước mắt bị cơn gió thổi qua cuốn sạch, tất cả lại trở về vẻ như chưa từng có gì xảy ra.

Cái tên tự thân mật như vậy, chưa từng có ai gọi hắn bao giờ.

Khi hắn mới sinh ra, vốn không có tên.

Câu chú niệm dở còn treo lơ lửng giữa không trung.

Qua lớp ấn vàng lấp lánh, không biết từ lúc nào Hạ Quan Lan đã xuất hiện phía sau họ. Dáng người lạnh lẽo, y phục trắng điểm vân mây kim tuyến, bên hông đeo ngọc bội, tóc cột gọn bằng kim quan đính lông vũ bạc. Giữa mày không gợn chút tình, đứng đó tựa như tùng bách cao ngạo lạnh lẽo, khó lòng tiếp cận.

“Ban đầu ta vốn định đi rồi.” Ninh Tùy Uyên nhanh chóng đè nén cảm xúc nghẹn ngào vừa trào lên, khẽ mím môi, giọng trầm xuống, “Ai ngờ lại phát hiện được một điều bất ngờ.”

Lúc này Ninh Tùy Uyên mới như sực tỉnh.

Nàng không kìm được mà nhìn sang Ninh Tùy Uyên: “Chuyện này là…?”

Mục đích ban đầu của Ninh Tùy Uyên là truy tìm tung tích Đan Quang, nhưng chính Bùi Dung Châu đã gợi ý cho hắn. Thế là hắn liền dùng ký ức của Bùi Dung Châu để tìm đến nơi từng có cây ngô đồng cổ này, rồi canh đúng thời gian thi triển thuật truy tung ký ức.

Lại gọi hắn như vậy…

Phù Huỳnh giả vờ không nghe ra sự giễu cợt trong giọng hắn, cúi đầu rũ mắt, tỏ vẻ kính cẩn ngoan ngoãn: “Chẳng phải Đế quân đã trở về Cửu U rồi sao?”

Là một nữ tử.

Ninh Tùy Uyên nhướn mày, có lẽ vì tâm trạng đang tốt, hiếm khi cất tiếng khách khí với kẻ mình ghét: “Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp được Tư Ly quân ở nơi hẻo lánh này.”

“Vậy thì quả là không trùng hợp rồi.” Ninh Tùy Uyên cười nhạt, “Bọn ta có chuyện gấp, Tư Ly quân không ngại thu lại pháp trận này chứ?”

Hạ Quan Lan không trả lời.

Ninh Tùy Uyên vẫn còn giận, liếc qua nàng một cái đầy lạnh nhạt: “Ừm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Tùy Uyên bỗng chốc sững người.

Điều đó càng khiến hắn thêm chắc chắn vào suy đoán ban đầu của mình, Đạo chủ Huyền La đạo năm xưa, Đan Quang, thực ra… chưa c·h·ế·t.

Phù Huỳnh im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm giác căng thẳng tạm thời dịu lại, Phù Huỳnh khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng gọi: “A Tùy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81