Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều
Phùng Xuân Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Nếu em thật sự tức giận thì tát anh một cái nhé?
“Pipi”
Cô rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của cái ôm quanh người mình từ ấm áp dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
Đầu ngón tay của anh khẽ động, nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cô, nhưng rất nhanh rút tay lại.
Kích cỡ Liêu Quân Tâm cũng không hoàn toàn vừa người cô, váy ngủ mặc trên người chút chật chội, làm Liêu Tư Thầm hơi khó chịu.
Sữa tắm Liêu Tư Thầm dùng vẫn luôn là cùng một hãng, chưa từng thay đổi, trên người cô mang theo mùi hương đã tích lũy từ năm này sang năm khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái váy ngủ của Liêu Tư Thầm này còn rộng so với cái cô mặc lúc ra khỏi phòng tắm, theo động tác xoay người của cô hơi hơi kéo lên trên.
Hơn một giờ sau, Trần Vũ Trùng mới khoác lên chiếc áo ngủ lấy từ trong rương hành lý, từ phòng tắm bước ra.
Sao mà ngay cả trong mơ, cô cũng luôn mang vẻ mặt không vui như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông cầm tạp chí, vẻ mặt không lộ ra một chút sơ hở nào: “Đều nghe em.”
Hô hấp người đàn ông cứng lại, buộc chính mình dời ánh mắt đi.
Chung quanh đều là tiếng còi chói tai, cảnh sát kéo ra đường ngăn cách sơ tán đám người.
Không rõ trên mặt Liêu Tư Thầm là nước mưa hay là nước mắt.
Anh thay đổi cách xưng hô, gọi lại như trước: “Vợ ơi”
Vợ mình hôm nay tức giận cả một buổi chiều, chỉ có lúc nhận được nhẫn ở trên xe mới vui vẻ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tuy rằng uống canh giải rượu rồi, nhưng men say đi lên, thân thể rốt cuộc vẫn dần dần buồn ngủ.
Cái rèm dày che kín hết ánh sáng bên ngoài, trong phòng ngủ rộng lớn chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn.
“Pipi”
Nương theo ánh sáng mờ nhạt đó, Trần Vũ Trùng có thể nhìn rõ khuôn mặt cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
……
Nhìn thoáng qua ly thủy tinh bên cạnh, Liêu Tư Thầm bỗng nhớ ra hôm nay quên đốt hương. Giờ này dì Ngô chắc đã ngủ rồi, cô tự mình đi lấy, tiện thể thay luôn bộ áo ngủ.
Người đàn ông đi đến mép giường, cái bóng cao lớn hợp lại với người trên giường, thanh âm của anh rất thấp, giống như lầm bầm gì đó, nhẹ nhàng đến mức có thể bị gió thổi bay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô phân biệt không rõ dòng nước từ trên mặt vội vàng lướt qua đến tột cùng là nước mưa hay là nước mắt, cổ họng giống bị nghẹn lại, nói không nên nửa chữ hoàn chỉnh, chỉ có giọng nói không hề rõ ràng mà kêu: “Mẹ, mẹ ơi……”
Nhận được câu trả lời, Liêu Tư Thầm hài lòng quay đầu lại, tiếp tục loay hoay với đồ trong tay. Hoàn toàn không biết rằng, ngay khi cô quay lưng lại, người đàn ông mím môi căng thẳng, ánh mắt trở nên u ám khó hiểu.
Người đàn ông căng chặt ngồi thẳng lại, đầu lưỡi chống vào hàm trên, trong nháy mắt, hô hấp của anh dừng lại.
Trần Vũ Trùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, áp mặt vào lòng bàn tay cô.
Tiếng nước lại một lần nữa vang lên, Liêu Tư Thầm nghe thấy một tiếng ừm mơ hồ.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.
Tiếng nước vốn đang hỗn loạn trong phòng tắm dừng lại, người đàn ông nói với giọng khàn khàn, âm thanh trầm thấp: “Sao vậy?”
Trần Vũ Trùng thuận tay kéo rèm lên, ngăn đi những trận mưa lớn và tiếng sấm rền ngoài kia.
Sau khi tẩy trang, cô có chút khác biệt so với ban ngày, da dẻ càng thêm mịn màng, gương mặt xinh đẹp của cô hơi nhíu lại, khóe môi cũng mím chặt.
Không biết có phải vì gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, Liêu Tư Thầm mấy ngày nay luôn mơ thấy những ký ức mình đã quên vào ban đêm.
Trời mưa tầm tã, tối đen như mực, lạnh lẽo khiến xương cốt người ta cũng phải run rẩy.
Liêu Tư Thầm chỉ chiếm một nửa giường, nửa giường còn lại rõ ràng là dành cho anh.
Chiếc xe trị giá hàng triệu xe vỡ thành vô số mảnh nhỏ, giống như một đống sắt vụn. Máu đỏ tươi từ trên tấm kính chảy xuống theo dòng nước mưa, bị cuốn đi mất.
“Có thể.”
Chương 5: Nếu em thật sự tức giận thì tát anh một cái nhé?
Liêu Tư Thầm chỉ nghe được một tiếng “ừm” như có như không, không xác định được trong người phòng tắm rốt cuộc nghe thấy cô nói không, chỉ có thể lại nâng âm lượng giọng nói lên: “Trần Vũ Trùng!”
Vì trước khi ngủ độ ấm vừa vặn nên Liêu Tư Thầm không bật hệ thống điều hòa nhiệt độ trong nhà.
Trần Vũ Trùng dán sát vào cô, chóp mũi ngửi ngửi, ánh mắt si mê, lẩm bẩm tự nói: “Vợ ơi, em đừng không vui mà. Nếu em thật sự tức giận thì tát anh một cái nhé? Đừng tự mình tức giận nữa.”
Đây là xưng hô độc quyền chỉ có mình anh được gọi.
“Không, không có gì”, Liêu Tư Thầm chẳng hiểu sao vấp một chút, ngay sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt vênh váo ra lệnh như thường lệ, Tôi muốn nói với anh một cái, đầu tôi hơi choáng nên muốn ngủ trước. Vừa rồi tôi đã đốt hương, trước khi ngủ anh nhớ tắt đi.”
Giường của Liêu Tư Thầm rất lớn, chừa chỗ cho Trần Vũ Trùng ngủ cũng không phải chuyện khó. Cô ôm gối đầu nằm về một phía giường, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Liêu Tư Thầm ngáp một cái, giọng nói lớn hơn một chút, vừa châm hương vừa hô: “Trần Vũ Trùng.”
Liêu Tư Thầm dường như cảm nhận được điều gì đó, cánh tay nhỏ bé của cô khẽ giật giật.
Lòng bàn tay cô cũng mềm mại, ấm áp, Trần Vũ Trùng l**m l**m, trở nên ẩm ướt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả đều là lỗi của mình, anh quá chậm mới có thể về muộn, không thể quay lại nhà họ Liêu cùng vợ.
Ánh mắt của anh lại lần nữa tập trung chặt chẽ vào người cô.
Mưa hè luôn đến đột ngột, không kịp phòng bị, nước mưa đánh vào cửa sổ sát đất, trên tấm kính thủy tinh hiện lên một lớp sương mù dày đặc.
Thân hình mềm mại xoay người, ngoài dự đoán chính là, cô xoay sang dựa vào càng gần anh hơn một chút, sợi tóc dừng trên đùi anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.