Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Chung Dung gây họa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Chung Dung gây họa


“Sao vậy?”

Không rõ ý của bạn gái boss khi hỏi điều này là gì, trợ lý liếc sang Ứng Đạc, chờ chỉ thị của anh.

Chương 40: Chung Dung gây họa

Anh chắc chắn cô gái nhỏ này không phải người ham của cải. Việc cô nhận tiền lúc này là thẳng thắn, nếu từ chối, mới thật sự đẩy anh vào thế khó xử.

“Có ai bị thương không?”

“Anh ra ngoài xử lý chuyện của Chung Dung trước.”

“Hôm nay đồ ăn hợp khẩu vị chứ?”

“Nhớ hỏi cô ấy, chìa khóa tìm được chưa.”

Cô ta thực sự cần chút bài học.

Đây đã là lần thứ hai xảy ra chuyện kiểu này, Ứng Đạc không thừa động tác:

Ứng Đạc ôn tồn hỏi:

“Nghĩ tới chuyện trước đây Chung Dung không chịu lấy chồng theo mối hôn nhân sắp đặt, lại nói với vị hôn phu rằng em đã thầm mến anh ta từ lâu. Sau đó còn lấy thẻ mà em chuẩn bị đóng học phí, bảo rằng nếu không chịu gả thì sẽ không có tiền học, ép em lấy người ta. Em từng nghĩ cô ta sẽ không yêu đương, nào ngờ giờ đã có chàng trai mình thích, thế mới thấy đời đổi thay nhanh thật.”

“Nói đi.”

Một nhân viên trẻ của văn phòng gia tộc vội vàng đẩy cửa vào, báo cáo:

Tức là tối đa một triệu.

“Chung tiểu thư gây chuyện rồi.”

“Anh sẽ ký một tấm séc cho em, dưới bảy con số em có thể tùy ý điền, coi như anh thay cô ta xin lỗi.”

Đường Quán Kỳ cảm thấy sống lưng mình khẽ run lên vì tức giận.

Ứng Đạc liếc nhìn trợ lý:

Suy cho cùng, anh vẫn được xem là bậc trưởng bối của Chung Dung.

Cô và Ứng tiên sinh hiện vẫn đang ở giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, cô sẽ không làm phiền anh quá nhiều.

Đường Quán Kỳ biết, tất cả là vì bà ngoại của Chung Dung.

Không ngờ trợ lý lại tiến thêm một bước: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trợ lý đáp vâng, vừa định rời đi thì nghe Ứng Đạc dặn thêm:

Cả trợ lý lẫn Ứng Đạc đều nhận ra điều đó.

“Ngày mai tìm người bảo lãnh ra.”

Lần thứ hai là khi người đàn ông mình có thiện cảm lại đứng ra bênh vực Chung Dung.

“Không, chỉ là hơi hoảng sợ.”

Đường Quán Kỳ liếc nhìn Ứng Đạc, rồi mới gõ chữ đưa cho trợ lý xem:

“Chung tiểu thư nói muốn ngài đích thân đến. Nếu để ba cô ấy biết chuyện thì xong đời.”

“Nhưng Chung tiểu thư muốn về Hồng Kông sớm. Cô ấy đã hẹn với chùa Vạn Phật sẽ thắp đèn trường minh cho bà ngoại và l*m t*nh nguyện viên hai ngày. Không thể trì hoãn. Cũng vì vậy nên mới giục bạn lái nhanh hơn.”

“Cử người đi, dàn xếp êm chuyện này, đừng để cha mẹ cô ấy biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô chưa hiểu vì sao lại đổi đề tài, nhưng vẫn gật đầu. Anh khẽ chỉ vào khóe môi mình, ra hiệu cô cần khăn tay.

Nhìn thấy anh trực tiếp ghi trên tấm séc dòng chữ One million only (một triệu tròn).

Dù chuyện này, thực ra chẳng có gì đáng cười.

Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười, trao đổi qua chữ viết:

Cô định hỏi mình đã lau sạch chưa thì nghe tiếng gõ cửa phòng sách.

Giọng Ứng Đạc trầm xuống:

Không ngờ lại là Chung Dung ỷ thế h**p người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần đầu là khi bị Chung Dung cướp học phí, ép gả;

“Cô ta lấy của em bao nhiêu tiền học?”

Trong ngôn ngữ ký hiệu, người ta thường dùng đặc điểm của một người để ám chỉ chính người đó.

Anh cũng không can thiệp sâu vào chuyện của cô; khi cô lựa chọn, anh tôn trọng, nhưng điều đó cũng có nghĩa là, anh sẽ không vô cớ che chở. Nếu cô xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ phải tự chịu trách nhiệm như một người trưởng thành.

Trước kia nghe cô kể, Ứng Đạc còn tưởng nhà họ Chung vì hám hư vinh nên không muốn gả con gái cho người bình thường, mới thay đổi hôn sự của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô cúi mắt gõ chữ:

Tuy giọng thản nhiên, nhưng từng chi tiết đều được tính đến.

“Anh coi trọng Chung Dung như vậy, thậm chí còn muốn trả thay cho cô ta sao?”

Thực ra khóe môi cô chẳng dính gì. Ứng Đạc cụp mắt, ngắm gương mặt rực rỡ, kiêu kỳ của cô, rồi buông tay.

Trợ lý nhớ lại rồi gật đầu:

Không cần lời, cũng cảm nhận được thiếu nữ lại bị tổn thương lần nữa.

Nếu không phải người đàn ông giúp cô làm giả thân phận đột nhiên gọi điện báo rằng Ứng tiên sinh đã cho thám tử bám theo mình, còn bảo cô nói là vội về thắp đèn trường minh, bên chùa đã sắp xếp xong,thì e rằng cô thật sự sẽ phải ở lại đồn rất lâu, bởi lần này cô dẫn theo người, lại còn đâm vào xe của người khác.

“Lần trước gặp phải người đó?”

Nhưng cô không kìm được mà tự hỏi: nếu là cô gặp chuyện thế này, Ứng tiên sinh có đích thân đi không?

Cô gật đầu.

Nhất là nếu Chung Dung lấy điều đó để hại cô.

Anh sẽ không cử một đội chuyên nghiệp đến giúp cô, cũng sẽ không chu toàn đến vậy.

Cô khẽ mỉm cười với anh, Ứng Đạc đưa tấm séc cho cô, cô thản nhiên nhận lấy, nhưng không khiến người ta nghĩ rằng cô thực sự tham tiền.

“Ứng tiên sinh, vậy em sẽ điền chín trăm chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín.”

Tình cảm anh dành cho cô là có điều kiện, không thể tùy hứng.

Câu trả lời, rõ ràng là không.

Đường Quán Kỳ lập tức siết chặt chiếc khăn trong tay, tấm vải mềm bị bóp đến nhăn nhúm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người đi cùng Chung Dung là con trai à?”

Ứng Đạc lại như không mấy bận tâm, chỉ tùy ý hỏi vậy, rồi chậm rãi đổi sang chuyện khác:

Trợ lý đáp:

Nghe trợ lý báo cáo, Đường Quán Kỳ bỗng bật cười.

Sức nặng từ đầu kia của chiếc khăn tay bỗng biến mất, Đường Quán Kỳ cầm khăn chấm nhẹ quanh môi, nhưng chẳng thấy vết gì.

Đường Quán Kỳ thở phào một hơi, câu nói này như liều thuốc trấn tĩnh.

Thực ra anh cũng chẳng có thiện cảm gì với Chung Dung, nhưng dù sao đó cũng là cháu gái của bà Tằng, anh vẫn phải nể mặt bà.

“Tìm người bảo lãnh, đưa cả luật sư theo.”

Tay cầm khăn của Đường Quán Kỳ khựng lại, đôi mày dài thanh tú khẽ nhướng lên không dễ nhận ra.

Ngoài cửa vang lên giọng người:

“Vào đi.” – Ứng Đạc hơi nhíu mày, buông cô ra – “Là chuyện gì?”

Ứng Đạc vẫn chưa rời đi, tiếp tục giữ cô trong vòng tay, giữa lồng ngực anh và giá sách:

“Thật ra không nhiều, em được giảm một nửa học phí, trong thẻ chỉ có mười vạn, nhưng đó là số tiền một người thân đã mất để lại cho em.”

Nhưng ngay sau đó, Ứng tiên sinh lại nói:

Ngón tay thon dài, móng hình bầu d·ụ·c hồng nhạt của cô di chuyển rất nhanh trên màn hình:

Nhưng Đường Quán Kỳ không hề trách cứ quá mức, vì cô biết hiện tại địa vị mình không bằng Chung Dung. Nếu tỏ ra không biết điều, có khi sẽ chẳng còn cơ hội gặp gỡ lần sau.

Ứng Đạc lạnh nhạt hỏi:

Im lặng một lúc, Ứng Đạc mới nói:

Lúc này, Chung Dung đang ngồi trong đồn cảnh sát, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Cô cố ý đùa, gõ chữ:

Khi trợ lý rời đi, anh nhàn nhạt nói:

Ngược lại, cảm giác như cô cũng bất đắc dĩ mà thôi.

“Gọi bác sĩ đi theo, phòng khi có chuyện.”

Trợ lý hơi do dự:

Do dự một chút, cô dùng ngón tay trỏ khẽ vẽ lên sống mũi mình, phác họa dáng mũi ưng dài cong xuống — vì sư huynh Chu Thành Ân có đặc điểm rất rõ là mũi ưng, nhìn thấy liền nhớ ngay.

“Cô ấy cùng bạn học đi Macao chơi. Trước đó Chung tiểu thư mạnh miệng nói sẽ lái siêu xe đưa mọi người, nhưng chiếc xe là thuê. Bạn cô ấy đòi lái thử, để lấy lòng đối phương, tiểu thư đã đồng ý. Kết quả là bạn đó không quen điều khiển siêu xe, lúc qua cửa khẩu thì va chạm với người khác, trách nhiệm chưa rõ, hiện vẫn ở đồn cảnh sát.”

“Đúng vậy.”

Ứng Đạc đưa tay day nhẹ ấn đường:

Ứng Đạc vẫn thong thả hỏi:

Cô hơi bất ngờ khi Ứng tiên sinh lại hỏi.

Nhưng Đường Quán Kỳ lại càng chắc chắn, thứ tình cảm giả vờ dành cho bà ngoại, lợi dụng bà để lấy lòng Ứng tiên sinh như Chung Dung đang làm, hiện tại có thể hữu dụng. Nhưng một ngày nào đó, khi Ứng tiên sinh biết sự thật, anh sẽ từ vô cảm mà chuyển sang chán ghét.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Chung Dung gây họa