Nụ Hôn Cuồng Nhiệt Mùa Hạ Cảng
Khúc Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 342: Cây vẫn ở đây
Thợ vừa dỡ tấm biển “đang sửa chữa” của thang máy, ra hiệu đã sửa xong.
Các lãnh đạo DF vẫn đang phát biểu. Ứng Đạc liếc điện thoại, ra hiệu mình phải rời đi trước.
Chỉ là, ghim cài áo đang ở chỗ cô, còn khuy măng sét thì bị ném xuống nước.
Trợ lý ngạc nhiên:
“Đúng rồi, trước đây em tặng chị dâu, còn có một chiếc trâm nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vui vẻ không che giấu:
“Điện thoại kia của cô gọi không được.” Mạch Thanh dò hỏi.
“Vừa làm mất.”
“Lâu quá không gặp. Cô đơn vậy sao, sao không ăn cùng anh trai tôi?”
“Có lẽ không dễ cứu đâu ạ. Lần này bệnh nặng lại đến bất ngờ, rất có thể sẽ lây sang những cây khác trong Thọ Thần Sơn, khiến cả khu vườn mắc bệnh. Giá trị toàn bộ cây cối trong biệt thự này tính ra cũng gần chục triệu.”
Ứng Đạc ngẩng lên nhìn bảng hiển thị, nhưng màn hình trống trơn.
Anh ngừng bước, gửi thêm một câu:
Nhưng muộn quá rồi, giờ đây ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không còn. Bên cạnh cô đã bắt đầu có những người đàn ông ngưỡng mộ, chờ cơ hội tiếp cận.
“Cút.”
Cô nhắn cho Vân D·ụ·c Vãn:
Trong lòng dậy sóng, nhưng anh chỉ điềm đạm nói:
Quản gia khi ấy cũng nhớ ra, phu nhân vốn rất thích cây này. Nếu nó c·h·ế·t, chắc chắn cô sẽ buồn.
Cô nhìn vị trí, bỗng thấy rất quen.
Giờ đây, cây đã sống lại, nhưng cô không còn ở Thọ Thần Sơn.
—
“Có chuyện gì?”
Một lát sau, nó bất ngờ tụt xuống một tầng.
Đường Quán Kỳ ăn cơm xong, cầm điện thoại rời khỏi nhà hàng. Nhà hàng cách nhà cô chỉ khoảng năm phút đi bộ.
Anh ta thấy cô ngồi bên cửa sổ, liền tự nhiên ngồi đối diện, giọng châm chọc:
Giá như vẫn có thể xứng đôi với cô ấy thì tốt biết mấy.
Cô quay lại tìm một lượt, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng điện thoại. Dùng máy còn lại gọi sang, chỉ nghe chuông reo nhưng không ai bắt máy.
Đường Quán Kỳ hoàn toàn không để những lời bâng quơ của một kẻ chẳng nghiêm túc vào mắt.
Bất ngờ, Đường Quán Kỳ đứng lên, tát thẳng vào mặt anh ta. Ứng Huy chưa kịp phản ứng thì má đã đỏ bừng.
Tên trộm còn mang điện thoại tới đó bán? Cô chợt nghĩ, nếu hắn là nhân viên DF, sau khi biết cô là cổ đông, không biết sẽ phản ứng thế nào.
“Boss vừa nhận được tin nhắn hẹn gặp, nhưng cảm thấy không ổn, nên bảo chúng tôi đi tìm cô.”
Cô đẹp như thế, trẻ như thế, người say mê cô nhiều vô kể — lẽ ra anh phải sớm nghĩ tới điều này.
Ứng Đạc đứng dậy, khi tới nơi chỉ thấy màu xanh phủ khắp sân.
Hôm sau, khi quản gia gặp lại anh, trên tay áo sơ mi của anh đã gài đôi khuy măng sét sapphire đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô truy vấn:
“Ê, vừa nãy cô từ nhà hàng đối diện qua đúng không? Bên này có một người đứng lén lút cả buổi, có thể là kẻ đó ra tay.”
“Mười mấy năm trước dự án này bị hoãn, mai là ngày khởi động lại, Ứng tiên sinh không có mặt thì biết làm sao?”
“Cây nho hôm nay có thể chuyển về rồi, lát nữa sẽ đưa về đến nhà.”
Đường Quán Kỳ khẽ nhíu mày:
Đường Quán Kỳ không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm phiền:
“Điện thoại của boss không liên lạc được, đã hai tiếng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản gia lập tức gật đầu.
Ứng Huy thấy vậy, như thể đoán được hai người đã chia tay hoặc cãi nhau, bèn cố tình châm thêm:
Ông ta dò xét sắc mặt của Ứng Đạc:
Nghĩ một lúc, cô nhận ra đó là vị trí tòa nhà DF.
Anh ta bị đánh nhưng lại bất ngờ bật cười:
“Không còn cách nào cứu nó sao?”
“Quả nhiên, không phải cùng một loại người thì sẽ chẳng đi chung đường. Tôi còn tưởng cô với Ứng Đạc có chút khác biệt.”
Anh nhìn cây mà từ lúc cô đi đã bắt đầu tàn lụi, như thể mất đi linh hồn của nó, lập tức không chống đỡ nổi.
“Ở khu Trung Hoàn.”
Mạch Thanh có vẻ lo lắng:
Lúc này, Ứng Đạc đã trở về nhà lớn. Trên hành lang, anh gặp Tần Huệ. Tần Huệ bỗng vui mừng kêu lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh bất chợt nhận lấy đôi khuy măng sét, chăm chú xác nhận xem thiết kế này có quen thuộc không.
Chương 342: Cây vẫn ở đây
Cô ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Ứng Đạc vẫn nhìn đôi khuy măng sét ấy, vị chua xót lại dâng lên.
Vừa vào nhà, cô định lấy điện thoại để dùng NFC mở cửa, mới phát hiện chiếc máy chỉ lưu số của Ứng Đạc đã biến mất.
“Cử người đến Trung Hoàn xem Quán Kỳ có ở nhà không, gọi điện xác nhận vị trí của cô ấy.”
— “Anh ở đâu?”
“Ê, đại ca, anh đeo đôi khuy măng sét này à!”
Đường Quán Kỳ ngủ một mạch tới chiều hôm sau vì thức trắng đêm, tối ra ngoài kiếm đồ ăn, không ngờ gặp Ứng Huy.
Anh ta chống tay đứng dậy, giọng lười nhác:
Ứng Huy rất bất ngờ, thậm chí còn hơi kinh ngạc. Anh ta vốn tưởng lúc này, Đường Quán Kỳ hẳn phải rất căm ghét Ứng Đạc mới đúng.
Quản gia bước tới, nhắc:
Ứng Đạc quay lại phòng họp, tiếp tục làm việc, cố gắng bận rộn để quên đi nỗi buồn. Mãi đến rạng sáng, anh mới chuẩn bị rời công ty cùng trợ lý.
Mạch Thanh hiểu ra:
Cô sẽ không quay về nữa, không cần khuy măng sét, cũng không cần anh.
Vậy ra ngay cả món trang sức đôi này cũng không phải cô tự chuẩn bị, chỉ là quà của người khác.
Sau khi Tần Huệ rời đi, Ứng Đạc cúi mắt nhìn đôi khuy măng sét, trong mắt dấy lên những gợn sóng.
Nửa tiếng sau, cây đã được trồng lại đúng chỗ cũ.
Đường Quán Kỳ đặt dao nĩa xuống, yên lặng nhìn anh ta.
“Được.”
“Có chuyện gì?”
“Có người nhắm vào cô rồi, tốt nhất cô nên về nhà.”
“Có cách thì có, nhưng sẽ rất tốn công, và cuối cùng chưa chắc cứu được. Thầy của tôi cũng từng nghiên cứu loại sâu bệnh này, nhưng không dám chắc thành công, vì cây nho này đã rất già.”
Chẳng mấy chốc, Đường Quán Kỳ nhận được điện thoại của Mạch Thanh. Cô ngập ngừng một chút rồi vẫn bắt máy:
Quản gia hỏi anh có muốn ra xem không.
Mạch Thanh lúc này không dám để cô một mình, liền để lại hai vệ sĩ:
“Ê, tầng này là tầng nào?”
“Dùng điện thoại của tôi nhắn cho Ứng Đạc?”
“Người nhà họ Ứng thật ra chẳng ai coi trọng anh ấy đâu. Trước kia anh ấy chỉ là cái bóng mờ, ai cũng biết, nên cô cũng thấy rồi đấy, chẳng ai tôn trọng.”
Trợ lý đưa tay bấm nút, thang máy không có phản ứng.
Nhìn thế nào, chúng cũng giống hệt một chiếc ghim cài áo — như thể cùng một nhà thiết kế, vốn dĩ sinh ra là một cặp.
“Em nhận ra à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Quán Kỳ coi như không nghe, tiếp tục dùng nĩa cuộn mì ý.
Trước mắt anh chợt hiện về cảnh hai tháng trước, khi Đường Quán Kỳ vừa rời đi không lâu, cây nho đột nhiên mắc bệnh sâu hại, lá úa vàng hàng loạt.
Trợ lý vội vàng theo sau.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Đường Quán Kỳ nhận ra điện thoại không phải rơi, mà là bị lấy cắp. Cô mỉm cười:
“Các nơi ở đã tìm hết, gọi cho trợ lý của anh ấy chưa?”
Ứng Đạc khẽ nheo mắt, nhìn đóa bách hợp trên tay áo:
“Cô đang ở đâu?”
— Là anh tự đa tình.
Ứng Đạc lập tức nghĩ đến việc bên cạnh Đường Quán Kỳ hiện không có vệ sĩ. Anh gọi ngay cho Mạch Thanh:
Bên kia đáp ngay:
Cô chắc chắn lúc rời nhà hàng đã cầm theo, bỏ trong túi áo khoác. Quãng đường năm phút đó cô không rẽ ngang, cũng chẳng cúi xuống lần nào.
— “Sao tự nhiên đổi thời gian?”
Khi thang máy đi xuống, Ứng Đạc chỉ cúi đầu chỉnh lại khuy măng sét thì bỗng dừng hẳn.
Đúng lúc này, Vân D·ụ·c Vãn đang bận, chưa trả lời. Đường Quán Kỳ cũng không quá gấp vì không cần dùng máy đó ngay.
Dĩ nhiên là không.
“Vị giáo sư nông học ấy quả là có bản lĩnh, vậy mà cứu được cây này. Tôi tưởng không cứu nổi nữa rồi.”
Ứng Huy tưởng cô đồng ý, thong thả xoay xoay con dao ăn sạch sẽ trên bàn:
“Nói thật, Ứng Đạc cũng chẳng ra gì. Đến tuổi này rồi mà chưa yêu đương bình thường mấy, chắc chắn có vấn đề chứ?”
Những bóng hoa thưa rơi trên chiếc sơ mi sang trọng của anh, lưng và vai thẳng như cột buồm, sống lưng thư thái mà vẫn vững vàng. Trong bức tranh ấy, chỉ có ánh xanh thẫm lấp lánh nơi cổ tay áo là nổi bật, khiến giá trị của chúng như càng tăng lên, rực rỡ đến nỗi khiến tim thắt lại.
Nếu là bị trộm, cô cũng chẳng buồn lấy lại.
Những người trong phòng họp nhìn nhau khó hiểu:
Ứng Đạc khẽ khàn giọng đáp:
Quản gia ở bên cảm khái:
“Hóa ra vậy, bên này để tôi cho người tìm giúp cô nhé.”
“Không ngờ anh lại đeo, thật tốt quá. Mấy hôm trước em cũng thấy chị dâu đeo, hai người dùng bộ bách hợp lam bảo này thật sự rất xứng đôi.”
— “Ở đâu?”
“Hay là sớm đem cây ra khỏi Thọ Thần Sơn, thay cây khác, tránh ảnh hưởng những cây còn lại.”
— Xứng đôi.
Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết cây vẫn khỏe mạnh.
Cô ném lõi táo vào thùng rác, lau tay bằng khăn giấy.
Bên kia trả lời rất nhanh:
“Dù tốn bao nhiêu thời gian, công sức hay cần mời ai với giá cao, tôi cũng chịu. Phiền mọi người cứu cho bằng được.”
Vậy là, trước kia cô từng có một hộp trang sức đôi đủ bộ, nhưng bây giờ anh là người bị bỏ lại.
Ứng Đạc bỗng khẽ cười khổ.
Người kia suy nghĩ rồi đáp:
— “Hay là tối nay gặp?”
“Không cần đâu, chỉ là một cái điện thoại thôi.”
Ứng Đạc nhìn cây đang bệnh nặng, hỏi nhà thực vật học bên cạnh:
Cô thẳng thắn:
Mạch Thanh nói thật:
Đường Quán Kỳ bỗng nhớ ra chiếc điện thoại — hóa ra mục tiêu không phải để tấn công cô, mà là để lừa Ứng Đạc.
Cô hỏi lại:
Đưa một cây lớn, tán lá um tùm đủ che cả sân, về lại vị trí cũ không dễ dàng, động tĩnh cũng không nhỏ.
Ứng Đạc nhắn lại một câu:
Cô nhìn anh ta như nhìn một con c·h·ó, đôi môi đỏ khẽ bật ra một chữ:
Cô đã quyết liệt đẩy anh ra, bước vào một thế giới mới, có thể sẽ ngày càng xa anh.
Các chuyên gia đến xem nhưng câu trả lời đều không mấy khả quan.
Không lâu sau, người từ văn phòng đến, Mạch Thanh tự mình qua:
— “Không có gì, chỉ là muốn gặp anh thôi.”
“Rồi, không có kết quả.”
“Đường tiểu thư, boss có ở cùng cô không?”
“Được thôi, tôi đi. Nhưng cô đừng hối hận, vốn dĩ tôi định đổi với cô một số thông tin quan trọng đấy.”
Ứng Đạc đang họp ở DF thì nhận được tin nhắn của Đường Quán Kỳ:
Nghe thấy giọng cô, Mạch Thanh mới thở phào:
“Sao vậy?”
Cô không cần anh nữa.
“Cô không sao là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, Đường Quán Kỳ đang ở nhà xem TV thì Vân D·ụ·c Vãn gửi định vị tới.
“Cuộc họp quan trọng thế này, Ứng tiên sinh còn có việc gì gấp hơn sao?”
Cô vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng một chủ tiệm mỹ phẩm nhận ra:
Ứng Đạc cầm chiếc hộp trang sức, tim đau như dao cắt nhưng giọng vẫn dịu:
Đường Quán Kỳ nhận ra điều bất thường:
“Chị D·ụ·c Vãn, chị xem giúp em cái định vị chị gửi trước đây bây giờ ở đâu với? Em vô ý làm mất cùng với điện thoại rồi.”
Đường Quán Kỳ đút tay vào túi, chợt nhớ tới câu nói của Ứng Huy, nhưng tâm trí vẫn chưa rõ ràng.
“Là của tôi, để ở đây đi. Nếu không còn gì thì ông cứ làm việc tiếp.”
Lúc đó, quản gia dè dặt khuyên:
Ngay sau đó, cô nhận được cuộc gọi từ Mạch Thanh:
Anh ngồi sau tấm bình phong kính, bên ngoài phản chiếu bóng hoa đỗ quyên xanh ngọc, ánh nắng lướt nhanh ngoài cửa sổ, bóng hoa in chồng lên nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.