Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Of boys and Men

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Of boys and Men


Cô cảm giác mu bàn tay mình nổi đầy gai ốc, cố xoa sau lưng để gạt bỏ cái cảm giác rờn rợn ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quán Kỳ ngẩng lên nhìn anh.

“Ăn nhiều một chút, không đủ thì bảo họ làm thêm.”

Quán Kỳ đẩy đĩa sang, ý bảo anh gắp cho cô.

Đường Quán Kỳ không dám gật đầu, sợ lát nữa anh lại cho là cô đang nói “thích” anh.

Quán Kỳ chỉ nghĩ đã muốn thì muốn cả đôi, nên “…?”

“Có hứng thú?” — anh chậm rãi hỏi.

Anh mỉm cười:

“Làm ăn, ai cũng thích hợp tác với người gia đình hạnh phúc, yêu thương vợ con — vì những người như thế thường ổn định hơn. Đây cũng là một nguyên nhân.”

Ứng Đạc vẫn phong độ, chậm rãi hỏi:

Quản gia và bếp trưởng cách đó năm mét lập tức ngẩng lên.

“Uống với anh một ly nhé?”

Ứng Đạc đi tới, kéo cô vào lòng:

Ban đầu còn định phủ nhận việc mình hứng thú, Quán Kỳ không biết từ lúc nào lại chăm chú lắng nghe.

Cô muốn một đôi.

Thấy cô đọc sách về đàn ông, Ứng Đạc khẽ cười:

Chương 197: Of boys and Men

“Do di sản lịch sử, đàn ông luôn nghĩ mình phải là người mạnh hơn, gánh vác gia đình, có tiếng nói. Nhưng khi xã hội phát triển, phụ nữ ngày càng mạnh mẽ, không còn bó buộc trong gia đình, tỷ lệ tự sát ở đàn ông lại leo thang. Nhiều người không biết làm sao để thể hiện ‘nam tính’ của mình, bởi phụ nữ đã có thể làm việc và kiếm tiền ngang họ. Họ mất đi định nghĩa về bản thân, không có vợ con lại càng khiến họ thấy mình thất bại.”

Lý thuyết này Quán Kỳ chưa từng nghe, từ trước tới giờ cô luôn nghĩ phụ nữ mới là người cần cảm xúc nhiều hơn.

Đôi mắt Quán Kỳ trong veo, gương mặt ngoan ngoãn như chú thỏ nhỏ trong game, đầy vẻ ham học hỏi.

Ánh mắt Ứng Đạc cuối cùng cũng rời khỏi người cô, chuyển xuống khuy măng-sét trên cổ tay cô:

Cô hơi căng thẳng, giơ bìa sách cho anh xem — Of boys and Men (Về con trai và đàn ông).

Ứng Đạc bật cười:“Em biết sách này viết gì không?”

Ứng Đạc nhìn cô nghịch miếng thịt, giọng ôn hòa hỏi:

Quán Kỳ thực ra chỉ tò mò xem sách gì mà phải mang từ Mỹ về:“?”

“Không ưng món hôm nay?”

“Sợ Viên Chân để Viên Kha cầm cổ phần rồi đem đến cho Ứng Huy?”

Thấy cô cầm đũa mà không gắp gì, anh hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng rõ ràng cô có gật hay không thì cũng thế, bởi Ứng Đạc dịu giọng dỗ dành:

Không hiểu sao, cô bỗng nhớ tới cảm giác khi anh bế mình bằng một tay và bằng cả hai tay, mặt nóng bừng.

Rượu champagne màu hổ phách nhạt, dưới ánh đèn và qua ly thủy tinh lại càng rực rỡ như giọt sương trên đầu lá bắt nắng, óng ánh vàng.

Ứng Đạc theo sát.

“Không có khẩu vị?”

“Thích thì cứ đeo, của anh là của em.”

Ứng Đạc khẽ cười, xoay chiếc nhẫn trên tay, ngón tay lướt qua ký tự kkU, mỗi lần chạm đều như mang theo một sức mạnh đặc biệt:

Quán Kỳ lập tức thôi cười.

Nghe không liên quan đến món ăn, quản gia và bếp trưởng đồng loạt cúi xuống.

Nhớ lại lần trước, ở trong phòng tắm, cô cắn anh, cắn đến bật máu mà anh vẫn không kêu một tiếng.

Quán Kỳ cắm nĩa vào con tôm quý phi, khó khăn lắm mới nhét được vào miệng.

Nhưng đã tháo rồi, cô đành liều, đưa ngón tay chỉ sang khuy bên tay áo còn lại của anh.

Không ngờ câu tiếp theo của Ứng Đạc lại trở về đúng bản chất đàn ông, lộ rõ mũi nhọn:

“Tác giả cho rằng đàn ông về mặt tình cảm phụ thuộc vào phụ nữ. Những năm gần đây, tỷ lệ tự sát ở nam giới tăng gấp bốn lần, trong thư tuyệt mệnh thường nhắc đến ‘useless’ (vô dụng) và ‘worthless’ (vô giá trị). Điều tra còn cho thấy đàn ông không có bạn đời và con cái thường kém thích nghi hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu là vậy thì còn đỡ, ít nhất đoán được. Nhưng giờ em không đoán nổi Viên Chân định làm gì.” — thấy sự chú ý của anh thật sự đã bị kéo đi, cô âm thầm thở phào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thang máy cuối cùng cũng mở, Quán Kỳ lập tức bước nhanh ra khỏi cái không gian bé xíu, chỉ có cô và anh — một nơi đầy thị phi.

“Chuyện xảy ra thì giải quyết, tự hao mòn tinh thần trước là vô ích. Thời gian của em quý hơn mấy thứ đó.” — giọng anh dịu dàng, như đang an ủi cô.

“Em cảm thấy Viên Chân có gì đó mờ ám.” — cô vội vàng tìm cớ để chuyển hướng chú ý.

Cô lập tức lắc đầu.

“Đọc gì thế?”

“Đeo xong rồi, hài lòng chưa?”

Dưới ánh nhìn ấy, Quán Kỳ nhẹ nhàng nâng ly, vành ly chạm khẽ vào ly anh. Ứng Đạc còn cố tình hạ ly thấp hơn ly cô.

Ứng Đạc mỉm cười:

Ứng Đạc làm như không có chuyện gì, tiếp tục bóc hải sản, ngay cả vỏ sò cũng giúp cô gỡ sạch.

Không hay biết, cô đã áp sát vào người anh, ôm lấy cánh tay, ngẩng lên nhìn.

Nhưng anh từng nói tòa lâu đài kia ít nhất cần ba ngày nữa mới xong, chắc chưa vội đến vậy.

“Thấy không, đàn ông thật ra là loài rất mong manh. Nếu không có phụ nữ giàu cảm xúc bù đắp vào đời họ, họ sẽ cảm thấy mình vô dụng.”

Quán Kỳ chống tay lên cổ tay, vẻ mặt phức tạp, thoáng thấy mình không nên tự tiện tháo khuy của anh ra.

Cô mới đọc được hai trang, sao mà biết, hơn nữa văn phong lại khá khô khan.

Vô tình ngẩng lên, cô bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của anh đang khóa vào nụ cười của mình.

Quán Kỳ lắc đầu.

Ứng Đạc đã nâng ly champagne.

Ăn xong, cô không dám đi tắm, mà trốn trong thư phòng đọc sách.

Ứng Đạc khẽ cười, giọng như dỗ trẻ con:

Cả người cô tê rần, cảm giác như có cơn nguy hiểm sắp ập tới, khiến lông tơ dựng đứng.

Nhưng ánh mắt anh thì lại như mực sâu, khóa chặt lấy cô, tưởng chừng dịu dàng mà không hề nhường bước. Ngón tay dài giữ lấy chân ly, hơi nghiêng về phía cô.

Khi nói hai chữ “thích”, tay anh còn khẽ siết eo cô một chút, ngón tay dài ấn vào lớp thịt mềm.

C·h·ế·t, c·h·ế·t chắc rồi.

Ứng Đạc mỉm cười.

Champagne vốn hợp với hải sản, trên đĩa của anh vẫn còn cua đỏ và tôm quý phi chưa động tới, chỉ mới ăn chút bò bít tết. Lúc nãy anh thấy cô lại ăn gần hết phần hải sản của mình.

Quán Kỳ lại có cảm giác mình vừa bước thêm một bước sai đường, cúi đầu, mặt hiện rõ biểu cảm… khó ở.

“Muốn nghiên cứu đàn ông à?”

Anh lại hỏi:

“Vậy em thấy khi nào thì thích hợp để… bù đắp cho anh?”

Đĩa được đẩy lại trước mặt cô.

“Em biết chuyện Viên Kha sắp có được mười phần trăm cổ phần chưa?”

Ứng Đạc lên tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh tháo ra, nắm lấy bàn tay kia của cô, như ý cô muốn, đích thân cài lên cho, động tác nhẹ nhàng, khuy măng-sét đẹp rực rỡ.

Là quyển cô tìm thấy trong thư phòng anh, kẹp ngẫu nhiên ở một góc, là bản tiếng Anh nguyên gốc, nhà xuất bản Mỹ, có vẻ anh mua tận bên đó.

“Thích?”

Anh cố ý tỏ ra nhường nhịn thế này, chắc là để lát nữa cô đừng nổi giận.

Cô chống cằm, dùng nĩa chọc miếng bò bít tết trên đĩa, nhưng lại không ăn, chỉ đâm ra từng lỗ nhỏ.

Thấy cô bắt đầu tập trung, giọng anh trầm ổn, mềm mại, tiếp tục:

Hiểu ngay ý “cô gái nhỏ”.

“Muốn ăn phần của anh không?”

Ứng Đạc kiên nhẫn gắp hết hải sản trên đĩa mình sang đĩa cô. Quán Kỳ nhìn cảnh anh chiều mình, vô thức mỉm cười, ánh mắt hí hửng nhìn anh bóc hải sản.

Anh giải thích:

Ứng Đạc uống ly champagne với vẻ thong dong, nhưng trong mắt cô, ngay cả cách anh uống cũng như… uống thuốc k*ch t*nh.

Cô có cảm giác đây chẳng phải dấu hiệu tốt lành.

Vào nhà hàng, cô ngồi xuống, vừa ăn liền vùi đầu, làm như không nhìn thấy anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Of boys and Men