Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 243

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 243


Khi nào thực sự không được nữa thì anh nói với tôi, tôi bảo chúng nó ra tay trước”.“Yên tâm đi, tôi có thể gắng gượng được thêm lát nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 243

Nói xong, một lần nữa, tôi lại nâng cửa kính xe lên.Lần này Cung Chính Văn không hề cười, mà tỏ ra khá tức giận, hắn ta giơ cây ba-toong bằng kim loại của mình lên gõ mạnh một cái vào cửa kính chống đ·ạ·n.Sau khi thấy cây gậy bật ngược lại khiến hắn ta suýt bật ngửa ra phía sau, Cung Chính Văn thẹn quá hóa giận, vẫy tay gọi gã trọc đầu tới gần.Gã trọc đầu nở nụ cười nham hiểm, giơ khẩu s·ú·n·g trong tay lên, nhắm đúng vào tôi qua lớp kính dày cộp.Tôi giả bộ sợ hãi, ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng, nhưng hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe ở phía đối diện.Một tiếng “pằng” trầm đục vang lên bên tai, tôi không nhìn kính chống đ·ạ·n mà vẫn chăm chú nhìn vào ba chiếc xe kia.Thế nhưng, khi tiếng s·ú·n·g vang lên, ba chiếc xe kia không hề có động tĩnh gì.Có thể thấy rõ, hai đứa trẻ không ở trong xe, nếu không sau khi nghe thấy tiếng s·ú·n·g, chắc chắn chúng sẽ hét lên vì sợ và vùng vẫy, qua lớp cửa kính chắn gió có thể nhìn thấy bóng người, hoặc có thể nhìn thấy chiếc xe lay động.Xem ra, Cung Chính Văn giấu chúng ở Chiêng Ray rồi.“Anh Dương, ban nãy có phải tiếng s·ú·n·g không? Anh Dương, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”Giọng nói của Roga vọng ra từ chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót làm mát.Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn khung cửa sổ bên ngoài, thấy một viên đ·ạ·n khảm lên cửa kính, xung quanh nứt thành những đường vân chi chít, đồng thời lan rộng ra bốn phương tám hướng.Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu vẫn nở nụ cười nham hiểm, ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì kinh ngạc ghé tới gần, chăm chú quan sát viên đ·ạ·n và vết nứt trêи cửa kính chống đ·ạ·n.Tôi giả vờ sợ hãi đến độ co cụm lại, trả lời chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót: “Roga, tôi không sao, tôi lái một chiếc xe chống đ·ạ·n, chúng đang dùng s·ú·n·g bắn vào cửa sổ xe, cửa sổ vẫn chưa bị đ·ạ·n xuyên thủng, trông có vẻ vẫn chịu được vài phát s·ú·n·g nữa”.“Anh Dương, anh nghĩ cách nào kéo dài thời gian với bọn chúng thêm một lát, câu giờ thêm chút nữa, có khả năng tôi cần mười phút nữa mới tới nơi, những người khác cũng vào khoảng đó, có hai người anh em đã đến rất gần chỗ đó rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không cho dù c·h·ế·t tôi cũng phải lôi đám người kia làm đệm lót lưng, huống hồ, các anh không thể nào đuổi kịp chiếc xe này nếu đi đường núi, cho dù đuổi kịp cũng không làm được gì tôi”.“Video call thì được thôi!”, Cung Chính Văn nhún vai, nhưng lập tức nở nụ cười nham hiểm: “Biết cái xe này của mày đỉnh rồi, nhưng nếu mày dám chạy thì bọn nó cũng sẽ mất mạng đấy!”Nói xong, Cung Chính Văn lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái trêи màn hình.Tiếc rằng chiếc điện thoại này quay lưng lại với tôi nên không thể nào thấy được dãy số, nếu không chỉ cần nhớ được dãy số rồi báo cho Roga biết, họ dễ dàng tra ra được vị trí của số điện thoại kia.Cung Chính Văn nhanh chóng nói vài câu với điện thoại rồi đưa màn hình tới trước mặt tôi.Qua phần kính xe chưa bị nứt vỡ, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang co rúm người trong một góc nào đó, run lẩy bẩy, một đứa là Đỗ Thành Khang, một đứa là Đỗ Tiểu Tây, hai đứa con, một trai một gái của Đỗ Minh Cường.

Tôi nhất định phải xác định chúng vẫn còn sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi từng gặp hai đứa nên không thể nào nhận nhầm được.“Tiểu Tây, Khang Khang, có nhớ chú không?”, tôi vẫy tay với màn hình.Khang Khang mới tám tuổi nên vẫn cuộn người lại, nhưng Tiểu Tây nghe được giọng nói của tôi thì ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, xác nhận là tôi mới “òa” một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa hô lên: “Chú Phương, mau cứu bọn cháu!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không… tao sẽ bảo chúng nó đập nát chiếc xe này, rồi dùng dao xẻo thịt mày”.Tôi do dự trong chốc lát rồi đáp: “Cho dù không thể thấy người thật thì gọi video call cũng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 243