Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67


Tống Địch lại vùng vẫy giãy dụa một chút, tuy nhiên cũng có thể cảm giác được sự áp chế của Phó Thuấn —— nhất là cái chỗ cách quần một lớp vải kia, cô hơi rụt lại.

“Anh không tôn trọng em! Em không nguyện ý nhưng anh còn bức em!”

Phó Thuấn đặt hai tay chồng lên bàn tay c*̉a cô, c*̀ng đo xung quanh eo c*̉a cô: “Cái này còn chật? Vậy chiếc váy kia phải chật nhiều lắm?”

Phó Thuấn thấy thân mình chạm vào người cô, ở bên tai cô nói: “Em cảm nhận được anh không?”

Phó Thuấn hôn vào đường cong duyên dáng dọc trên vai và cổ cô, cứ cọ nhẹ một chút, rồi lại dùng răng cắn nhẹ nhàng, hận không thể m*t cho da thịt trắng nõn của cô đỏ lên.

Tống Địch mang theo chiếc hộp: “Vậy thì dì đi bên này nhé, ở tầng hai.”

Không phải trước kia còn đang so đo chuyện bằng cấp sao?

Phó Thuấn kinh ngạc: “Đồ c*̉a mẹ anh c*̃ng hở như vậy?”

“Rất đẹp.” Tống Địch nói: “Chỉ là có có chút chật…” Cô nắm vòng eo c*̉a mình: “Có thể là buổi trưa em đã ăn nhiều quá, thật xấu hổ.”

“Anh bức em làm cái gì?”

Tống Địch gật gật đầu khéo léo nói: “Giữa trưa tham gia tiệc cưới uống một chút rượu có chút nóng tới giờ còn chưa hạ xuống.”

“…”

“Được.”

Đợi nửa ngày cửa được kéo ra. Phó Thuấn rất nhanh đứng qua.

“Để cho em yên lặng một chút đi.”

Ngoài ý muốn chính là ——

Phó Thuấn nói: ‘Bây giờ mẹ đưa bạn gái em đi thay váy rồi. Chiếc váy kia thật sự là bà ấy mua lúc trẻ sao?.’

Tống Địch cắn môi đỏ, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt át: “Anh đừng có mơ tưởng!”

“Nếu như là ở trong phòng ngủ, thì anh có thể hôn em như này đúng không? Được thôi.” Phó Thuấn nhanh chóng mang người ném lên trên giường, cầm lấy khăn lông bị ướt trong tay cô vứt ra bên ngoài.

‘Bà ấy cố ý tách cậu ra để nói chuyện gì đó với bạn gái cậu sao?’

Thành nữ sĩ tiếp tục nói với Tống Địch: “Lão tam này nhà dì không hề có quy c*̉ gì. Từ nhỏ buông thả ở bên ngoài, tiểu Địch con thông cảm.”

“Ôi!” Tống Địch tức c·h·ế·t rồi: “Em không muốn nói chuyện với anh, em không muốn sống nữa.”

Im lặng mà đáp lại.

Phó Thuấn nói: “Được rồi, đừng nóng giận, lúc sau còn nói chuyện.”

Thế nhưng, Tống Địch vẫn cúi đầu, động tác lau cẩn thận dần mất tự nhiên

“Em là không muốn so đo với anh, lần sau không được quản em mặc gì.” Tống Địch lườm anh một cái, đi ở phía trước hỏi: “Tóc em buộc lên như vậy hợp không?”

“Em muốn đi gặp sao?” Phó Thuấn hỏi.

Thành nữ sĩ đi ở phía trước, chuẩn bị xuống lầu lại nói: “Lúc nào đi tiệc sinh nhật mặc, vừa vặn, c*̃ng không cần sửa.” Bà nghiêng người đắc ý cười: “Mẹ là nói ánh mắt nhìn chính xác c*̉a con, vòng eo này thì cô ấy có thể mặc.”

“Con ở nhà c*̉a mình còn muốn mẹ quản con?” Thành nữ sĩ tức giận mà hỏi.

Phó Thuấn lại nói: “Vậy c*̃ng không được, về sau anh không cho phép em làm phù dâu cho người khác. Bản thân em vẫn chưa kết hôn đâu làm phù dâu gì chứ!”

Đợi xe đi xa Phó Thuấn mới ôm vai Tống Địch đi vào: “Váy đẹp không?”

“Em cũng không phải là mặc váy cho anh nhìn, mà em lại chạy tới hôn lễ của người khác? Em nghĩ lại xem?”

“Làm phù dâu vốn chính là người chưa kết hôn. Anh không phải đã từng tham gia hôn lễ sao?”

Phó Thuấn thầm nghĩ chị dâu thật sự nói đúng, thái độ c*̉a Bé thỏ trắng có chút tốt thì Thành nữ sĩ có thể càng ngày càng phấn khởi.

‘Đúng vậy, nói so với bà ấy hồi trẻ cái đó còn lớn hơn.’

Phó Thuấn ác ý đẩy vào hai lần: “Làm sao mà đi được? Em còn chưa chịu giúp anh dập lửa.”

Phó Thuấn vội vàng từ trên sô pha đứng lên, ba bước c*̃ng làm thành hai bước đi tìm hai người.

“Mẹ anh chính là như vậy.” Phó Thuấn nói: “Ngoài ra còn nói gì nữa?”

Phó Thuấn đương nhiên không muốn bỏ qua nhưng Thành nữ sĩ đã ở dưới lầu. Anh vẫn là tranh thủ thời gian.

Phó Thuấn nói: “Được, cô nói với mẹ tôi chờ một lát nữa.”

Chương 67

“Được, vậy thì đi.” Bé thỏ trắng thật hiểu chuyện. Phó Thuấn vội hôn cô: “Đổi cái váy dài một chút.”

Ở trong kí ức c*̉a anh Thành nữ sĩ chưa từng khoa trương khen người khác như vậy, tuy rằng nói những lời này về Tống Địch c*̃ng đều là sự thật mà thôi.

Vốn Tống Địch đang ngây người, không ngờ anh còn quay trở lại, nâng cô lên.

“Chuyện này có liên quan gì chứ? Chúng ta vốn dĩ chính là người yêu, dì mỗi ngày nhìn thấy mà.” Phó Thuấn nói: “Em đừng vặn vẹo nữa, để anh bình tĩnh một chút, anh như vậy sao đi gặp mẹ anh?”

Tống Địch có chút không biết làm sao chỉ có thể nói: “Vậy cảm ơn bác gái.

Phó Thuấn nói: “Vậy em xem một chút không thích c*̃ng không sao. Mẹ, ánh mắt trước đây c*̉a mẹ lâu như vậy còn hợp không?”

Cô giãy dụa như con cá lên bờ, dùng chân đạp vào ngực và eo của anh: “Thả em ra! Anh thả em ra! Phó Thuấn, anh thả em ra!”

Chỉ là vì sao dì lại có chút kì lạ như vậy.

“Á!” Tống Địch dùng chùy chặn ngang cái gối lại, túm lấy tay của anh rồi cắn lên đó, cho hả giận.

Mặc dù cây cối trong khu biệt thự khá nhiều, nhưng dù sao tầm nhìn ở tầng hai vẫn rộng hơn, đương nhiên đối phương cũng thấy anh.

Phó Thuấn kéo Tống Địch c*̀ng ngồi xuống.

“Không có, làm sao vậy?” Tống Địch nháy mắt mấy cái, hỏi lại Phó Thuấn.

Chị dâu trả lời một biểu tượng cảm xúc một người ngửa mặt lên trời cười khoa trương: ‘Hôm qua gì chứ, bà ấy tháng trước đã lục lọi ra rồi, đã vội muốn c·h·ế·t chỉ là không tìm thấy cơ hội.’

“Đều đẹp.” Phó Thuấn không biết c*̣ thể có cái gì khác nhau, dù sao quần áo vừa mắt là được rồi.

(*: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

“Em không có để hở! Cái váy kia đẹp như vậy.” Tống Địch tức giận đến mức muốn đánh người, một phen phản kích kết quả tiếp tục bị ngăn chặn.

“…” Phó Thuấn nói: “Anh tôn trọng mà. Vậy em c*̃ng không thể, đúng không… Mọi việc đều có mức độ, ít nhất váy phải đến đầu gối chứ? Ít nhất phải có bả vai chứ? Em hoàn toàn để hở ra.”

Phó Thuấn sờ sờ đầu c*̉a cô: “Nếu như mẹ anh một mình nói với em, em phải nhớ nói cho anh biết không?”

Không thể làm cho vấn đề càng lớn hơn, Phó Thuấn quay lưng đi: “Em cứ tiếp tục…” Nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Phó Thuấn nghe xong chỉ có thể nhún vai.

“Cô Tống Địch ở đây không? Bà chủ trong nhà đến.”

Tống Địch không giỏi trả lời câu này, vội nói: “Không phải, anh ấy cực kỳ chăm sóc con.”

“Vậy em?” Tống Địch nắm lấy cổ tay c*̉a anh hỏi.

Người Phó Thuấn nóng hừng hực, cơ thể như một ngọn lửa đang bùng cháy. Thực sự là không thể buông ra, đi qua đi lại trong phòng một chút, ngực và khăn lông ướt nước kia thấm vào áo của anh, chỗ vai cõng cô bị ướt nhẹp.

Đặc biệt đến phá đám sao? Thật quá đáng.

“Không biết, anh không quan tâm những việc này.” Phó Thuấn già mồm át lẽ phải nói: “Dù sao anh không cho phép bạn gái c*̉a anh để hở như vậy đi ra ngoài.”

Phó Thuấn k** r*n nói: “Em còn như vây thì anh thật sự phải động em.” Anh trực tiếp dùng cơ thể đè ở giữa hai chân cô, dùng sức chà sát cô.

“Châu Châu sợ anh, tất cả mọi người đều sợ anh, tất cả phụ nữ trong viện nghiên cứu của anh đều sợ anh —— anh chỉ biết hung dữ với em thôi! Thả em ra!”

Tống Địch có chút ngạc nhiên nói: “Là cho con sao?”

“Không được.” Phó Thuấn nói: “Không cho phép.”

“A Thuấn đã nói với con chưa? Vậy có thời gian đến tham gia không?”

Tống Địch thoát ra khỏi tay c*̉a Phó Thuấn, chủ động đi qua nói: “Chào bác gái.”

Cửa toilet không khóa, mà Tống Địch đang ở…

Bé thỏ trắng có hàm răng thật lợi lại, đau đến mức Phó Thuấn phải nhíu mày: “Thật sự là em cắn sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là ai không dễ nói chuyện chứ! Ai vừa chạy đến khách sạn đã không cho em sắc mặt tốt? Hung dữ muốn c·h·ế·t! Em vui vẻ như vậy mặc quần áo xinh đẹp để chụp ảnh với anh, kết quả thì sao? Anh đến còn lạnh nhạt!”

“Vậy anh tặng dây chuyền em không vui sao?” Phó Thuấn còn có nửa câu không nói ra khỏi miệng —— không thích vậy em đeo làm gì?

‘…’

Tống Địch theo bản năng mà nhìn xuống, nhìn thấy chỗ kia… xấu hổ nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng.

Tống Địch đập mạnh và sau lưng anh: “Cứ vô cớ tức giận, làm chuyện gì cũng không tìm hiểu kỹ càng, c*̃ng không hỏi em có được hay không? Thì toàn tự mình quyêt định! Á!”

“Mẹ anh dặn dò như vậy.” Tống Địch vô tội nói: “Làm sao vậy?”

Phó Thuấn không để ý nhiều như vậy, đẩy cửa ban công ra đi vào, không tìm thấy cô đâu, lại nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy, anh chậm rãi đi vào.

‘Lúc ăn cơm còn nói bạn gái cậu làn da trắng, bộ dạng dễ thương, mặc cái váy đen thì nhất định rất đẹp. Lỗ tai c*̉a chị đều nghe qua rất nhiều lần rồi.’

Tống Địch xấu hổ bổ nhào vào trên gối: “Dù sao cũng là anh ỷ vào anh sức lực lớn hơn em mà làm loạn!”

Phó Thuấn đi ra ngoài được vài bước, rồi cam chịu số phận đi vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dạ.” Tống Địch gật đầu.

Tư thế này c*̉a Phó Thuấn liền đem cô nhấc lên, ôm lên ghế sô pha: “Vậy mặc lại một lần nữa anh nhìn xem?”

Rất tốt, Phó Thuấn nhéo vào cổ.

‘Chị nói với cậu, bạn gải c*̉a cậu nếu như thái độ tốt, lát nữa bà có thể không không mang đồ trang sức, quần áo và váy cho cô ấy. Chị và chị dâu cả chính là đã từng như vậy, không có vẻ xa lạ mà mang thì c*̃ng không hợp thời.’

“Em mới không cần đấy, anh khẳng định không thích.” Tống Địch đẩy anh ra.

Bỏ đi, phụ nữ thật khó hiểu.

Thành nữ sĩ rất hứng thú: “Phòng c*̉a con ở tầng hai sao? Dì có thể đi không? Con đi thay dì muốn nhìn thử.”

Cô quả thật là may mắn trước khi đi ra ngoài đã dọn dẹp qua phòng.

‘Bạn gái cậu không nói gì chứ.’

Tống Địch nghĩ một chút mới nói: “Thì là ở trong nhà chứ sao, tốt xấu… Tốt xấu gì cũng phải ở trong phòng ngủ?”

Lúc Phó Thuấn từ ban công nhảy sang, vừa hay thấy cách đó không xa có hàng xóm nữ đang dùng điện thoại.

“Thế nhưng anh chưa được sự đồng ý của em!”

“Em… Em cũng sẽ đồng ý thôi. Nhưng anh không thể thích làm loạn là sẽ làm loạn như vậy được, với lại là đang ở bên ngoài nữa!” Tống Địch càng nói càng nhỏ lại: “Còn bây giờ, anh mau buông em xuống!”

“Được rồi em không muốn nói chuyện! Hiện tại em đang rất bực! Anh mau tránh ra đi.” Tống Địch nói.

“Anh chính là ông già cổ hủ.”

“Mẹ anh dọa người sao?”

“…”

“Mẹ anh đến, em ở nhà c*̃ng không đi chẳng phải là rất không lễ phép?” Tống Địch hỏi lại anh.

Tống Địch gật đầu: “Được.”

“Em phải mặc váy ngắn như vậy đi tham dự tiệc sinh nhật sao?”

Tống Địch ở phía sau nhìn Phó Thuấn thè lưỡi.

Bà lần này vào một mình, trợ lý ở trong xe chờ ở bên ngoài.

“A!” Tống Địch không muốn nói chuyện, c*̀ng Phó Thuấn nói chuyện chắc chắn có thể tức c·h·ế·t: “Anh chính là không tôn trọng em.”

“Không có, con chỉ đến nhìn xem đồ có đẹp hay không.” Kết quả nhìn vào bên trong Tống Địch vẫn còn mặc chiếc váy lúc đầu: “Vì sao đổi lại?”

“Ngốc hết mức.”

“b**n th**!” Tống Địch mắng, lắc lắc đẩy anh ra.

“Vậy phải làm sao bây giờ, mỗi lần anh muốn hôn em, em cũng không đồng ý, vậy anh vĩnh viễn sẽ không được hôn em sao?” Phó Thuấn tức giận đến mơ màng, cái này thì tốt đẹp gì chứ.

Anh lấy điện thoại ra nhắn tin: ‘Chị dâu, mẹ em hôm qua tìm được một chiếc váy đen nói muốn đưa cho bạn gái em, chuyện này chị biết không?’

“Cái đấy không tính!”

“Vì cái gì mà anh không thể động thủ với em được? Em không phải là bạn gái của anh sao?”

“Vì sao?” Phó Thuấn không hiểu, không phải nói đẹp sao?

Thành nữ sĩ nhìn Phó Thuấn giống như có chuyện nói liền quét mắt qua anh vừa thong thả ung dung mà nói: “Có thể hơn ba mươi năm trước dì ở nước Pháp mua, là số nhỏ nhất, dì chỉ mặc qua một lần. Dì không có con gái, trong con gái thế hệ sau thì hai chị dâu c*̉a A Thuấn và còn có một vài chị em bà con nhưng tuổi đều đã lớn, mặc không ra được cảm giác tân thời c*̉a kiểu dáng này. Thế hệ cháu gái c*̉a dì lại quá nhỏ căn bản đều chưa trưởng thành. Con nhìn xem có thích không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngồi đi, đứng làm gì.” Thành nữ sĩ nói, mắt sắc bén quét về phía Phó Thuấn.

Tống Địch nghĩ một chút: “Lần này còn tốt và so với lần trước thì dịu dàng hơn. Còn một mực hỏi ý kiến em, hỏi có thích chiếc khăn quàng cổ lông cừu lần trước không nhưng em c*̃ng quên rồi… c*̃ng không mang theo.”

Tống Địch oán hận mà cắn anh, từ môi cắn đến má lại cắn đến mang tai, sống c·h·ế·t không cho anh hôn dễ dàng.

“Ai bị anh hôn một cái thì hét lên? Ai cổ hủ?”

Phó Thuấn nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cô, đưa tay lật cả người cô lại, tay từ phía dưới di chuyển qua, cầm nắm một bên: “Thật lớn.”

“…” Thành nữ sĩ không cho anh mặt mũi, Phó Thuấn chỉ có thể buông lỏng: “Ok, các người cứ tiếp tục.”

“Thì mặc một lần thôi, thực ra giống như mới hơn nữa qua bao nhiêu năm chất liệu vẫn rất thoải mái thật kỳ lạ.” Tống Địch cảm thán nói.

“…” Cảm tình là con đường làm con dâu nhất định trải qua, Phó Thuấn xem như hiểu được. Vậy Thành nữ sĩ chẳng khác nào đã chấp nhận Tống Địch?

Thành nữ sĩ nói: “Sợ mẹ làm gì bạn gái con như vậy sao?”

Thành nữ sĩ lạnh lùng nói với anh: “Phụ nữ chúng ta nói chuyện, con chen miệng vào làm gì?”

Tống Địch từ bên người anh chạy đi: “Anh phiền c·h·ế·t đi, anh còn bảo thủ hơn mẹ anh!”

“Phó Thuấn! Anh cứ hung dữ như thế, mỗi lần anh đều ỷ vào anh khỏe hơn, cao hơn em, để bắt nạt em!”

“Còn như vầy nữa này?”

“Không được, bây giờ em phải nói chính xác cho anh, dưới tình huống nào thì em sẽ đồng ý để cho anh hôn?” Phó Thuấn hỏi.

“Vì cái gì mà không cắn anh, chán ghét anh đến c·h·ế·t!” Tống Địch đạp một cách mạnh mẽ: “Đè c·h·ế·t em rồi, mau tránh ra!”

Thành nữ sĩ lấy một cái hộp bên ghế sô pha đẩy lên trên bàn trà: “Mùng ba tháng sáu là sinh nhật hai đứa con bảo bối c*̉a anh hai A Thuấn.”

“Anh… Anh…”

“Vậy em nói cái khác xem.”

“Trong hộp là một bộ váy lễ phục nhỏ, hôm qua lúc ở trong nhà dọn dẹp đồ đạc dì vô tình nhìn thấy.”

‘… cái quỷ gì vậy.’ Phó Thuấn vừa giương mắt thì nhìn thấy ly trà c*̉a Thành nữ sĩ, thầm nghĩ chuyện này có lẽ đã lập kế hoạch trước?

“Biết rồi, không được hở vai, không được hở đầu gối.” Tống Địch đẩy anh ra, kéo anh qua nói: “Anh nhanh ra ngoài em còn thay đồ nữa.”

Tống Địch vậy mà nửa người trên không mặc gì, cả người chỉ có một chiếc q**n l*t nhỏ màu hồng, lại đang dùng khăn mặt lau ngực của mình.

“Có ạ.”

Tống Địch đánh anh: “Anh nói làm gì chứ, dì sẽ biết anh đang ở trong phòng c*̉a em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thuấn nói: “Làm sao vậy? Mẹ còn đích thân đến mời, c*̃ng không đúng mẹ làm gì có thời gian rảnh thế này?”

“Đúng vậy, anh toàn là dựa theo sở thích của mình mà thể hiện, mua cái này hay mua cái kia, anh c*̃ng không hỏi xem em có thích hay không!”

‘Không biết, bây giờ vẫn ổn.’ Phó Thuấn nghĩ một chút biểu cảm c*̉a Tống Địch lúc nãy, được rồi phỏng chừng hẳn là rất choáng váng.

Anh nhìn Tống Địch, quả thực bộ dạng Bé thỏ trắng khiến người khác có ý muốn bảo vệ.

“Thật ngoan.”

Phó Thuấn hỏi: “Vậy con làm sao? Bỏ rơi con ở đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc đợi anh trở về phòng thay một chiếc áo phông mặc ở nhà thì Tống Địch đã mặc một chiếc váy dài chấm bi màu cà phê, phù hợp yêu cầu hoàn mỹ c*̉a anh.

Dưới lầu, Phó Thuấn ở cửa cầu thang liền cởi mở mà nói: “Mẹ, mẹ đến làm gì?”

“Vậy anh hô hấp nhân tạo cho em.” Nói xong Phó Thuấn liền đi qua nâng mặt cô không khỏi ngần ngại mà hôn xuống.

Phó Thuấn vui vẻ: ‘Hiếm có.’

Cô bỏ chạy nhanh như chớp đến nhà ăn.

“Đúng vậy, con mở hộp ra nhìn xem?” Thành nữ sĩ địu dàng cười, nâng ly trà lên.

Chuyện này rất lúng túng.

Anh nói những câu này thì nâng người lên.

Tống Địch gật đầu: “Vâng.”

“Á!” Tống Địch bị dọa đến hoa dung thất sắc*, nhanh chóng che khăn mặt trên ngực.

Gõ cửa hỏi: “Mẹ, Tống Địch, con có thể vào không?”

“Mẹ không thể đến sao?” Thành nữ sĩ đầu c*̃ng không quay lại, tay bưng chén trà.

“Đừng!” Tống Địch căng thẳng mà co chân.

Phó Thuấn cảm thấy có chút kì lạ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Hai người đang giằng co qua lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“…” Phó Thuấn và Tống Địch liếc nhau, hai người đều trợn mắt nhìn nhau.

“Con đừng quản.” Thành nữ sĩ nhìn con trai thì khó chịu đứng lên nói: “Đi, con cho dì nhìn xem, không hợp thì lập tức tìm thợ may sửa lại.”

‘Bà nói, vậy thì bảo cậu đưa về nhà ăn cơm bà ấy không lên tiếng, không rõ bà ấy nghĩ cái gì.’

Cứ anh được nửa ngày, Phó Thuấn mới nói: “Em nói cho rõ ràng anh bức em phải làm gì?” Anh đưa tay ra đánh vào mông của cô một chút, cái mông nhỏ lập tức co lại phía trước.

“Tốt.”

“Nó lớn tuổi hơn con, cần phải chăm sóc con.”

Phó Thuấn ngồi ở trên ghế sô pha nhìn họ đi lên trên, thầm nghĩ Thành nữ sĩ đang làm gì vậy?

Phó Thuấn nắm tay cô c*̀ng nhau đưa bà Thành đi ra cửa. Bà lên xe còn nói với Tống Địch: “Dì nghĩ đến dì còn có một bộ trang sức trân châu nhỏ kết hợp với chiếc váy kia hẳn là rất hợp, qua một ngày dì gọi người đưa đến.”

“Anh động tay động chân với em!” Tống Địch rốt cuộc cũng tìm được từ thích hợp.

Qua một lát, Phó Thuấn tiếp tục rối rắm về cái váy kia: “Không được, không thể mặc quá hở. Anh nói với em…”

“Tống Địch, em hãy chấp nhận coi như đây là một loại phương thức bày tỏ.”

Phó Thuấn dựa ở bức tường bên cửa lo lắng Thành nữ sĩ nói cái gì nghiêm trọng với Tống Địch

Phó Thuấn đành bất đắc dĩ chủ động kéo tấm lụa bên ngoài hộp và mở ra, chất liệu vải tơ tằm màu đen. Một người đàn ông như anh đương nhiên là không hiểu.

Tống Địch quay đầu nhìn hướng Phó Thuấn, trong ấn tượng c*̉a cô bản thân còn chưa từng được trưởng bối tặng quần áo.

Phó Thuấn lại tiếp tục vừa cắn vừa, hai tay giữ lấy tay của Tống Địch kéo cao lên: “Tống Địch, lúc nào anh mới có thể lên trên giường của em được? Hả?”

“Mẹ anh nói sau khi sinh anh mới bắt đầu béo, đều là lỗi c*̉a anh làm hại bà ấy béo.” Tống Địch vừa cười vừa nói.

Ba mươi năm trước, vậy quả thực là còn lớn tuổi hơn anh nhưng so sánh này vì sao khiến người khác khó chịu như vậy.

Phó Thuấn mấp máy môi, đang muốn mở miệng thì ngẫm lại thôi bỏ đi.

“Em không nghĩ lại đấy. Bình thường em làm gì có cơ hội để mặc đẹp như vậy chứ! Làm gì có ai không có việc gì lại mặc quần áo của mẹ bạn chứ! Bệnh tâm thần sao?” Tống Địch hét lên.

Phó Thuấn nhìn Tống Địch và thầm nghĩ, ánh mắt này c*̉a Thành nữ sĩ thật tốt quá đi?

Anh áng chừng một chút, vừa đầy đặn lại mềm mại, cực kỳ giống với quả mọng nước mùa thu.

“Con đi thử xem.” Thành nữ sĩ thản nhiên nói: “Nhìn xem có hợp với mình hay không.”

Phó Thuấn sợ ngây người.

Phó Thuấn chắn ở trên lưng của cô, cũng không dám dùng sức mà đè ép cô, một tay chống đỡ cả người: “Tống Địch, anh là người đàn ông trưởng thành.”

Phó Thuấn thầm nghĩ: “Thành nữ sĩ sao lại thế này”

‘Cái gì?’

“Ừ.” Thành nữ sĩ cười cười: “Mặt làm sao đỏ vậy?”

“Vậy em không đi nữa.” Tống Địch hừ: “Dù sao em c*̃ng không biết làm sao, cảm thấy người nhà anh sẽ làm cho người khác khiếp sợ.”

“Không thể.” Thành nữ sĩ nói: “Phụ nữ thay đồ con đến làm cái gì?”

Tống Địch cười hì hì, nghiêng qua bả vai anh và nhẹ nhàng nói: “Vì không qua đầu gối hơn nữa hở vai…”

Cuối c*̀ng đợi không lâu Phó Thuấn mới búng mũi Tống Địch một cái: “Anh đi thay đồ xuống gặp mẹ anh, em thu dọn một chút.”

Phó Thuấn dù sao vẫn cảm thấy Thành nữ sĩ hôm nay nhã nhặn quá mức, lúc này nhẹ giọng nhỏ nhẹ…

Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực nóng lên. Phó Thuấn ngay từ đầu thấy cô chỉ dùng khăn quấn lại một chút như vậy, đã sớm không chịu nổi. Người đàn ông nào thấy bạn gái của mình như vậy làm sao có thể điềm nhiên như không có việc gì mà ra ngoài chứ? Cho dù có, cũng không phải là Phó Thuấn.

“Vâng, cảm ơn dì.” Tống Địch khom lưng cười cười.

Thành nữ sĩ nói: “Anh mắt c*̉a ta không tốt sao?”

Lời này Tống Địch không trả lời.

Vòng eo nhỏ này c*̉a cô giống như bắp đùi c*̉a mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67