Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp


Tốn Nô ngược lại có chút co quắp, “Hẳn là nên uống chén rượu giao bôi?”

Tốn Nô ngồi ở mép giường, lắc đầunói: “Takhôngbiết nàng nghĩ cái gì, nhưng hành vi vừa rồi, là suy nghĩ trong lòng ta.”

Vẫn nên luyện đaođi.

Tốn Nô sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu,mộttay nắm lấy để ởtrênmôi, che khuất ý cười nổi lên. Đường Lê cười kéo tayhắnxuống, “Huynh cười lênthậtlà đẹp mắt,thậtmuốn giấu huynhđi,khôngcho người khác nhìn.”

“Tađira bên ngoài luyện đao.” Ngày thứ hai, Tốn Nô trả lời như thế.

Hai người vốnđãở bên nhau,hiệnnay cơ hồ càng như hình với bóng. Dưới bếp nhàn rỗi, Đường Lê liền nhịnkhôngđược duỗi tayđikéo tay Tốn Nô, hai taymộtlớnmộtnhỏthực nhanh nắm chặt bên nhau, truyền độ ấm cho nhau. Cho dù cái gì cũngkhôngnói, vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Đường Lêkhôngngủ được, đứng dậyđiphòng bếp hầm canh trừ hoả khí, chuẩn bịđiđưa cho tiểu nam thần, nhưng gõ cửa lạikhôngnghe thấy tiếng, đẩy cửa ra mới pháthiệnhắnkhôngở trong phòng, chỉ có cửa sổđangmở.

“Huynhthậtthông minh a, biết ta có ý tứ gì.” Đường Lê nằm vềtrêngối đầu, kéo chăn che lại nửa khuôn mặt cười.

Tốn Nô nhìn dương quang bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, ngồi dậy, “Ta dậy trước.”

Đối mặt với người mình thích, dù nam hay nữ, đềusẽcó xúc động. Đường Lê giữ chặt hai ngón tay Tốn Nô rũ bên người, “khôngđường đột, ta thích, nếu huynh cảm thấy đường đột ta, ta có thể đường đột trở lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây cũngkhôngphảimộtcái hôn triền miên, chạm môithìbuông. Đường Lê đối với chuyện này cũngkhôngthuần thục, Tốn Nô đồng dạng như thế, nhưnghắnnhìn sóng mắt nàng liễm diễm ôn nhu như cảnh xuân, môi hồng nhuận cong lên, đầu quả timmộtmảnh nóng lên, trong mắt đen nhánh phảng phất cũng có ngọn lửađangâmthầm thiêu đốt.

Ôm cổ Tốn Nô, Đường Lê chôn mặt đỏ bừngtrênvaihắn, cười hai tiếng, lúc này mới dùng ngón tay nhéo vành tai Tốn Nô,nhỏgiọngnói: “Nóng.”

Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp

“Ta chưa từng nghĩ tới muốn trở thành thê tử của ai, nhưng trở thành của huynh, ta cam tâm tình nguyện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Lê ôm chặthắn, dùng ngón tay miêu tả mặthắn, “Chúng ta đây cùng qua mộng đẹp.”

Hônmộtngười, là cái tư vị gì? Nếu có người ở trong lòng, nhìn thấy,hắnliền muốn mỉm cười,khôngthấy,hắnliền tưởng niệm, vậy lúc hôn lòng tràn đầy đều là vui mừng.

Tốn Nô lạikhôngđược tự nhiên mà né tránh, chặn ngang ôm nàng xuống, đặt lên mặt đất.

Tình nóng như lửa, hai người đều là lần đầu chạm đến nơi đó, dù trì độn, cũng có thể nhận thấykhôngkhíkhônggiống bình thường, chậm rãi,khôngkhí trong phòng tựa hồ trở nên ấm nóng lên. Đường Lê buông bìnhnhỏđựng thuốc mỡ, “miệng vết thương phía sau lưng bôi xong rồi, còn lại huynh tự làm, tađira ngoài trước.”

Đường Lê tỉnh lạiđãlàmộtnửa canh giờ sau, nàng mở mắt ra, còn có chút buồn ngủ, nhonhỏngápmộtcái, mới pháthiệnmình còn ở trong lòng ngực Tốn Nô. Ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tốn Nô, Đường Lê nhớ tới đêm qua mình chủ động, tức khắc mặt đỏ thẫm, dũng khí đều giống như nến đỏ đêm quađãcháy hết, vùi mặt vào ngực Tốn Nô.

Đường Lê: “Ta hiểu.”

Nến đỏ hỉ bị, tuykhôngcó cao đường, minh ước làm môi, kết thành lương duyên. Chỉ nguyện đêm này đẹp, qua tháng đổi năm dời.

Đợihắnđira ngoài, Đường Lê biểu tình biến đổi, chôn mặt ởtrênđầu gối, hai vai run rẩy, muộn thanh cười to, cười đến cơ hồ thởkhôngnổi. Tiểu nam thần sao lại đángyêunhư thế, nàng càng ngày càng muốn hảo hảo thương tiếchắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tốn Nô: “khôngngại, ngoại thương cơ hồ đềuđãkhỏi hẳn, rất nhiều việc đều có thể làm.”nóixonghắnmới pháthiệnhình như có chỗ nàokhôngđúng.

Đường Lê dư vịmộtchút cũng cảm thấy mìnhnóirất buồn cười, nàng cảm nhận được Tốn Nô cùng với mình lòng bàn tay dán vào nhau nóng bỏng, trong lòng cũng nóng lên, dứt bỏ ngượng ngùng, duỗi tay sờ l*n đ*nh đầu rút cây trâm ra, thoáng chốc mái tóc đen dài buông xuống như lụa, xõa tung ở sau đầu. Nàng đặt cây trâm sangmộtbên, giơ tay v**t v* gương mặt Tốn Nô.

Đường Lê chưa kịp thối lui,đãbị Tốn Nô đỡ lấy bên hông, lần thứ hai hôn lên. Khoảng cách quá thân cận, hai người hơi thở giao nhau, thậm chí có thể nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt đối phương. Tốn Nô hôn giống con ngườihắn, lúc đầu lãnh đạm trầm ổn, rồi lại như đao sắc bén cường ngạnh,khôngcho phép lui về phía sau.

Khung cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng kẽo kẹt, Tốn Nô rốt cuộc buông Đường Lê đầy mặt đỏ bừng ra, để nàng dựa vào vai mình. Đường Lê chỉ cảm thấy môi tê dại, tay có chútkhôngdùng sức được, dựa vàotrênvai Tốn Nô chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Hô hấp của nàng thổi bay vài sợi tóc bên má Tốn Nô, Tốn Nô hơn nghiêng sườn mặt, lỗ tai đỏ lên bị Đường Lê vừa vặn nhìn thấy.

Đường Lêtrênmặtkhôngáp lực được cười, lôi kéo tayhắnhôn xuống, sau đó dẫn theo làn váy nhanh chạy vào phòng bếp, để Tốn Nômộtmình đứng ở bên ngoài ngây người.

hắnmắt cũngkhôngnháy nhìn nàng, trong ánh mắt ngày xưa có vẻ bình tĩnhđãtràn ngậpmộtloại thần thái được thắp sáng. Đường Lê nhìn khóe mắthắnửng đỏ cùng đôi môi mỏng ướt át,khôngbiết vì sao, nhịnkhôngđược nhìn thêm nữa,khôngchỉ có muốn nhìn, còn muốn lại……

Tốn Nô: “Trước naykhôngainóivới ta như vậy.” Bởi vìkhôngcó ai dám đùa giỡnmộtsát thủ hung danh hiển hách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Lêkhôngnói, ngửa mặt nhắm mắt lại. Tốn Nô dừngmộtchút, rũ mắt cúi đầu, hôn nàngmộtchút, làmộtcái hôn thực ôn nhu.

Tốn Nô: “……”

Tốn Nô: “……”

Hôm nay buổi tối, Đường Lê gõ vang cửa phòng Tốn Nô. Tốn Nô mở cửa ra, thấy nàng bưng hai ngọn nến đỏ đứng ở ngoài cửa, trong lòng lập tức pháthiệncái gì.

trênbàn nến đỏ cháy hết, sáp nến đỏ đọng thànhmộtbãi,trênmặt đấtnhỏgiọt thành hai điểm đỏ. Cửa sổkhôngđóng kín, gió lạnh thổi vào, làm cho trong nhà có vài phần lạnh lẽo. Tốn Nô ôm Đường Lê chặt hơn nữa, hoàn toàn cất chứa trong ngực,mộtthân thể ấm áp xua tan sáng sớm lạnh lẽo ngày mùa thu, làm thời gian đều trở nên yên tĩnh mà an bình, bên tai chỉ còn lại có tiếng hít thở kianhẹnhàng chậm chạp.

“Ta có thểđivào sao?” Đường Lê ngẩng đầu vuốt tóc sangmộtbên vai, mặt mày dịu dàng, khóe mắt đuôi lông mày đều là nhu tình. Tuy là hàn đao sắt đá, trongmộtkhắc này cũng hóa thành sợi chỉ mềm, Tốn Nô lui về phía sau hai bước, để cho nàng vào trong phòng.

Đường Lê: “Ừ, ta biết,khôngphải ý tứ này, huynh đừng vội.”

Chỉ khổ cho tiểu tỷ tỷ Đường Lê buổi tối bôi thuốc cho Tốn Nô, lúc trước còn có thể nhịn xuốngkhôngbị sắc đẹp của tiểu nam thần mê hoặc,hiệngiờđãrõràng lưỡng tình tương duyệt, dựa theo tình hình chung mànóilà bạn trai bạngái, nhìn sống lưng cùngmộtđôi chân dài xinh đẹp của bạn trai, cũng rất khó nhịn xuốngkhôngnghĩ loạn, rốt cuộc thực sắc tính dã,đãhai mươi mấy tuổi, chuyện nên biết đều biết. Nàng cảm thấy so với mình, tiểu nam thần chỉ sợ còn biết ít hơn nhiều.

Đối diện Đường Lêmộtlát, Tốn Nô đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt của nàng có ý tứ gì, dời ánh mắtđi, bộ dáng khó được có chút chật vật, “khôngphải như thế.”

Tốn Nô nằm ởtrênngười nàng,nóinhỏbên tai nàng: “thậtgiống như mộng đẹp.”

Có lẽkhôngnên bôi thuốc mỡ,hiệntại khả nănghắncần dùng nước lạnh thanh tỉnh đầu ócmộtchút. Ngồi ở đómộtlúc lâukhôngnhúc nhích, Tốn Nô chung quykhôngđứng dậyđitắm, mà là cầm lấy Tốn Đao bên cạnh, phủ thêm quần áo nhảy qua cửa sổđira ngoài.

Tốn Nô: “……”

Nằm ởtrênmộtmảnh màu đỏ, gương mặt nữ tử càng hồng nhuận, kiều diễm như hải đường, bên cổ có hai vệt đỏ mơ hồ, Tốn Nô nhìn đến đâythìdừng lại, duỗi tay phấtđisợi tóc đen dây dưa ởtrêngối,hắncúi đầu xuống, môi như chuồn chuồn lướt nước chạm vàomộtcái.

“Ta vừa mới…… khó kìm lòng nổi, đường đột nàng.” ThanhâmTốn Nô giờ phút này càng khàn khàn, dường như mócnhỏnhẹnhàng cào vào trong lòng, nghe vào tai, đến sau đầu cũng nổi lênmộtmảnh tê dại.

Tốn Nô vẫn tỉnh dậythậtsớm, bên ngoài trời còn chưa sáng, người trong lòng ngựcđangngủ say, bởi vì đêm qua ngủ quá muộn nên hơi lộ ra mỏi mệt, tóc dài hỗn độn tántrênvai. Cho dù ngủ rồi, cũng nắmmộtbàn tayhắn.

“Hôm nay nghỉ ngơiđi,khôngmở cửa hàng.”

……

Tốn Nô ở trong chăn ôm eo nàng, làm đầu nàng lộ ra ngoài chăn, biểu tình trong bình tĩnh mang theomộtcỗ thân mật, lãnh đạm mới đầu giống như sương bị hòa tan biến mất vô tung, tóc rối tung càng làm chohắnthấy người so với tuổi càngnhỏbé ngây ngô.

Đường Lê chớp chớp mắt, “khôngđược, huynh nội thương còn chưa tốt, đại phunóikhôngthể uống rượu.”

Đụng tới hai vết sẹotrênngực, nàng càng cảm thấy mặt đỏ,mộttay bưng kín gương mặt mình. Đêm qua đại khái nàng bị ma quỷ ám ảnh, đau lòng Tốn Nô đầy người vết thương, sau đó……khôngthể nghĩ nhiều, lại nghĩ tiếpthìkhôngthể rời giường.

Đường Lê: “Lúc này nơi đây giờ phút này, chính là ta muốn. Tốn Nô, huynhkhôngbiết, có đôi khi ta nghĩ, có lẽ ta chính là vì huynh mà đến.” Nàng biểu tình có chút bất đồng với ngày xưa, làm Tốn Nô vô cớ nghĩ đến bồ vĩ. Thân bồ vĩ như tơ, có lẽ, nàng cũngkhôngphải hoa lê đầu cành dễ rụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Lê đặt giá cắm nến lên bàn, có chút khẩn trương gom tóc lại, nghiêng mặt nhìn về phíahắn: “Đêm nay, chúng ta dùng tới bộ giường hỉ đó, đượckhông?”

Tốn Nô: “không, takhôngphải ý tứ này.”

Tiến lênmộtbước, Tốn Nônói: “Ta tối nay ở đây, lại thề lần nữa,sẽdùng sinh mệnh của ta bảo hộ nàng, dù ngày nào đó gặp phải bất kì chuyện gì, tuyệtkhôngthay đổi, cho dù năm tháng lâu dài, tâm nàykhôngđổi.”

Mới vừa ngồi dậy,đãbị Đường Lê kéo tay lại.

Tốn Nô ừmộttiếng,khôngquay đầu. Đường Lê bước nhanh ra ngoài rồi, Tốn Nô mớinhẹnhàng hít vàomộthơi.

Đường Lêkhôngdễ chịu, Tốn Nô đồng dạng cũng như thế,hắnkhôngrênmộttiếng ngồi ở kia c** q**n áotrênngười ra, để nữ tử trong lòng bôi thuộc cho mình, miệng vết thương kết vảy,đãbắt đầu có da non, có chút ngứa, bị đôi tay mềm mạinhẹnhàng bôi thuốc,hắnđềukhôngkhỏi căng thẳng cơ bắp, lực chú ý hoàn toàn đều đặt ởtrênngười phía sau. Đúng lúc tuổi tác huyết khí phương cương,hắnmuốn nhẫn nạikhônglộ ra khác thường, cũngthậtsựphí chút tâm thần.

Tốn Nô ánh mắt nóng rực, đứng yên trước bàn vẫnkhôngnhúc nhích, bỗng nhiên ách giọng hỏi: “Nàngthậtsựkhônghối hận sao? Có lẽ ta mãi mãikhôngthể cho nàng cuộc sống ổn định và bình tĩnh cả đời.”

Tốn Nô cảm thấy, mình tựa hồthậtsựsay ở trong ánh mắt mang theo cười kia. Ngườiyêurộng mở ôm ấp, triển lộ ra phong tình vạn chủng, là ai cũngsẽvì thế mà động dung. Tốn Nô cúi đầu hôn Đường Lê, mang theo nàng, nằm ngã lên đệm hỉ. Đường Lê giữa hai nụ hôn, kéo ra dây cột tóctrênđầu Tốn Nô, lúc tóc đen củahắnbuông xuống, năm ngón tay c*m v** tóchắn, ôn nhu vô cùng vuốt lên tóchắn.

Đường Lê mặt đỏ lên, vén lênmộtsợi tóc rơi bên tai, “Ừm.”

“Ừ.” Đường Lê ánh mắt sáng quắc nhìnhắn.

hắnvươn tay, Đường Lê thả tay lên, gắt gao cầm, “Ta tuy rằngkhônglợi hại như huynh, nhưng ta thề, ta cũngsẽdùng sinh mệnh của ta bảo hộ huynh, dù qua bao lâu, ta đềusẽyêuhuynh.” Nàngnóixong, cười mềm mại, lôi kéo Tốn Nôđiđến mép giường, ngồi về phía sau, sờ sờ tịnh đế liêntrêntấm chăn màu đỏ.

Đường Lê tức khắc lòng tràn đầy trìu mến, tiểu nam thần,sẽkhôngphải nghẹn hỏngđi.

Tốn Nô quay đầu, cầm tay nàng, “Làm sao vậy?”

Đường Lê: “Thương thế của huynh, có phải đỡ rất nhiềukhông, luyện đaokhôngngại sao?”

Hai người sáng tỏ tâm ý với nhau đều có chút thất thần, ngẫu nhiên đối diện, Đường Lê đềusẽtheo bản năng cười rộ lên, Tốn Nô tuy rằngkhôngcười, nhưng ánh mắt cũng nhu hòa hai phần, nhìn nàngthậtlâusẽkhôngdời ánh mắtđi.

Người thiếu niên biết nhânsựrồi mới cảm kích ái là vật gì, Tốn Nô lại hiểurõtình là thế nào trước, trong lòng có người, mới sinh ra ái d·ụ·c, bởi vậyhắnchưa bao giờ cảm thấy, nguyên lai khắc chế d*c v*ng là gian nan như thế. Ngườiyêuở bên, nhất tần nhất tiếu, mỗimộtđộng tác, thậm chímộtsợi hương khítrênngười nàng đều có thể câu ra d·ụ·c niệm lưu luyến ở đáy lòng, thế tới rào rạt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp