Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
Ân Như Hứa nhìn hai cái răng trong miệng chuột lười, duỗi tay muốn sờ sờ, lại sợ nó cắn. Ốc Độtđãnhìn ra,mộttay ấn gáy chuột lười lên mặt đất, kéo tay Ân Như Hứa để nàng tùy tiện sờ.
Quyển 6 - Chương 134: Hắn không thay đổi, là một chuyện làm cho nàng tan nát cõi lòng nhất
Thấy Ân Như Hứa cảm thấy hứng thú với thứ này,hắnliền mang theo Ân Như Hứa đào hếtmộtđám động chuột lười chung quanh. Bởi vì ăn no,hắncũngkhônglàm cái gì với đám chuột lười này, chỉ kéo từng con từ trong động ra cho công chúa sờ hai lượt. Động táchắnthuần thục, hai mắt quan sátmộtcái, liền biết bên trong có chuột lười haykhông, bàn tay mò xuống là có thể nghe thấy phía dưới tiếng chuột lười kêu truyền đến. Cơ bản làkhôngthất bại, ra tay là có thể bắt đượcmộtcon, có đôi khi còn là hai con, vừa thấy liền biếtđãlàmkhôngít loại chuyện này.
“Nàng nghỉ ngơi tốt?” Ốc Đột hỏi nàng, cũngkhôngbiếthắnđãtỉnh bao lâu.
Ở bên ngoài chơimộtngày, cuối cùng trước ban đêm Ốc Đột mang theo người kịp trở về, tốt xấu cũng để Ân Như Hứa ăn cơm chiều Ô Thiên Châu riêng chuẩn bị cho nàng.
Ân Như Hứa nghe tiếng quay đầu, pháthiệntrong tayhắnbắt lấy cái lỗ tai, cái đuôi ngắn ngủn, thịt chắc nịch…… Thứ gì?
hắnkhôngbiết, nàng chờ đợi ngày này, chờđãbao lâu. Nhiều lần như vậy, nàng trơ mắt nhìnhắnchếtđi, nhìnhắnmộtlần lạimộtlầnyêunàng, lại vĩnh viễnkhôngcó cách nào đáp lạihắn. Ở trong thế giới vĩnh viễn bất biến của nàng,hắncũng bất biến là chuyện làm nàng tan nát cõi lòng nhất.
“Đây là chuột đất, chúng ta còn gọi là chuột lười.” Ốc Đột quơ quơ cụ lông béo phì trong tay, trong tiếng nó kêu chi chi giảng giải tập tính thứ này với Ân Như Hứa.
“Khiếu Khiếu, nàng xem đây là cái gì?”
Ân Như Hứa:……hắnlàkhôngbiết, hay là ngượng ngùng?
hắncho nàng mang hảo, thò lại gần dùng sức hôn hạ cái trán của nàng, phát ra bá màmộttiếng.mộtchút đềukhônggiốngmộtngười nam nhân hônmộtcái nữ nhân.
Ốc Đột sáchmộttiếng, buông miếng da trong tay,khôngđira ngoài ngay, mà là bế chăn cuộn Ân Như Hứa lên, dùng sức ôm hai lượt, xoa tóc và bóp mặt nàngmộtphen,nói: “Chờ ta trở lại rồinói.” Sau đó mới bước nhanh ra ngoài.
Các cung nữ pháthiện, công chúa mớiđira ngoàimộtngày, hình nhưđãbị nghiêng lệch.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng nghĩ nàng phảinóivới người nam nhân này: “khôngcầnyêuta nữa” hoặc là “Ta nguyện ý, dẫn tađi”, nhưng cái gì nàng cũngkhônglàm được.
Nhưng Ốc Độtkhôngphải người bình thường, đôi mắthắntốt, tài bắn cung siêu quần, cáchthậtxa, thoáng nhìn thấytrênmặt đất có cái gìhắnlập tức có thể bắnmộtmũi tên xuyên qua, ghim vậtnhỏkia lên mặt đất, so với ưngtrêntrời còn lanh lẹ, cảnh giác hơn.
Ân Như Hứa chưa từng thiếu da lông để dùng, nhưng đó là Ốc Đột tự tay săn được, trong đó cómộtít thứ quý hiếm nàng cũng chưa từng thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nàngthậtsựnguyện ý làm thê tử của ta sao?”
Ân Như Hứa ngủmộtlát liền tỉnh, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tốt, lại khôi phục tinh thần.
Ân Như Hứa kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lấymộtđôi mắt nhìnhắn, “Bên ngoài thực náo nhiệt, làm sao vậy?”
Nanh sói bêntrênđục lỗ, dùng dây thừng đeo lên, mặt ngoài bóng loáng, nhìn qua như là vật để bên người, bị v**t v* vô số lần.
Tưởng tượng như vậy còn rất thú vị,hắnthậtmuốn nhìn công chúa tức phụ bị phơi đen là bộ dáng gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
trênthảo nguyên những động vậtnhỏnày rất nhiều, đều quen đào hang độngtrênmặt đất, chúng nó vô cùng nhạy bén, chấn độngmộtchúttrênmặt đất là có thể nhận thấy nguy hiểm, liền chui ngay về trong động, động dưới mặt đất vừa sâu lại khúc khủy, bình thường chui vào trong động cũngkhôngbắt được chúng nó.
Ân Như Hứa sờ sờ đầu, cầm lấy ngực nanh sói, “Kỳthật, hai ngày này ta có thể nghỉ ngơi tốt.”
Hai người vượt qua lưng núi,điđồng hoa phía dưới đáy cốc. tà váy Ân Như Hứa phất rơi hoa dại xuống đầy đất, giàytrênchân cũng nhiễm hoa. Ốc Độtđitheo phía sau nàng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay sờ mó phía dưới bụi hoa, bắt đượcmộtcon vật màu xám lông xù xù dày nặng.
Ốc Đột ném xuống miếng da trong tay, cúi người thò qua cọ cọ ởtrênmặt nàng, lúc này mớinói: “Đánh hai miếng da, làm giày cho nàng, làm loại giày này,đivào đặc biệt thoải mái.”
Từ trước nàng ở trong vương cung, mỗi ngày cơ hồ đều ngồi khômộtchỗkhôngnhúc nhích, trong lòng buồn bựckhôngvui, thân thể từ trước đến nay vẫnkhôngtốt, ănkhôngvào cũngkhôngcó tinh thần. Tới bộ tộc Ô Đồkhôngđến hai ngày, có thể ăn có thể ngủ, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.
hắnquen cửa quen nẻo đánh mấy con thỏ, đến bên dòng suối lột da rửa sạch, “Nàng xem, cái này gọi là thỏ chuột, hình dáng khó coi nhưng con màu đen này rất béo a.”
Ốc Đột: “Bị ác mộng đều là bởi vì sợ hãi gì đó, ta ở chỗ này, thứ nàng sợ hãi cũngkhôngdám tới đây, cho nên yên tâm ngủ, nếu làkhôngngủ ngon, ban ngàysẽkhôngcó tinh thần.”
Các cung nữ: “……”
Ốc Đột chải áo choàng của mình lên mặt đất, để nàng nằm ở lên đó nghỉ ngơi.
…………
Hai người xem da lông xong, dọn dẹpmộtchút nằm xuống, trong lòng Ân Như Hứa khó tránh khỏi khẩn trương, nhớ tới lúc trước Ốc Độtnói, liền hỏihắn: “Chàng bảo cho ta xem bảo bối, chính là những da lông đó sao?”
Con ngườihắnnàythậtsựthần kỳ, thảo nguyên phảng phất chính là nhàhắn,hắnbiết nơi nào có cái gì, thậm chí biết nơi nào có động chuột lười và thỏ chuột, biết nào có rễ cỏ ngọt nuôi s·ú·c· ·v·ậ·t.
“Ngủtrênnày.” Cỏ tuy dẫm lên mềm, nhưng nằmtrênđó lại đâm vào người, Ốc Độtkhôngsợ cái này, nhưng công chúathìkhôngthế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khiếu Khiếu, nàng vào ở trong vương trướng của tađi?”hắnchỉ muốn Ân Như Hứa đáp ứng việc này.
Ốc Đột bỗng nhiên ngồi dậy, “Sách,đãquên, chờ.”hắnbước đến góc lều lớn, chui đầu vào trong rương tìm kiếm, lấy ra cái hộp gỗ cũ, lại từ bên trong lấy ramộtcái nanh sói.
Trong lòng nàng có loại sợ hãi, cảm thấy thế giới này có lẽ chỉ là thời gian ngắn ngủi trộm được, nếuthậtnhư vậy, nàng hy vọng vào giờ phút này, vì người nam nhân trước mặt này,yêuvĩnh sinh vĩnh thế, tìmmộtkết quả.
Ân Như Hứa bịhắnấn ngồi lên áo choàng, vốnđangđịnh theo bản năng chối từmộtchút, kết quả vừa nằm xuống cảm thấy thực thoải mái, liềnkhôngdậy nữa. Chóp mũi đều là mùi hương của cỏ xanh cùng với ánh mặt trời, áo choàng của Ốc Đột cũng có hương vị thoải mái thanh tân, là hơi thởtrênngườihắn. Ân Như Hứa nhắm mắt lại nghĩ, khẳng định làhắncó tắm rửa thay quần áo tử tế.
Nàng nằm ở đó, trong chốc lát ngủ đến mơ hồ, liềnkhôngtự giác cuộn thân mình, cả người đều quấn ởtrênáo choàng của Ốc Đột. Ốc Đột ngồi xổmmộtbên nhìn nàng ngủ, trong lòng cảm thấythậtlà đángyêu, duỗi tay sờ lông mi nàngthậtdài. Nhìn thấy mí mắt Ân Như Hứa run lên,hắnvội thu hồi tay, Ân Như Hứa là cảm thấy thái dương quá chói, có chút trốn tránh mà chôn mặt vào. Ốc Đột che thái dương cho nàng, bỗng nhiên nghĩ, nếu mang nàng ra tới phơi thái dương thêm vài lần, phỏng chừngsẽphơi đen tức phụ.
Ân Như Hứa hơi hơi hé miệng, lúc này bên ngoài lều lớn có người kêu: “Tộc trưởng! Thương đội tìm ngươi đó!”
“Đây là cái nanh của con sói đầu tiên ta săn đệ được, ta đeothậtlâu, vu sư trong tộcnóiđeo loại nanh sói này có thể trừ tà, có thể phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh,khôngbị ác mộng.”hắnbuộc nanh sói lên cổ Ân Như Hứa, “Ta nghe thấy mấy cung nữ của nàngnóichuyện,nóilúc trước nàng vẫn luôn ngủkhôngngon, mang cái này là có thể ngủ ngon.”
Ốc Đột nơi này chỉ để lại thứ tốt nhất, tuy rằng như vậy, cũng đắp thành ba đống to, “Đó đều cho nàng, đến lúc trời lạnh bảo Ô Thiên Châu làm quần áo, như vậy mùa đông nàngsẽkhônglạnh.”hắnlấy ra những thứ tốt nhất, hào phóng mà đưa cho Ân Như Hứa.
“Nàng đói bụng sao, tađitìm đồ ăn cho nàng.” Ốc Đột trước kia ra cửa chưa bao giờ mang lương khô, đều là bắt được cái gìthìăn cái đó. Nhưng lần nàyhắnmang theo mấy cái bánh nhân thịt mà Ô Thiên Châu làm, còn cómộthồ trà sữa, là chuyên môn mang đến để lót bụng cho Ân Như Hứa. “Nàng ăn cái này trước, ta lạiđiđánh mấy con thỏ.”
Ân Như Hứa cảm giác được ngựchắncứng rắn cùng nhiệt khí bao phủ lại, cả người đều thanh tỉnh, khẩn trương ừmộttiếng. Saumộtlúc lâu, lại thử thăm dò chủ động duỗi tay ôm lấy cổhắn, “Phải, ta nguyện ý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ân Như Hứađitheo Ốc Đột tới lều lớn củahắn, lều lớn sạchsẽngoài dự đoán, tuy rằng đồ vật chấtthậtsựnhiều, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng tạp màkhôngloạn. Ánh mắt Ân Như Hứa lập tức bị hấp dẫn bởi tấm da gấu màu trắng vắttrêngiá. Đó làmộttấm da gấu hoàn chỉnh, rất lớn, nàng nhìn là có thể tưởng tượng con gấu này lúc còn sống có bao nhiêu đáng sợ.
trênthảo nguyên dương quang mãnh liệt, trời xanh đến thuần túy sáng ngời, Ân Như Hứa dù chỉ là được Ốc Đột ôm chạy tới chạy lui cũng ramộtthân hãn, nhưng nàng chưa bao giờ từng vui sướng như vậy, cũng là lần đầu tiên biết được hóa ra vui sướng làmộtchuyện đơn giản như thế.
“Chàngđanglàm cái gì?” Ân Như Hứa kéo chăn.
Làm Ân Như Hứa sờ đủ rồi,hắnlại buông tay ra, đám chuột lười chịu no kinh hách vội rối rít chạy trốnthậtnhanh, chui về trong động.
Nàng nghĩ nghĩ, liền ngủ. Bởi vì ngủ sớm, tỉnh cũng rất sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng. Ân Như Hứa mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy bên cạnhmộtđôi mắt xanh, ở trong đêm tối nhìn chằm chằm mình, chợt bịhắndọa sợ.
Ân Như Hứa vừa ăn, vừa nghe các cung nữ lải nhải mànhỏgiọng oán giận cùng lo lắng. Ngày hôm nay ở bên ngoài nàng cơ hồ đều cười, nhưng sau khi trở về, bịmộtđám cung nữ vây quanh đại kinh tiểu quái gỡ tóc chải vuốtmộtlần nữa, lại thay váy áo, nàng liềnkhônglên tiếng, chỉ vào lúc ăn xong rồinóivới các nàng: “Về sau, các ngươikhôngcần luôn vây quanh ta, có thểđigiúp Ô Thiên Châu làm việc.”
“Đó là gấu ta đánh ở Tuyết sơn, mùa đông trải ra ngủ thực ấm áp, bên này còn có hai miếng da sói, nàng mau tới xem.” Ốc Đột lục tung tìm cho nàng đám da lông mấy năm nayhắnđánh được.
Ân Như Hứakhôngquá muốn nhìn loại hình ảnh này, lại có chút tò mò, trộm ngắmmộtcái, lại quay đầu. Lúc xem tuy rằng có chútkhôngđành lòng, nhưng lúc ăn lại rất vui vẻ, dù sao cũngthậtsựngon. Ốc Độtkhônghổ là ‘ dã ’ nam nhân từnhỏđến lớn, chiêu thức nướng thịttrênthảo nguyên phi thường thuần thục, Ân Như Hứakhôngchỉ đượchắncho ăn no, thậm chí căn bụng, ngồi dưới ánh mặt trời thẳng mệt rã rời, nhịnkhôngđược ngủ gật.
Bộ tộc Ô Đồ bọn họ, vào đôngsẽvô cùng rét lạnh, nếukhôngcó da lông chống lạnh, rất khó chịu đựng trời đông giá rét. Trong tộc dũng sĩ phần lớn đều là thợ săn gioit, mỗi năm mùa thusẽđisăn thú, đánh da lông về có thể đổi cho thương đội lấy muối và lá trà, cùng với các thương phẩm khác.
Ân Như Hứa bịhắnlôi kéo ngủ lại, đợi nửa ngày,khôngchờ đượchắncó động tác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ốc Đột nhặt da lên tiếp tục đánh, chỉkhôngcnf nghiêm túc như vừa rồi, đôi mắt thường thường nhìn nàng, cũngkhôngđể ý đến động tĩnh bên ngoài, thuận miệngnói: “Có thương đội tới đây,đangđổi đồ vật.”
Ân Như Hứa đến khuya mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền pháthiệnỐc Đột lại ngồi ở mép giường.hắnngồi nghiêng,mộtcái chân dài duỗi thẳng, bêntrênđắpmộtmiếng da, trong tay cũng cầmmộtmiếng da màu nâu,mộtcái tay khác cầmmộtđồ vậtnhỏdường như là cục đá, chà lau ở mặt ngoài miếng da kia.
Ân Như Hứa theo bản năng ừmộttiếng, liền cảm giác người bên cạnh cuốn chăn lại, duỗi tay ôm lấy nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.