Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai


Tư Mã Tiêukhôngduỗi tay nhận, mà ởtrêntay nàng uốngmộtngụm, sau đó ghét bỏnói: “Cái trà gì vậy,mộtchút hương vị cũngkhôngcó.”

Cònkhôngphải ngươi cho lá gan. Liêu Đình Nhạn dùng ra kỹ thuật diễn cả người, xoa xoa khóe mắt, u oánnói: “Bệ hạ, những lời đó thiếpnóiđều phát ra từ nội tâm, thiếp xácthậtkhôngmuốn lại nhìn thấy có nữ tử khác vào cung.” Tốt rồi, đúng là nhân thiết củamộtđố phụ, rất xứng với nhân vật Quý Phi trong chuyện cung đấu.

Quế Diệp hầu hạ nàng, nhìn nàng ăn uống giảmđi, lại pháthiệneo nàng thô lên, suy tưmộtlát, lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Quý Phi, có phải ngài có mang haykhông?”

PS: chỉ nam chính bị đá bay có hệ thống thôi (vẫn bị đá dù có hệ thống, mà cái hệ thống này cũng ba chấm lắm, sau này các nàngsẽbiết). Phần này là nữ chủ xuyên sách nên biết trước cốt truyện thôi

Liêu Đình Nhạn: “…… Ha?”

Liêu Đình Nhạn tự tỉnh lạimộtchút: Đúng a, ta phiêu. Trước đây bảo về mạng c·h·ó của mình là quan trọng, bây giờ cũng dám quản đại ma vương.

Liêu Đình Nhạn ngoan ngoãn ngồi, lấy ra ánh mắt vô tội nhất đời này của bản thân, kỳthậttrong lòngmộtchút cũngkhôngsợ, thậm chí còn muốn ngủ bù. Thời tiết lạnh làsẽmuốn nằm ở trong chăn ngủ ngon, vừa rồi ởtrênđại triều hội cũng thiếu chút nữa ngủ mất, bởi vì dưới lòng bàn chân đặt cái lò sưởi dẫm lên quá thoải mái, đặc biệt là nhìn đại thần phía dưới run run rẩy rẩy, mà mình lại có lò sưởi, cái loại cảm giác thoải mái này càng tăng gấp bội.

hiệntại nàngđãkhẳng định 80% Tư Mã Tiêu có chướng ngại về công năng t*nh d*c, bằngkhôngsẽkhôngmỗi ngày ôm nàng ngủ còn bình tĩnh như vậy. Quầng mắthắnthâm, thuần túy chính là kết quả do nghỉ ngơikhôngtốt. Vì làm thời gianhắnnghỉ ngơi càng sung túc, nàngkhôngthểkhôngliều mình bồi theo, trừ buổi tối, ban ngày có thời gian liền lôi kéohắnnằmtrêngiường, ngẫu nhiên có hai lần có thể làmhắnngủ nhiều trong chốc lát.

Liêu Đình Nhạnđãquen tính tìnhhắncái gì cũng đều phải ghét bỏ, bây giờ là ghét bỏkhôngcó hương vị, nếu hương vị nặngmộtchúthắnlạinóicái hương vị này quá nặng, cho nênkhôngthể nghehắn,hắnchính là thích tìm phiền toái, hơn nữa đối với đồ vật đưa vào miệng đều mang theo loạikhôngthích tự nhiên. Liêu Đình Nhạn cảm thấyhắnthuần túy là bị chiều ra tật xấu này.

Quế Diệp tới dò hỏi, nàng xua xua taynói: “khôngăn,khôngăn.”

Bị chọc vào vết sẹo Liêu Đình Nhạn giận dữ, đám đại thúc lão nhân nàykhôngthể đứng đắn lên triều sao, nhìn lung tung đến nàng làm gì, có cái gì mà nhìn!

Cònmộtvị khác là Đoạn thái phó, tuy rằng là ông ngoại nhà mẹ đẻ của hoàng đế Tư Mã Tiêu, mấy năm nay cũng vẫn luôn đại biểu Đoạn gia cùng các đại gia tộc kiên quyết ủng hộ Tư Mã Tiêu, có vẻ trung thành và tận tâm, nhưng khi bị nam chủ đẩy đến nguy cấp, cũng làhắntrước hết thuyết phục toàn bộ đại quý tộc mở cửa thành, thả quân đội nam chủ vào Lạc Kinh, cũng nhanh chóng quy phục tân đế, sau đó được trọng dụng ở triều đại mới.

Nàng hôm nay lớn mật, khả năng xácthậtcó quan hệ với thái độ đặc biệt của Tư Mã Tiêu đối với nàng. Thiên tính của nhân loại chính là đượcmộttấc lại muốn tiếnmộtthước, tình huốnghiệntại, cũng có thểnóinàng cậy sủng mà kiều —— những biểu tình vi diệu đó của các đại thần, đại kháihiệntại đều nghĩ nàng như vậy.

Lời này vừanóira, dù là Tả gián nghị phía dướiđangdập đầu đến bang bang hay đại thần khácđangquan vọng, gồm cả Tư Mã Tiêu, tất cả đều nhìn về phía nàng.

Tư Mã Tiêu lại uống vào miệng,khôngthèm uống nữa, ôm eo nàng nằm lên giường, bảo cho nàng: “Lần tớikhôngđược như vậy nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liêu Đình Nhạn hơi hơi mỉm cười, “Thiếp muốn ăn.” Chủ yếu là khát nước, trời lạnh sưởi ấm dễ khô cổ họng,nóichuyện thanhâmkhôngdễ nghe. Thuận tiện cho Tư Mã Tiêu uống chút trà thu lê giảm hỏa khí.hắnthế nàyrõràng nhìnkhôngra tức giận cònmộthai phải cùng nàng tức giận,thậtlà đủ mệt.

Nàng diễnkhôngnổi nữa, duỗi tay cầm cái tay sờ cằm mình, cằm đều bịhắnsờ lạnh. Tay nàng ấm áp mà mềm mại, lôi kéo tay Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, người ngồiđã, thiếp bảo Quế Diệp lấy chút đồ ăn và trà thu lê tới.”

Quế Diệp có chút khó xử nâng cái váy nàng thích,nói: “Quý Phi, váy này của ngài thân váy quá chật,khôngbằng để tú nương theo vóc dángmộtlần nữa làm lạimộtcái cho ngài.” Lúc đó, Liêu Đình Nhạnkhôngdám tin tưởng nhéo bụng mình, khổ sở đến cơm trưa cũngkhôngăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi vì khẩu khí quá có lệ, Tư Mã Tiêu vặn mặt nàng lại, ngữ khí có chútkhôngcao hứng, “Nàng đừng nhìn đám lão già đó đáng thương, mỗimộtngười tâm nhãn đều nhiều hơn nàng. Nàng phải nhớ kỹ, người nhìn đáng thươngkhôngnhất định đáng thươngthật, người nhìn cung kínhkhôngnhất địnhthậtsựtrung tâm. Ta mang nàngđiđại triều hội xem náo nhiệt, nhưng nàngkhôngđược tham dự vào những việc này, cũngkhôngcần tin tưởng bất luận kẻ nào đứng ở đó, nếukhôngngày nào đó c·h·ế·t thế nào cũngkhôngbiết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà nàng nghiêm túc diễn như vậy, Tư Mã Tiêu lạikhôngcho mặt mũi,hắngiống như rất muốn cười, lạikhôngbằng lòng dễ dàng buông tha nàng như vậy, chỉ có thể nghẹn lại, vì thế hỗn hợp thànhmộtbiểu tình kỳ quái, “nóichuyện tử tế,khôngcần cố ý chọc ta cười.” Tư Mã Tiêu v**t v* cằm nàngmộtchút, bất mãnnói.

hiệntạisựthậtđãbày ở trước mắt, Tư Mã Tiêu nàykhôngchấp nhận được người nào ngỗ nghịch, ghét nhất người khác vi phạm ý tứ của mình,thậtsựchịu đựng hành vi của nàng,mộtchút hậu quả nghiêm trọng cũngkhôngcó, thậm chíkhôngcần hônmộtchút trấn an, kéo kéo taynhỏđãgiải quyết.

Dù Liêu Đình Nhạn hay là Tư Mã Tiêu, đềuđãrất quen thuộc loại ở chung này, người hầu hạ bên cạnh bọn họ cũng đềuđãquen, loại thời điểm nàysẽkhôngtới quấy rầy. Nghenóitrong cung có đồn đãi, Quý Phi độc chiếm hoàng đế lâu ngày, hai người mỗi ngày ở Phù Dung Điện pha trộn, ban ngày tuyên dâmkhôngbiết tiết chế, còn có người lấy sắc mặt hai người làm chứng,nóiQuý Phi sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là trải qua dễ chịu, còn hoàng đế sắc mặt tái nhợt, đáy mắt ngẫu nhiên có vết xanh đen, chính là biểuhiệnthân thể lỗ lã.

Tươi cườitrênmặt Tư Mã Tiêu biến mất,hắnnhìn nàng, hồi lâukhôngnói, biểu tình có vẻ hơi đáng sợ. Liêu Đình Nhạn cũngkhôngbiết mình nghĩ thế nào, thế nhưng ở trước mắt bao người, lại nhờ tay áo yểm hộ, lặng lẽ nhéo nhéo tay Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêumộtkhi nghỉ ngơi đủ, tính tìnhsẽtốt hơnmộtít, còn rất hào phóng, bảo bối trong tư khố nàng muốn liền toàn bộ đưa cho nàng.

Thấy nàng nằm đến bên cạnh, Tư Mã Tiêu thập phần thuận tay ôm nàng, hai người ởtrêngiường ănkhôngngồi rồi nhàn hạ qua thời gian.

Liêu Đình Nhạnkhôngcòn lời gì đểnói, nàng sinh hoạt ở trong cung xácthậtdễ chịu, ăn đồ ngon nhất, ngủ giường đắt nhất, loát hoàng đế táo bạo nhất, nhưng mànóinàng làm hoàng đế mệt thận, vậy nàng cũngkhôngdám gật bừa.

Liêu Đình Nhạn: “Đừngnóibậy, ta chỉ béo lên mà thôi.”

Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai

Đúng vậy, huynh đệ, còn chính là ngươi nuôi béo. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, cảm thấy ngón tayhắnlạnh lẽo,khôngkhỏi hỏi: “Bệ hạ có phải quá lạnhkhông?khôngbằng cho người lấy hai cái lò sưởi vào?”

Liêu Đình Nhạn: “……” Ta mẹ nó cố ý chọc cười ở đâu, tôn trọng kỹ thuật diễn của tamộtchútkhôngđược sao? Kỹ thuật diễn của ta đến tột cùng buồn cười chỗ nào!

“Bệ hạ uống trà.” Liêu Đình Nhạn đưa trà thu lê Quế Diệp dâng lên đến trước mặt Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn uống ly trà nóng bình tĩnhmộtchút, xốc chăn mỏng lên, chui vào nằm ở bên người Tư Mã Tiêu. Thôi, hoàng đếkhôngvội, Quý Phi gấp cái gì.

Tư Mã Tiêu trong miệng cự tuyệt: “Takhôngăn.” Thân thể lại thực tự nhiên bị Liêu Đình Nhạn lôi kéo ngồi xuống.

Liêu Đình Nhạn ngơ ngác gật đầu, trong lòng kinh ngạc, nàng cảm thấy Tư Mã Tiêu ở chỗ mình vốn chỉ số thông minh giảm xuống đến đất bằng đột nhiên lại phi thăng. Người ngu xuẩnkhôngthểnóiđược lời những lời này,hắnkhôngphải nhân thiết là hôn quân đần độn mất nước sao, thế nào đột nhiên thanh tỉnh, còn có thểnóinhư vậy với nàng?

Liêu Đình Nhạn làm như vậy hậu quả chính là, trong ngoài cungnóinàng mê hoặc hoàng đế đến đầu óc choáng váng, lời đồn mỗi ngày tuyên d·â·m ban ngày càng nhiều hơn, cùng với nàng béo lên. Phải biết rằng, Tư Mã Tiêukhôngphải mỗi lần đều có thể ngủ, nhưng mỗi lần nàng đều có thể, mỗi ngày ngủ lâu như vậy, lại còn có thể ăn, cứ như thế, dáng người nàng ở Hà Hạ mấy năm làm thế nào ăn cũngkhôngbéo, thế nhưng ở đây ngắn ngủi trong mấy thángđãbéo phì!

Cũng quá làm người ta trọc đầu.

Giận xong, Liêu Đình Nhạn vuốt bụng mình, cảm thấy phi thường ưu thương.thậtsựkhôngthể béo nữa,đãnháo ra loại hiểu lầm này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây vẫn là lần đầu, lúchắnbày ra bộ dáng muốn phát hỏa lại nghe thấy loại lờinóinày. Tư Mã Tiêutrênmặt sửng sốt, theo bản năngnói: “Takhôngcảm thấy lạnh, muốn cái đó làm gì,khôngcần.”nóixonghắnmới cảm thấykhôngđúng, trầm khuôn mặt kéo đề tài về, “Quý Phi, mới vừa rồi ởtrênđại triều hội, ai cho nàng lá gan tùy tiệnnóichen vào?”

Nhưngsựtìnhkhôngđể yên, vào mùa đông nàng mặc càng dày,đilên đại triều hội hai lần, trong các đại thần cũng bắt đầu truyền ra Quý Phi có thai, bụngđãhơi hơi nhô lên.

Từ đây về sau, nàng ăn ít hơn rất nhiều,mộtngày bảy bữa điểm tâmnhỏcũngkhôngcần.

Tư Mã Tiêu đứng ở phía trước nàng, vươnmộtngón tay kéo cắm nàng, “Quý Phi, gần đây lá gan của nàng dường như càng lúc càng lớn.”

Nhìn xem, lúc trước cònnóimìnhkhôngcó khả năng thay đổi Tư Mã Tiêu, làm Quý Phikhôngcứu được người trong nước lửa, kết quảhiệntại thế nào, Tư Mã Tiêu quả thực cho nàng đãi ngộ là trung tâm thế giới, khiến cho nàng có loại ảo giácnóikhôngchừng chính mình có thể thay đổi tai nạn vốn có, cứu càng nhiều người, cái gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, đâykhôngphải bức nàngđilàm chúa cứu thế sao?

Như vậy Đô quốc tướngmộtquyền thần bị rất nhiều đại thần trong triều ngầm lên án, mặc kệ từ phương diện nào đều như là gian thần, nhưng mà trong nguyên tác, lúc nam chủ dẫn dắt quân khởi nghĩa cùng với tư quân của Tần Nam Vương đánh tới, là Đô quốc tướng mang binh lực chống lại quân khởi nghĩa, nam chủ dùng nhân số gấp đôi so với quân đội củahắn, cũng chưa thể đột phá phòng vệ, đánh vài lần chiến dịch gian nan, bất quá cuối cùng vị Đô quốc tướng này vẫnkhôngthể ngăn cản được quang hoàn lóa mắt của nam chủ, cuối cùng vì thủ vệ đô thành, cùng hoàng đế c·h·ế·t trận sa trường.

Nữ tử xui xẻo kiađãkhôngcó việc gì, nhưng Liêu Đình Nhạn có việc. Hạ triều, Tư Mã Tiêu bắt lấy cổ tay nàng kéođi, thực hung hãn hỏi nàng: “Có phải gần đâycôquá dung túng nàng haykhông?”

“Thiếp cảm thấy hương vịkhôngtồi, bệ hạ lại uốngmộtngụm?”

Liêu Đình Nhạn xem nguyên tác liền cảm thấykhôngthể lý giải, vì cái gì Đoạn thái phó đối đãi với cháu ngoại mình như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể phân tíchhắnlà vì bảo hộ gia tộc muôn đời phồn vinh, làm ra quyết định chính xác nhất, rốt cuộc khi đó hoàng triều xácthậtphong vũ phiêu diêu, lựa chọnmộtphía có hi vọng thắng lợi hơnkhôngcó gì đáng trách, tư tưởng của chính khách cònkhôngphải là như vậy sao.

Nhìn Tư Mã Tiêumộtbộ dáng lười nhác vô hạihiệnđãnằm liệt bên cạnh, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm thấy buồn rầu.

Tư Mã Tiêumộtđường kéo nàng trở lại Phù Dung Điện, ấn nàng ngồi lên giường, chuẩn bị phát hỏa ngay tại chỗ.

Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay,nhẹnhàng hít vàomộthơi, cuối cùng nhíu mày ném xuống hai chữ “Thôiđi”,khôngnhắc lại chuyển để nàng kia vào cung nữa, xem như tha cho congáicủa Tả gián nghịmộtmạng. Nhưng tayhắntrong tay áo nhéo ngón tay Liêu Đình Nhạn vừa rồi duỗi tới vẫn luônkhôngbuông ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngkhí nhất thời ngưng trệ.

Liêu Đình Nhạn hiểurõràng mìnhkhôngthông minh lắm, cho nên nguyên tắc của nàng chính là ítnóingủ nhiều, bớt quản nhànsự. Lần này, nàng xácthậtxúc độngmộtphen, đồng thời, nàng còn có chút tư tâmnhỏ, muốn biết Tư Mã Tiêu đối với mình bao dung nhẫn nại đến tột cùng tới cái dạng trình độ gì.

Còn có các đại thần khác, trong nguyên tác cũngkhôngphải mỗi người đềuhiệntên, Liêu Đình Nhạn còn nhớrõđều là những người đáng kể ở giai đoạn sau lưu lại trong triều đại mới của Trần Uẩn. Nhưng mà hai lão nhân ưu quốc ưu dân mỗi ngày thở ngắn than dài triều đình sắp xong rồi, hoàng đế sắp xong rồi, tới triều mới còn thăng quan, về sau vẫn như cũ sinh động ở tiền tuyến, mỗi khi phản đối Trần Uẩn độc sủng nữ chủ,yêucầuhắnmở rộng hậu cung sinh thêm hài tử.

“Vâng vâng, thiếpkhôngdám.” Liêu Đình Nhạn lập tức nhận sai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 13: Đại thần: Ta cảm thấy Quý phi mang thai