Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
Khương Vũ Triều: “…… Vì sao?”
……
Hề Trác Ngọc nằm ởtrêngiường, nghĩ những lời tổng quản vừanói, nhất thờikhôngngủ được. Cảm giác củahắnvới Khương Vũ Triều thực phức tạp,hắnở thế giới này cảm giáccôđộc vẫn luônkhôngbiến mất, chỉ cảm thấy dường như mình làmộtcôhồn dã quỷ, pháthiệnKhương Vũ Triều, loạicôđộc này dần dần bị nàng mangđi. Nếunóithích,hắnxácthậtlà thích nàng, nếukhôngthích ‘ fan ’ này,hắntuyệtsẽkhôngquan tâm trợ giúp như thế, thậm chí làm đối phương trở thành Vương phi của mình.
Khương Vũ Triều: “Là thứ ngươikhôngbiết.”
Hề Trác Ngọc mặc quần áo, phân phó: “Đốt đèn lồng, theo tađinhìn xem.”
Nhưng quan hệ của nàng và idol lạikhôngthểnóicho người khác, những người khác cũngkhôngthể lý giải tâm tình của nàng. Nàng có thểyêubất kì nam nhân nào khác, nhưngkhôngthểyêuidol, bởi vì đối với idol mànóilà chuyện thực bối rối. Idol chỉ cậnmộtđồng bạn, màkhôngphải bạn lữ, cho nên nàng cần thiết giữ phân cách này, bảo trì phương thức ở chungnhẹnhàng mà sung sướng ——mộtquan hệ khi phát triển thành luyến ái, luônsẽcó nhiều, rất nhiều quy tắc làm người khó có thể tiếp thu, nghiêm khắc như là xiềng xích.
Mưa phùn rào rạt, bung dù,trênngười như cũ treo đầy bọt nước, đèn lồng bị gió thổikhôngngừng đong đưa, ánh nến bên trong cũng lay động theo. Ánh đèn cũngkhôngsáng ngời, chỉ có thể khó khăn lắm chiếu sáng ở bên chân, cách đókhôngxa bụi cỏ lau đắm chìm trongmộtmảnh đen nhánh.
thậtbá,khôngtinthìthôi. Hệ thống xanh hoá bảo trì trầm mặc,khôngmuốn làmmộthệ thống tốt tận chức tận trách nữa, nó nên làmmộthệ thống cẩu bức mới xứng với chủ nhân cẩu bức này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
C·h·ó mẹ: “Gâu gâu gâu!”
Con chóđangphơi nắng ra vòng vòng ở bên chânhắn, dựa gần chânhắnlại nằm xuống. Hề Trác Ngọc sờ sờ nó, lại giơ tay chỉmộttấm bản đồ phía dưới trạm, “Nếu tôikhôngtới đóncô,côcó thể xem cái bản đồ này, hẳn là có thể tìm đường về. Nếucôkhôngnhớrõđường, có thể bóc bản đồ ra, lần tới rôisẽbùmộttờ mới.”
Bên này trong điện củahắncó động tĩnh vang lên, Khương Vũ Triều bên cạnh liền pháthiện. Nàng còn chưa ngủ, dưới ánh đènđangvẽ bản vẽ, nghe thanhâmđẩy cửa sổ ra nhìn nhìn, trong bóng đêm nhìn thấy mấy ngọn đèn từ bậc thangđixuống, tới bên hồ cách đókhôngxa. Bóng người trong ánh đèn kia, dù cách xa nàng cũng nhìn ra được là idol của mình.
Hề Trác Ngọc thở dài, “Ngươikhônghiểu.” Vương phi tận chức tận trách, hoàn toàn coi mình như thần tượng, nếuhắncó ý tưởng gì khác, Tiểu Khươngcônương khẳng địnhsẽkhôngđược tự nhiên, cho nên như vậythìtốt rồi.
Khương Vũ Triều tùy ý ừmộttiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
D·ụ·c Vương: “A, ngươi cho rằng tasẽcòn tin tưởng ngươi?”
Khương Vũ Triều bị idol vô ý thức liêu trúng trái tim, nhưng thực nhanh nàng liền lấy tố chất fan cứng ưu tú bỏ thêm cho mình cái BUFF, đạp cho trái timđangnhảy lên lại yên ổn về. Động cái gì mà động, ca ca trước mặtkhôngđược l* m*ng!
Khương Vũ Triều ngẩng đầu nhìn nàng: “Thế nào, là lão tổng quản hay là ma ma bên kia nhờ ngươi tới hỏi?”
“Nơi này trừ ca ca, thường xuyên còn có những người khác lạc đường tới đây?”
Hề Trác Ngọc cười chớp chớp mắt với nàng, “khôngsao,côvà những người kháckhônggiống a, tôi chocôgiấy thông hành.”
“Cốc cốc cốc ——”
C·h·ó mẹ sủa về phía nàng, Hề Trác Ngọc lại xoa lỗ tai nó, “Thôi nào,khôngsủa, là thê tử của ta, để nàng cùng nhau đếnđi.”
“khôngđúngnkhôngđúng.” Lan Kiều lắc đầu, “Ta chính là lo lắng ngài a, chủ tử và Vương giarõràng ở chung tốt như vậy, sao buổi tối lạikhôngngủ bên nhau, nào có phu thê dạng này?”
Hề Trác Ngọc vẫy tay với nàng, cườinói: “Vương phi, trở về ăn cơm trưa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hề Trác Ngọc: “Có thể là bởi vì những con c·h·ó con có vấn đề gì, có thể nómộtthai sinh quá nhiều, có thể là nguyên nhân khác, tôi cũngkhôngrõ, nhưng chuyện nàykhôngphải lần đầu tiên xảy ra, từ trước ngẫu nhiên cũng có c·h·ó mẹ làm như vậy, còn có c·h·ó mẹ cắn c·h·ế·t c·h·ó con mới vừa sinh ra.”
Khương Vũ Triều nghe được tiếng bước chân, nhìn thấy idol.
C·h·ó mẹ vẫn ô ô, Hề Trác Ngọc trực tiếp kéo nóđivề bụi cỏ lau, nhóm người hầu muốn cầm dù đuổi theo, c·h·ó mẹ lại hung ác sủa về phía bọn họ. Nhóm người hầu sợ dừng lại, Hề Trác Ngọcnói: “Các ngươi ở chỗ này chờ là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước kia nàngkhôngmuốn làm gì, cảm thấykhôngcó ý nghĩa còn lãng phí thời gian, nhưng sinh hoạt cùng với idol,hắnlà người phi thường ‘ lãng mạn ’, cho nên chậm rãi nàng cũng có chút biến hóa.
Nhưng nếu đểhắntiến thêmmộtbước nữa, cùng nàngnóitìnhyêunam nữ, trong lònghắnlại rấtrõràng như vậykhôngđược. Chínhhắnkhôngbiết nênnóithế nào, người ta đối vớihắncũngkhôngcó tâm tư khác, sớmđãnóirồi. Loại chuyện này,khôngnên nghĩ nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Vũ Triều sắp bị idol nghiêm túc này đángyêumuốn c·h·ế·t.
Tổng quản thở ngắn than dài, “Vương gia, ngươi như vậy, Vương phisẽkhổ sở.”
Khương Vũ Triều đứng lên, “Ca ca, cái này làanhlàm?”
Hệ thống xanh hoá: Số liệu chính là biểuhiệnnhư vậy, trách ta sao?
Hề Trác Ngọc động tay khép miệng c·h·ó lại,khôngcho nó hung dữ. Nghe con c·h·ó ủy khuất ục ục, Khương Vũ Triều thậm chí có ảo giác mình tranh sủng thắng lợi.
Hồng Lệ làmộtcon c·h·ó mẹ ngày xưa trông cửa chính, phi thường hung hãn, cũng khó trách nhón người hầu chuyên môn nuôi c·h·ó nàykhôngdám hành động thiếu suy nghĩ.
Hề Trác Ngọc cười: “Có phải cảm thấy hành vi này thực nhàm chán haykhông?”
Khương Vũ Triều: Cho nênnóikhôngphải phu thê.
Khương Vũ Triều: “Còn chưa ngủ, ca caanhđây là muốnđiđâu, có phải xảy ra chuyện gì?”
Khương Vũ Triều lấymộtcái dù đuổi theo, che cho Hề Trác Ngọc.
Ngày xuân đến, tuy rằngkhônglạnh như trời đông giá rét, nhưng mưa dầm kéo dài cũng làm người ta cảm thấy ướt lạnh. Trong điện đốt lửa than còn chưa ngừng, taokmộtkhônggian tương đối khô ráo. Thời tiết như vậy, Khương Vũ Triềukhôngthểđira ngoài, nàng liền ở trong điện cầm bút vẽ. Bút than này cảm giác có chút giống bút chì, là Hề Trác Ngọc cho nàng dùng.
Quyển 4 - Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy
Lan Kiều thăm dò nhìn nhìn, hiếu kỳnói: “Chủ tử, rốt cuộc người vẽ cái gì a, hình thù kỳ quái, nhìn lạikhônggiống nhà ở, lạikhônggiống cái đình.”
Lan Kiều đốt ngọn đèn tới đây, “Chủ tử, ngài lạiđangvẽ cái này a, cẩn thận trời tối tổn thương đôi mắt.”
“Mày ngậm bọn c·h·ó con đến nơi đây làm gì?đi, mang tađitìm bọn nnó.”
Hề Trác Ngọc dứt khoát ngồi xuống, cũngkhôngvộiđi, “Tôi ở chỗ này làm cái trạm như vậy,khôngnóivới người khác, còn có bị ai pháthiệnhaykhông,thậtra tôikhôngrõlắm.”
Nàng cũngkhôngmang những người khác, chỉ mang theo Lan Kiều đuổi theo Hề Trác Ngọc.
Từ bụi cỏ lau chạy ramộtcái bóng đen,mộtcon c·h·ó to dẫm nước bùnđitới, kêu hai tiếng với Hề Trác Ngọc,khôngcó địch ý, như là chào hỏi.
Hề Trác Ngọc: “Ừ,khôngđi.” Buổi tối chạy đến chỗ fan cứng người ta,hắncũngkhôngphải lưu manh a,đãnóikhôngngủ với fan.
“Phát sinh chuyện gì?” Khương Vũ Triều buông đồ, rửa bút rửa tay, cũng đứng dậyđira ngoài.
Lan Kiều nhìn ra cửa đại điện, do dựnhỏgiọng hỏi: “Chủ tử, tối nay Vương gia lạikhôngtới a?”
Khương Vũ Triềuđangvẽmộtthùng xe, bố trí bên trong, hình dáng bên ngoài, dùng vật liệu gì, còn có từng bộ phận ghép nối. Từ khi thấy cái trạm của Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều vẫn luôn muốn làm điểm gì đó, cuối cùng nàng quyết định làmmộtthùng xe đặt ở bên cạnh. Rốt cuộc ngày mưa ngồi ở kia trạm vẫn bị gió thổi đến, nếu có thể có thùng xe đóng kìnthìtốt rồi.
Hoài nghi mới vừa dâng lên, hệ thống lại thực nhanh b*n r* nhắc nhở —— “Đinh —— cảm tình chếchđivề 0,khôngcó chếchđi.”
“Chủ tử, ngài ngủ chưa?”
Hề Trác Ngọc: “Khụ.” Mỗi ngày bị fan cứng mặt đối mặt thổ lộ cuồng nhiệt,thậtlà cảm thấy da mặt mình cũng hơi dàymộtchút.
Hề Trác Ngọc: “khôngcó, nàng rất tốt, ta rất…… thích.”
“Saocôlại tới đây, muộn như vậy cònkhôngnghỉ ngơi sao?” Hề Trác Ngọc phát giác nàng tới, dừng bước chân tại chỗ đợi nàng.
Tiểu thị chạy vào, “Chủ tử, hôm qua Hồng Lệkhôngphải sinhmộtổ chín con c·h·ó con sao, mới vừađixem, lại pháthiệnổkhông, chúng ta tìm mấy nơi, ở bên hồ chỗ cái mương cỏ lau, nhìn thấy ổ c·h·ó con. Nếu đặt ở đó mặc kệ, đêm nay trời mưa, ngày mai cái mương liền bị ngập, chúng ta muốn đưa c·h·ó con đổi đến chỗ khác, Hồng Lệ lạikhôngchịu cho chúng ta tiếp cận, chúng ta cũngkhôngbiết nên làm gì bây giờ.”
“Mưakhônglớn,khôngcó việc gì.”
Hề Trác Ngọc có tai như điếc, rung chăn lên, “Ngươiđixuống nghỉ ngơiđi.”
Hề Trác Ngọc thấy nàng đầy mặtyêuthương mà nhìn mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Là cái dạng này, fans luôn cảm thấyhắnchịu khổ, nhưng kỳthậtchínhhắnkhôngcảm giác ra, chỉ cảm thấy ở nơi nào cũng khá tốt.hắngiải thích: “Cũngkhôngphải hoài niệmhiệnđại, ban đầu chỉ ngẫu nhiên muốn tìm nơi ngồimộtmình, nơi này phơi nắng tốt, lại yên lặng, liền chọn nơi này, sau đó cómộtngày trời mưa, ta ở đâykhôngcó chỗ trú nên bị ướt, liền muốn dựng cái lều có thể tránh mưa, trong quá trình làm đột phát kỳ tưởng, liền xây thành cái trạm.”
Tổng quản xácthậtkhônghiểu, nhưng thấy chủ tửkhôngđịnh thay đổi chủ ý, đành phảiđira.
Cùng lúc đó, hệ thống xanh hoá cho D·ụ·c Vươngmộtnhắc nhở —— “Đinh —— cảm tình chếchđi5%.”
Tổng quảnkhôngrõ, “Nếu ngài cũng thích Vương phi, vì sao phải xa cách nàng như vậy? Ta thấy ban ngày người chỉđitìm nàngnóichuyện, còn thường xuyên tặng lễ vật, ban đêm sao lạikhôngđi?”
D·ụ·c Vương cả kinh, “Cái gì?” Sao đột nhiên chếchđi?khôngđúng,khôngphải sớm nên chếchđisao, đây là hệ thốngđanggạt ngườiđi?
Tổng quản hầu hạ thử thăm dò hỏihắn: “Chủ tử, tối nay lạikhôngđichỗ Vương phi?”
Khương Vũ Triều: “không, em sắp bịanhđángyêumuốn c·h·ế·t, trời ạ,trênthế giới sao có người đángyêunhư vậy! Hôm nay cũngthậtyêuca ca!”
Lan Kiều chạy tới, “Đó là Vương gia? Buổi tối bọn họđilàm gì? Tađihỏimộtchút.”
“Nhưng mà, chủ tử,đangmưa.”
Nghe bên ngoài truyền đến thanhâmngười hầu, Hề Trác Ngọc đáp: “Chuyện gì? Tiến vàonói.”
Ở trongmộttòa điện bên cạnh, Hề Trác Ngọc buông sách, hôm nayhắntiến cungmộtchuyến, có chút mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Khương Vũ Triều: “khôngcần, ngươi đốt đèn lồng cùng tađitới.”
Khương Vũ Triều nghe thấy hai tiếng c·h·ó sủa, là cái loại tràn ngập cảnh cáo. Bên cạnh Hề Trác Ngọc gọi hai tiếng: “Hồng Lệ? Hồng Lệ lại đây!”
Hề Trác Ngọcđitới nhìn cái trạm xe, “Là mấy năm trước ta làm, người khác cũngkhôngbiết. Khi đó trong phủ ở phía tây xâymộtkho hàng, tađicầm chút vật liệu gỗ,mộtmình lén lút làm cái này, làm thực thô ráp.”
D·ụ·c Vương mặt tối sầm, “Ngươi định trêu đùa ta?”
Khương Vũ Triều: “Vậy, ca ca là bởi vì tưởng niệm cuộc sốnghiệnđại, mới làm cái trạm này?”
“khôngcó việc gì, nếucômuốn xemthìcùng nhau tớiđi.” Hề Trác Ngọc vừađivừanóiviệc này với nàng.
Hề Trác Ngọc lắc đầu, “khôngphải, nó thực thông minh, biết nơi đósẽbị nước ngập, ngậm c·h·ó con tới đó là vì muốn đuối c·h·ế·t bọn nó.”
Khương Vũ Triều gật đầu: “Sau đó ca ca cảm thấy trạm để tránh mưa, lại vẽ đường và bản đồ?”
Khương Vũ Triều: “Bất quá, nơi này là địa bàn củamộtmình ca ca, bây giờ bị em biết,khôngphải quấy nhiễu ca ca thanh tĩnh sao.”
Khương Vũ Triều khó hiểu hỏi: “Con c·h·ó to đấy cái sau muốn ngậm c·h·ó con đến nơi nguy hiểm như vậy? Là cảm thấy ổkhôngan toàn, muốn đặt c·h·ó con tới chỗ an toàn?”
Tổng quản: “Chủ tử, có phải ngài có cái gì bất mãn với Vương phikhông, chẳng lẽ để ý những chuyện trước đó của nàng?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.