Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 302

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 302


An Noãn ngẩng đầu lên, vui vẻ vẫy tay.

Nghĩ vậy, An Noãn liền đứng dậy thay quần áo.

“Có.”

Sở Tuấn chắc chắn đã nghe thấy tin nhắn cô gửi, lại tình cờ ở không xa nên đã qua đây.

Tuy bây giờ thông tin có được còn quá ít, chưa thể suy luận thêm. Nhưng An Noãn đoán nơi này đã xuất hiện một thứ gì đó khiến Hướng Hạo Nhiên sợ hãi.

Điều tra từ hiện trường vụ tai nạn thực ra rất phiền phức, dù sao chứng cứ đều là vật c·h·ế·t, cho dù có thể “nói chuyện” cũng nói không lưu loát.

Bên kia, Sở Tuấn sẽ nhận được một tin nhắn.

Sau đó thứ đó lại bị lấy đi, đinh sắt cũng bị nhổ đi, chỉ còn lại hai cái lỗ không mấy nổi bật.

Cô đi đến chỗ Hướng Hạo Nhiên đánh lái gấp.

Nhưng nếu có phát hiện về hung thủ thì tốt hơn nhiều.

An Noãn vội vàng gọi điện cho trung tâm nhắn tin, để lại lời nhắn.

Cô nhân viên tổng đài sẽ nói cho anh nghe lời nhắn của An Noãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có phát hiện gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Noãn lập tức phấn chấn hẳn lên.

Mà là vô cùng kinh hoàng, gần như có hiệu quả tương đương với việc gặp ma ban đêm.

“Đội trưởng Sở, anh đừng đùa, em mà nhát gan sao? Trên đời này, nếu em nói em gan lớn thứ hai, thì không ai dám nhận mình là thứ nhất.”

Giây phút này, An Noãn cảm thấy máy nhắn tin cũng là một thứ không tồi, trước khi điện thoại di động ra đời cô sẽ không còn kỳ thị nó nữa.

An Noãn đưa tay gạt một đám cỏ nhỏ, trên viên gạch, cô nhìn thấy một lỗ tròn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 302

Xe dừng lại, Sở Tuấn từ trên xe bước xuống, đi tới.

An Noãn rất quen với việc lái xe ban đêm, con đường không có người cũng không có xe, khiến kỹ năng lái xe vốn không tồi của cô gần như không có đất dụng võ, cứ như đi vào chốn không người.

Hạt cỏ kiên cường mọc lên từ những nơi tưởng chừng như không thể, xanh um tùm.

Đó cũng không phải là nơi hẻo lánh hoang vu gì, sẽ không có nguy hiểm. Mình qua đó xem một chút, nếu không thấy gì hoặc có phát hiện gì cũng không mất nhiều thời gian, về nhà sẽ không quá 10 giờ.

An Noãn nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ tối.

Tại sao lại có người đóng đinh vào gạch, mà lại là gần đây. Dấu vết của lỗ này còn mới, như thể mới được đóng vào ngày hôm qua.

An Noãn đáp: “Ha ha.”

Khiến Hướng Hạo Nhiên – người vốn đã uống một chút rượu trước đó, hơi say – đã mất kiểm soát tay lái đâm vào tường.

Không ai có thể đảm bảo rằng sau khi bị dọa sợ Hướng Hạo Nhiên nhất định sẽ đánh lái đâm vào tường. Lỡ như lúc anh ta sợ gần c·h·ế·t, phản ứng bản năng là đạp phanh thì sao?

Đừng thấy cô đã ở thời đại này được hai tháng rồi, nhưng đôi khi cô vẫn thấy không quen.

“Vậy anh đưa em đến một nơi.” Sở Tuấn nói: “Anh nghĩ em sẽ không sợ đâu.”

Nếu anh ta thực sự nhìn thấy gì đó thì chính là ở nơi này.

Lỗ này còn mới, có vẻ do con người tạo ra. Trong tự nhiên, thật khó nghĩ ra thứ gì – cây cối hay động vật – có thể tạo ra một lỗ tròn như thế này.

An Noãn dùng đèn pin soi một vòng xung quanh, ánh sáng đèn pin chiếu vào phía đối diện.

Xong xuôi.

Sở Tuấn nói: “Phát hiện ra một bí mật của Hạo Nhiên. Em có nhát gan không?”

Chiếc xe đã được kéo đi, những mảnh vỡ trên mặt đất cũng đã được xử lý sạch sẽ.

“Đúng là giống dấu vết do đinh sắt để lại.” Sở Tuấn nói: “Hướng Hạo Nhiên chính là nhìn thấy thứ trên tường mới mất kiểm soát.”

Khi An Noãn đang trăm mối không có lời giải, một chiếc xe quen thuộc từ xa chạy tới, từ từ tiến lại gần.

Chính vì nhìn thấy thứ đó, nên Hướng Hạo Nhiên mới giật mình một phen.

Sau đó lại bắt đầu kiểm tra những nơi khác.

“Sở Tuấn, mau lại đây, em có phát hiện.”

Có xe quả nhiên rất tiện lợi, nếu Sở Tuấn không để xe lại, vào lúc nửa đêm canh ba thế này thật sự không có cách nào ra ngoài được.

Vậy thì chẳng có chuyện gì cả, cùng lắm là bị dây an toàn siết lại một cái, cũng không c·h·ế·t được.

Cú giật mình này không phải là một cú giật mình thông thường.

Cái thứ này không phải có thể để Sở Tuấn chủ động liên lạc với cô sao?

Sở Tuấn cạn lời.

Lời này nói ra.

An Noãn vội hỏi: “Phát hiện ra cái gì?”

Gọi điện xong, An Noãn yên tâm ra cửa.

Ngay lập tức, “An gan to” liền vỗ vỗ ngực vang lên bộp bộp.

Điều này khiến Sở Tuấn từng rất hoang mang.

Hai cái lỗ, nếu đều do đinh sắt tạo ra, vậy thì ở nơi này chắc chắn đã từng có thứ gì đó… treo ở đây.

Đối diện là một bức tường.

Hiện trường tai nạn không thể giữ nguyên mãi, lại còn ở trên đường lớn, cho dù không ở giữa đường, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến giao thông, ảnh hưởng đến người và xe qua lại.

An Noãn đang định ra cửa thì đột nhiên nhớ ra mình có một cái máy nhắn tin mà.

An Noãn rất vui.

Một lúc sau, ở một vị trí song song không xa, cô lại phát hiện một lỗ tương tự.

Đây không phải tường bao của nhà mà là tường chắn một khu đất cao hơn. Trước đây là một con dốc nhỏ, vì ở bên lề đường, sợ mưa lớn gây sạt lở đất làm bất tiện và nguy hiểm cho mặt đường nên người ta đã xây một bức tường dọc theo con dốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Tuấn bước nhanh tới.

Gạch là loại gạch đỏ thông thường, giữa các viên gạch là xi măng. Tuy trông không có khe hở nào nhưng bao nhiêu năm trôi qua, nước mưa ngấm vào và xói mòn, nhiều hạt giống cây cỏ bị gió thổi đến nên đã mọc lên một ít cỏ.

An Noãn đỗ xe bên lề đường, cầm đèn pin xuống xe.

An Noãn có gan lớn hay không thì chưa bàn, nhưng tự tin thì đúng là rất tự tin.

An Noãn là người thích ứng rất tốt với các sản phẩm công nghệ hiện đại, thậm chí nhìn qua là biết dùng, tại sao đối với máy nhắn tin lại luôn có cảm giác vừa chán ghét vừa bài xích? Thứ này không tốt sao? Chẳng phải rất hữu ích sao?

Sở Tuấn cũng kiểm tra cái lỗ mà An Noãn phát hiện, ý kiến của anh cũng giống cô.

Anh tìm một chiếc điện thoại, có thể gọi lại cho trung tâm nhắn tin.

Đối phương cố ý muốn hại Hướng Hạo Nhiên nhưng chưa chắc đã muốn lấy mạng anh ta.

Nói là con dốc, thực chất chỉ là một con dốc nhỏ, chiều cao rất hạn chế, điểm cao nhất cũng chỉ hơn 2 mét, không quá 3 mét.

“Nhìn cái này đi.” An Noãn chỉ vào cái lỗ trên viên gạch: “Cái này là do con người làm, hơn nữa còn rất mới. Em nghi ngờ Hướng Hạo Nhiên gặp tai nạn ở đây là do bị dọa sợ. Mà nguồn gốc của sự sợ hãi này chính là ở đây.”

Gặp tai nạn xe hơi là một sự kiện có xác suất, có thể lớn có thể nhỏ, có thể c·h·ế·t có thể sống, hoàn toàn dựa vào may mắn.

Cô còn để lại một mẩu giấy trên bàn cho Sở Tuấn, nói cho anh biết mình đi đâu làm gì, lỡ như anh về cũng không cần lo lắng.

“Đúng, em cũng nghĩ vậy.” An Noãn nói: “À phải rồi, anh chạy cả ngày hôm nay, có phát hiện gì không?”

Ví dụ như máy nhắn tin là một trong số đó.

Trông giống như dấu vết do đinh sắt để lại.

An Noãn lập tức lấy đồ trong túi ra làm một dấu hiệu ở đây.

Nửa giờ sau cô đã đến nơi Hướng Hạo Nhiên đâm xe.

Cũng còn khá sớm, đi qua đó cũng chỉ mất khoảng 40 phút, chưa đến 9 giờ.

Nhập gia tùy tục, không thể vừa dùng vừa coi thường, như vậy là không tử tế. Tâm hồn của máy nhắn tin cũng cần được chăm sóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Noãn đi qua, dùng đèn pin soi lên trên từng chút một, xem xét kỹ lưỡng.

Tường được xây bằng gạch cao bằng con dốc, tạo thành một đường cong khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 302