Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 300

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 300


Khởi nghiệp là cách kiếm tiền tốt nhất ở thời đại này.

“Vậy thế này.” Sở Tuấn nói: “Không phải em muốn 1 vạn sao, anh cho em 2 vạn. Em mua hai căn đứng tên em. Sau đó chọn cho anh 1 hoặc 2 căn. Anh đưa em một vạn này coi như phí lao động.”

“Đúng.”

Nhưng những thứ thiết thực này có thể có giá trị đắt đỏ. Nhưng dù đắt đỏ đến đâu cô cũng không chớp mắt.

“Không có, em không chê chỗ này nhỏ.”

Một trăm vạn, một nghìn vạn, từ miệng An Noãn nói ra thì còn có ý nghĩa. Nếu đổi thành người khác nói sẽ giống như là mơ giữa ban ngày.

“Thế sao được?”

“Không cần mười vạn, chỉ cần một vạn.” An Noãn nói.

Giang Tiếu Ngu không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào, cũng đọc theo cô một lúc lâu.

Mua hai căn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như nhân vật mới lập mà đã có kỹ năng cấp 3, nâng điểm thế nào mà chẳng hiệu quả gấp đôi.

“Phó đội trưởng Giang, anh tìm tôi có việc gì à?”

“Yên tâm đi, em đảm bảo 2 vạn tệ anh tiêu hôm nay sẽ là 2 vạn tệ đáng giá nhất trong đời anh.”

Sở Tuấn rất tò mò.

“Cần mười vạn cũng được, nhưng để làm gì?” Sở Tuấn rất tò mò: “Có chuyện gì phiền phức, để anh đi làm cho em.”

“Vậy anh đứng đây làm gì?”

Căn hộ ba phòng, ở hai người đâu có nhỏ?

“Đúng, em sẽ viết giấy nợ cho anh.”

Khi nhận được giấy tờ nhà đất An Noãn xúc động rơi nước mắt.

Một thời gian nữa chúng sẽ sinh sôi nảy nở tới mức anh không ngờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhà cửa ở thời đại này so với sau này đúng là giá rẻ như bèo. Những căn tứ hợp viện sau này giá hàng chục triệu, hàng trăm triệu, ở thời đại này chỉ vài nghìn, vài vạn, còn được chọn trong nội thành.

An Noãn rất vui.

Giang Tiếu Ngu nghe mà ngẩn người.

“Tôi muốn tự học một số kiến thức về phương diện này.” An Noãn nói: “Hiểu tâm lý tội phạm, điều này trong rất nhiều trường hợp, rất có ích cho việc phá án.”

“Một khi đã tuyệt đối không lỗ, anh tin em.” Sở Tuấn nói: “Em không cần viết giấy nợ cho anh, cũng không cần trả tiền.”

“Anh cứ tin vào mắt nhìn đầu tư của em, một thời gian nữa nó sẽ tăng giá rất rất mạnh. Loại đầu tư này kiếm tiền nhiều hơn kinh doanh nhiều. Lại không cần tốn công chăm sóc. Bây giờ có thể cho thuê, đợi giá tăng đến một mức độ nhất định sẽ bán đi.”

“Cái này không dễ học đâu.” Giang Tiếu Ngu nói: “Tôi xem một lúc, bên trong toàn là thuật ngữ chuyên ngành, còn có nhiều tiếng nước ngoài, cô có hiểu không?”

Không ngờ Sở Tuấn lại nghĩ thoáng như vậy.

“Đầu tư tứ hợp viện thì anh không rõ lắm, anh không am hiểu,” Sở Tuấn nói, “Nhưng đầu tư vào tầm nhìn của em thì không vấn đề gì. Từ lúc quen em tới giờ, từng lời nói từng hành động của em đều chứng minh em là người có con mắt nhìn xa.”

Rất nhiều thứ trước đây không kịp học có thể học lại và có thể học đến tinh thông.

Nhưng mua nhà tuyệt đối là cách kiếm tiền tiết kiệm công sức nhất.

An Noãn có điểm tựa rồi, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

“Mượn 1 vạn trả 100 vạn?” Sở Tuấn cười: “Em không lỗ vốn à?”

Bây giờ tuy cô không có bằng cấp nhưng trẻ tuổi, có thời gian.

An Noãn đập đùi, xong.

Sở Tuấn lẩm bẩm nói tiếp: “Nhưng nói thật thì cũng hơi nhỏ. Em quen sống trong sân lớn, ở kiểu nhà chung cư này chắc thấy tù túng. Không có sân, không trồng rau, cũng không nuôi gà được.”

Nghe xong lại thấy An Noãn chẳng giống người chỉ học đến cấp 2, ngược lại còn giống sinh viên đại học hơn.

Sở Tuấn nói: “Mười vạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ai muốn sống một cuộc sống chi li tính toán, nhưng điều này còn tùy vào điều kiện cụ thể, không phải có thể tùy ý.

Thế là An Noãn nhanh chóng đi xem chỗ, chọn nhà. Vẫn là Sở Tuấn đứng ra giao dịch.

“Em muốn mượn bao nhiêu mà còn phải viết giấy nợ?”

An Noãn đến thư viện lấy mấy quyển sách, ngồi trước bàn làm việc của mình mở sách ra đọc.

Kiếp trước, đến mơ cũng không dám nghĩ.

Chương 300 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Noãn nói: “Không cần 10 vạn, anh cho em mượn 1 vạn, đến lúc đó em trả anh 100 vạn.”

Bốn căn tứ hợp viện, hai căn đứng tên An Noãn, hai căn đứng tên Sở Tuấn.

Thật sự nhìn đi nhìn lại, nhìn mãi không chán. Nếu không phải có Sở Tuấn ở đó, chắc cô đã hôn lấy hôn để không rời.

Không thiếu tiền, đi làm chỉ vì yêu công việc. Sau này cô có thể yên tâm đi làm rồi.

Một vạn cũng được, mười vạn cũng được, Sở Tuấn có thể chi bốn mươi vạn mua xe, cũng không để số tiền này vào mắt.

Dù nhà họ Trạch có tiền nhưng ai mà chê tiền nhiều. Điều này tuy cũng được coi là một loại mượn hoa dâng Phật nhưng chắc chắn là ai cũng vui.

“Đồ dùng thiết yếu, anh vẫn có thể chu cấp được, không cần em tiết kiệm.” Sở Tuấn nói: “Nếu em cảm thấy đó là một khoản chi lớn có thể nói với anh một tiếng. Nếu không quyết định được cũng có thể bàn với anh, nhưng hai người sống với nhau không phải là đối chiếu sổ sách ở đơn vị, không cần phải ghi chép từng đồng từng cắc. Thời gian mỗi ngày dành để ghi chép chi tiêu ấy, tiết kiệm lại, một tháng còn ngủ thêm được vài tiếng.”

“Không lỗ chút nào, tuyệt đối không lỗ.”

Hôm đó An Noãn nghiêm túc gật đầu.

“Không không không.” Lúc đó An Noãn lập tức phản đối: “Em không muốn sân lớn, em cũng không muốn nuôi gà trồng rau, em không thích làm những việc đó. Em muốn mua tứ hợp viện là vì cái này sẽ tăng giá.”

“Không có việc gì.”

“Mua nhà.” An Noãn nói: “Em muốn mua hai căn tứ hợp viện.”

An Noãn giơ một ngón tay.

Cuộc sống này hoàn toàn là vì Sở Tuấn không thiếu tiền, nhưng không thể không thừa nhận, điều đó khiến An Noãn cảm thấy rất thoải mái.

Đừng nói 100 vạn, dù là 1000 vạn cũng lời chán.

Kiếp này lại có hai căn tứ hợp viện đứng tên mình.

“Xem cô đang đọc sách gì.” Giang Tiếu Ngu nói: “Trước đây ngày nào cũng thấy cô xem sách, sao bây giờ lại bắt đầu xem sách tâm lý học?”

“Ừm, cũng không phải hiểu hết nhưng cũng hiểu được phần nào. Đang học mà.” An Noãn vừa nói vừa đếm ngón tay, lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình.

Đợi giá lên, tự mình giữ một căn, tặng Sở Tuấn một căn.

Lập tức vỗ ngực đảm bảo với Sở Tuấn.

An Noãn không có lòng hư vinh, không vì sĩ diện mà mua những món đồ xa xỉ vô nghĩa. Những thứ cô mua đều là đồ thiết thực.

“Tuy em biết anh không thiếu tiền nhưng đây là hai vạn tệ, cứ thế đầu tư à?”

Highlands Redeem Zalo (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Noãn khâm phục: “Anh đúng là dám đoán cao thật.”

Tới lúc đó là phát tài to.

Sau này dù hôn nhân và công việc có vấn đề, có hai căn tứ hợp viện này làm đường lui, cuộc sống sau này chắc chắn dễ thở hơn.

Sở Tuấn cũng không phải là không có tiền, đối với anh vài vạn, tám nghìn là chuyện dễ dàng.

An Noãn luôn cảm thấy sau lưng lành lạnh, quay đầu lại thì bị giật mình.

An Noãn quyết định, một khi đã xuyên không đến, không thể lãng phí cơ duyên này.

“Em muốn mua tứ hợp viện?” Sở Tuấn càng kỳ lạ: “Sao lại nghĩ đến chuyện này, là cảm thấy căn nhà này ở hơi nhỏ à?”

“Cũng không phải.” Sở Tuấn nói: “Chủ yếu là em rộng rãi. Em nói 10 tệ, 100 tệ, 1000 tệ em cũng không để tâm. Nên anh đoán cao một chút. Em cần nhiều tiền vậy để làm gì, có việc gì gấp à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 300