Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231
Đứng bên cạnh Sở Tuấn chính là Hứa Tương.
Bên này chỉ nhờ ánh đèn mờ từ khoảng trống bên cạnh, đừng nói từ xa nhìn, ngay cả ở đây cũng không nhìn rõ. Nên dù Tần Mặc và những người khác vẫn luôn nhìn cũng không nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không, rất dễ bị phản phệ.
Lặng lẽ không một tiếng động, không hề có chút kháng cự nào.
Người mặc áo khoác lại nói: “Những người khác, một mình em cũng không tiện ra tay. Em nghĩ chi bằng mang hết xuống đây xử lý, lặng lẽ không ai biết.”
Tim An Noãn đập thình thịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu g·i·ế·t tôi có thể chạy thì ông đã g·i·ế·t tôi từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao?” Sở Tuấn nói: “Quả thực ông có thể chạy nhưng sẽ rất nguy hiểm. Nếu có tôi yểm trợ cho ông thì sẽ khác. Chỉ cần tôi nói một câu, ông có thể an toàn rời đi.”
Còn sống thì còn có thể làm con tin, khiến đối phương phải dè chừng.
Những người khác đều bị xử lý.
Tiếng động này khiến những người bên kia lập tức cùng quay đầu lại.
An Noãn giơ ngón tay cái cho họ.
Hắn chuẩn bị bỏ trốn.
Họ chỉ biết hai người qua xem tình hình sau đó… không có sau đó nữa.
Quả nhiên người có thể làm được đến bước này, lòng dạ độc ác là không thể thiếu, g·i·ế·t người đối với họ không có gánh nặng.
Tần Mặc c·h·ế·t, những tay sai còn lại không quan trọng, cây đổ khỉ tan, bắt giặc phải bắt vua.
Một mình Tần Mặc muốn giải quyết tay sai của mình cũng cần phải tìm một lý do để làm tan rã họ.
Cô lập tức nảy sinh một ý nghĩ muốn xông lên bắn c·h·ế·t Tần Mặc.
Phát ra một tiếng động không lớn không nhỏ.
“Nói xem.”
Thân thủ đúng là tuyệt đỉnh
“Cậu nói cũng có lý.” Tần Mặc nói: “Thông báo với lão Quỷ, giải quyết hết những người khác, chúng ta lập tức rời đi.”
Vài người khác rải rác, hoặc ngồi xổm, hoặc đứng, hoặc ngồi.
Ba người trao đổi một ánh mắt.
Dứt khoát, gọn gàng, kết thúc tất cả.
Hai người này, chắc là hai tay sai mà hắn định tự mình xử lý.
Dù là địch hay ta.
Đại ca!
Tần Mặc ở trong tầng hầm này, bao gồm cả người mặc áo khoác và Kiển Tuấn Hi, ít nhất còn có năm tên tay sai.
“Nếu đội trưởng Sở có thể tiễn tôi một đoạn, vậy đương nhiên là tốt. Tiếc là tôi không tin tưởng vào nhân phẩm của đội trưởng Sở, hay nói cách khác, tôi quá tin tưởng vào nhân phẩm của đội trưởng Sở, tôi không tin cậu sẽ giúp tôi. Tôi không dám mạo hiểm.”
Hiện tại đối phương đông người, bên mình ít người, đúng là bất lợi.
Thu lại s·ú·n·g của hai tên kia, mỗi người một khẩu c*m v** sau lưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão Giang và Nhị Cẩu cũng rất căng thẳng, họ một trái một phải giơ s·ú·n·g, từ từ đến gần.
Nếu Tần Mặc có thể giải quyết tay sai của hắn trước, bọn họ có thể ngồi chờ thời cơ, ngư ông đắc lợi.
Sở Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi không đùa với ông.”
Theo quan sát lúc nãy của họ, dưới này bây giờ ngoài Tần Mặc còn có hai tay sai rất được tin tưởng, dự định đưa đi cùng khi bỏ chạy là lão Quỷ và người mặc áo khoác.
Ngay lúc này, Khúc Gia và Bồng Quân mỗi người một bên, khống chế cổ tay, siết cổ, một cú là ngã gục.
Ngay lúc An Noãn định ra hiệu để Bồng Quân ra tay, đột nhiên Bồng Quân ném một hòn đá bên cạnh chân vào tường.
Nhưng An Noãn cảm thấy phát s·ú·n·g này của Tần Mặc không phải là muốn bắn c·h·ế·t Sở Tuấn.
“Dù tôi là cảnh sát, nhưng tôi cũng không muốn c·h·ế·t.” Sở Tuấn nói: “Sự việc đã đến nước này ông cũng không thể nào ở lại trong nước. Ông thả chúng tôi, chỉ cần ông đồng ý mãi mãi không bước chân vào lãnh thổ quốc gia, tôi cũng có thể tha cho ông một con đường sống.”
Chỉ cần vểnh tai lên, tiếng bước chân dù nhẹ đến đâu cũng là tiếng bước chân.
Người mặc áo khoác nói: “Nơi này không thể ở lại nữa, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt, tránh bị phát hiện. Thân phận của họ Sở không bình thường, hắn ta không chỉ là một cảnh sát hình sự. Nếu g·i·ế·t hắn ta mà bị phát hiện, gia đình hắn ta sẽ không để yên. Chỉ khi còn sống hắn mới có giá trị trong tay chúng ta.”
An Noãn lập tức lén lút lùi lại vài bước rồi ngồi xổm xuống.
Không sợ bị cười nhạo, dù kiếp trước cô cũng là một nhân viên điều tra hình sự kỳ cựu nhưng chưa từng xông vào hang ổ địch như vậy.
Khúc Gia ra hiệu.
Trái tim An Noãn đập mạnh một cái.
Tần Mặc im lặng một lúc.
Sở Tuấn ngồi dựa vào một chiếc ghế, bên cạnh có người giơ s·ú·n·g chỉ vào anh.
Bước chân của Lão Giang và Nhị Cẩu dừng lại ở chỗ rẽ một lúc rồi đột ngột quay lại.
Nhưng mọi thứ lại trở về yên tĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà đã bỏ trốn thì không thể làm rình rang.
Cô vào hiện trường bắt đầu tìm kiếm chứng cứ đều là sau khi tình hình đã được kiểm soát. Cảnh tượng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể c·h·ế·t như thế này đây là lần đầu tiên.
Tất nhiên đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.
Họ không thấy rõ đối phương, đối phương cũng không thấy rõ họ.
Những người còn lại là phó giám đốc lâm trường và hai tay sai.
Nên khi có tình huống xảy ra, để họ qua xem, đây không phải là để họ làm lính tiên phong, mà là để họ làm vật hy sinh.
Sự so sánh lực lượng hai bên, lập tức trở nên cân bằng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người mặc áo khoác hét lên một tiếng, tất cả s·ú·n·g đều giơ lên nhắm về phía này.
Đúng là có cảm giác một người giữ cửa, vạn quân khó qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người được gọi là đại ca này chắc chắn là Tần Mặc.
Chỉ sợ Tần Mặc giải quyết Hứa Tương trước.
Tần Mặc cười một tiếng: “Đội trưởng Sở, cậu đùa với tôi à?”
Họ đều là những người bị bắt cũng sẽ c·h·ế·t, chắc chắn sẽ ngoan cố chống cự. Một khi đấu s·ú·n·g, e là khó tránh khỏi thương vong. Sợ họ đường cùng sẽ c·h·ó cùng rứt giậu, thậm chí cùng nhau c·h·ế·t.
Nếu hắn lại tiếp tục cử thêm người ra thì càng dễ xử lý.
Hứa Túy bị vứt trên mặt đất bên cạnh, dường như vẫn đang hôn mê.
Trong tay họ đều có s·ú·n·g.
C·h·ế·t rồi thì chỉ còn lại thù hận, sẽ bị truy sát đến cùng.
Chương 231
Dù ngồi xổm xuống không thể tàng hình nhưng ít nhất có thể giảm kích thước mục tiêu.
Họ đều có s·ú·n·g và những vũ khí có sức công phá lớn hơn s·ú·n·g.
Bồng Quân tiếp tục ngồi xổm, dùng gương nhỏ xem tình hình bên kia.
An Noãn cũng không biết chúng đã c·h·ế·t hay chưa, tóm lại hai người to lớn như vậy đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Không thể đợi nữa.
Tần Mặc chỉ định đưa theo hai tay sai mà hắn ta tin tưởng và có năng lực nhất, một là người mặc áo khoác này, hai là lão Quỷ.
Tần Mặc rất thiếu kiên nhẫn: “Nói.”
Bây giờ đối phương còn lại Tần Mặc, lão Quỷ và người mặc áo khoác, còn có một phó giám đốc lâm trường.
Nói rồi Tần Mặc giơ s·ú·n·g nhắm vào Sở Tuấn.
Kế hoạch của Tần Mặc và suy đoán trước đây của An Noãn không khác biệt bao nhiêu.
“Ai!”
Đây cũng là kế hoạch của Tần Mặc.
Im lặng một lúc, thấy bên này không có động tĩnh gì, Tần Mặc nói: “Lão Giang, Nhị Cẩu, qua xem.”
Góc khuất này vốn là một nơi lý tưởng để ẩn nấp.
Nước hoa Bodymist
“Bàn bạc xong rồi?” Giọng của Sở Tuấn vang lên, có chút yếu ớt nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Tần Mặc, chúng ta làm một giao dịch đi.”
Tần Mặc nói: “Tôi quả thực phải chạy, nhưng bây giờ tôi là dao thớt, cậu là cá trên thớt. G·i·ế·t cậu tôi vẫn có thể chạy, tại sao phải hợp tác với cậu? Cậu mưu mô như vậy, hợp tác với cậu quá nguy hiểm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.