Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 226

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226


Khúc Gia và Bồng Quân trao đổi ánh mắt với nhau.

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma

Bây giờ họ cần một kẻ biết rõ tình hình nhưng đi một mình.

“Không có gì phải suy nghĩ.” Khúc Gia nhấn mạnh: “Chuyện này cô phải nghe tôi.”

Lúc này đại đa số mọi người đã ăn xong, trong nhà ăn không còn nhiều người.

“Là người biết võ.” An Noãn nói: “Nhìn ra được đúng không?”

“Các anh nhìn bên kia.” An Noãn chỉ: “Bên kia là nhà xưởng số 2, chúng ta lúc nãy đã vào.”

An Noãn phản ứng nhanh hơn, lập tức chạy về phía xưởng đang cháy.

“Không biết bên trong còn bao nhiêu người.” An Noãn nói: “Vẫn không thể xông vào, tôi nghĩ, vẫn nên tạo ra một chút hỗn loạn trước.”

Khúc Gia khẽ nói: “Tiểu An.”

Lửa đã cháy lên.

“Ở nơi này chỉ có thể đốt lửa.” An Noãn khẽ nói.

Nhưng đốt lửa ở nhà xưởng lại rất đơn giản.

Cô tìm một nơi đợi, không lâu sau đã ngửi thấy mùi khét trong không khí.

Bắt được một người, tra hỏi là được.

Họ không tiện đến gần, chỉ có thể thấy là hình dáng của một người đàn ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Noãn cau mày.

“Thứ hai, chúng ta không biết tình hình trong kho. Nếu không có vật dễ cháy thì không bén lửa, còn nếu có, mà cháy to thì cũng rắc rối. Nếu trong đó chỉ có tội phạm thì không sao, nhưng lỡ còn có con tin thì sao? Chúng ta không thể liều như vậy.”

Một lúc sau cửa mở, một người từ trong ra cầm cơm vào.

Sau khi vào trong, sư phụ Thời vào nhà ăn chuẩn bị cơm để giao, ba người ngồi ở khu vực ăn uống bên ngoài.

Một là thức ăn, một là cơm.

Khúc Gia và Bồng Quân đều gật đầu.

Khúc Gia cau mày.

An Noãn không trực tiếp tham gia hành động, vì cô có hai “tướng giỏi” dưới quyền.

Khúc Gia gật đầu.

“Tôi và Bồng Quân đã bàn bạc.” Khúc Gia nói: “Lát nữa đến kho cũ, hai chúng tôi vào trong thăm dò, cô ở ngoài đợi trước.”

Một tổ chức bí mật.

Bồng Quân chậm rãi gật đầu.

Con người trong đời có vô số cơ hội lựa chọn, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bị bọn buôn m* t** truy sát chỉ là tạm thời. Bị cảnh sát truy nã lại là cả đời.

Họ có thể nhìn ra, nhưng rất bất ngờ An Noãn cũng có thể nhìn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cửa kho đóng, ở xa nên không nhìn rõ có khóa hay không.

“Tôi suy nghĩ một chút.”

Sư phụ Thời từ lúc vào nhà ăn đã không dám có bất kỳ giao tiếp nào với họ, sau khi cầm thùng cơm ra cũng chỉ dám liếc nhìn họ rồi tự mình ra ngoài.

Hai người đều có cảm giác vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.

Sư phụ Thời liên tục gật đầu, đầu gật như lò xo vậy.

An Noãn có chút do dự.

Cô biết điểm yếu của mình, là không biết đánh nhau, vào trong có thể sẽ trở thành gánh nặng.

Một lúc sau sư phụ Thời ra, cầm theo hai thùng giữ nhiệt, một lớn một nhỏ.

Thành công cũng vì bí mật, thất bại cũng vì bí mật.

“Nghe lời cô.” Khúc Gia quả quyết nói.

Thực sự từng việc, từng chuyện đều đã xem xét đến. Gọn gàng nhưng không bốc đồng. Hơn nữa cô đến đâu là đã quan sát hết mọi thứ ở đó, không phải đến rồi đi không.

Ba người cũng đứng dậy đi ra ngoài, theo không xa không gần, trong lâm trường người qua lại tấp nập, thoáng nhìn cũng không thấy gì.

Không nói không phải là đã từ bỏ ý định mà là đang cân nhắc làm sao để việc đó khả thi.

Ít nhất cô còn biết một chút, hai người họ thì thực sự không biết gì. Cứ thế xông vào, nếu mọi chuyện thuận lợi thì tốt, lỡ như có sai sót gì thì sao?

Ngay lúc đó, Khúc Gia và Bồng Quân thu s·ú·n·g, mọi người vào trong.

Xem ra người này là tay sai cốt cán của băng nhóm buôn m* t**.

Bồng Quân càng khâm phục An Noãn hơn.

Chính là người lúc nãy ra lấy cơm.

“Nhà xưởng khác.” An Noãn nói: “Lâm trường rất sợ cháy, nên các thiết bị chữa cháy được chuẩn bị rất đầy đủ. Mà lúc này là giờ nghỉ trưa của công nhân, cửa nhà xưởng đã khóa, bên trong không có ai, sẽ không gây thương tích nhầm. Lửa cũng không cháy ra khỏi khu vực, không lan rộng.”

Khúc Gia vốn định nói không được, nhưng nghĩ lại, An Noãn không phải người làm bừa, liền đổi ý: “Cụ thể thì sao?”

Khu vực lúc này có chút hỗn loạn, An Noãn lúc này chạy trong khu vực không ai nghi ngờ Trên đường cô gặp Khúc Gia và Bồng Quân, liền kéo họ lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết Khúc Gia và Bồng Quân đã dùng thủ đoạn gì, đợi đến khi công nhân phát hiện đã khói mù mịt.

“Ừm.”

Cháy rồi, chuyện này không thể coi thường.

Đốt lửa ở kho cũ rất khó khăn.

Có thể thấy, sư phụ Thời có chút căng thẳng, nhưng không còn quan tâm được nữa, phải tranh thủ thời gian.

Anh ta biết mình đã dính vào chuyện lớn, chuyện này có thể sẽ phải ăn đ·ạ·n. Có sống được hay không, phụ thuộc vào biểu hiện bây giờ.

Dù sau này sẽ là một nhân vật huyền thoại bây giờ vẫn còn hơi non.

“Trong nhà xưởng có gỗ, bông, vải, một chút là cháy.”

Cơm ở trong thùng nhỏ, đồ ăn ở trong thùng lớn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

An Noãn ở không xa ngoài kho cũ, sau khi nghe bên ngoài ồn ào liền nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Quả nhiên, không lâu sau, có lẽ là sau khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, cửa kho cũ mở ra, một người từ trong ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra từ lúc vào lâm trường An Noãn đã có ý định đốt lửa. Nhưng chuyện đốt lửa quá lớn, sợ gây ra tình huống không thể giải quyết nên vẫn luôn không nói.

An Noãn kiên nhẫn: “Thứ nhất, kho cũ nếu là hang ổ của bọn chúng, tự dưng bị cháy thì quá lộ liễu, lập tức sẽ bị nghi ngờ, ngược lại sẽ tăng cường cảnh giác.”

Nhưng để hai người họ vào cô cũng không yên tâm lắm.

Bồng Quân do dự một lúc, hỏi: “Tại sao chúng ta không đốt lửa trực tiếp ở kho cũ, không phải là trực tiếp hơn sao.”

An Noãn không phải người bốc đồng, dù có vội đến đâu cũng sẽ cân nhắc lợi hại.

An Noãn tiếp tục: “Nhà xưởng này gần kho cũ nhất, lại ở đầu gió, hôm nay gió cũng không tệ, một khi cháy, khói bay qua, bên này lập tức sẽ phát hiện, nhất định sẽ ra ngoài xem. Chúng ta có thể thừa cơ lẻn vào hoặc bắt người ra tra hỏi, người đó chắc chắn biết nhiều về tình hình trong kho cũ.”

Lời An Noãn nói hình như cũng có lý, mà cũng không hẳn có lý.

Kho cũ ở một góc lâm trường chiếm một khoảng lớn, sư phụ Thời như mọi ngày, đặt thùng cơm ở cửa kho, gõ cửa rồi rời đi.

An Noãn không nhịn được nói: “Không phải, anh Khúc, anh thế này là không có lý rồi, hai anh không phải là đến giúp tôi sao? Phải nghe tôi mới đúng, phải phục tùng mệnh lệnh thì mới đánh thắng trận được.”

Lâm trường không thể đốt lửa, khu vực nhà xưởng có thể.

Bây giờ khả thi rồi.

“Cô định tạo ra hỗn loạn gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khúc Gia và Bồng Quân bây giờ chắc đang trên đường quay lại, người này ra xem tình hình, cũng là đi về phía đám cháy, vậy thì tốt rồi.

Lập tức khu vực trở nên hỗn loạn.

Không quá cầu kỳ, không phải đóng gói từng phần riêng biệt.

“Ừm.”

Chương 226

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226