Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20


Cái gì vậy trời, đến lúc này rồi mà Sở Tuấn còn nhớ chuyện cô phải quét dọn à, không thể bỏ qua vụ đó sao?

Đứng trên lập trường của một người bạn, anh khâm phục và ngưỡng mộ hành động hôm nay của An Noãn.

Một chiếc xe như mất hồn lao nhanh đến cửa bệnh viện.

Chương 20 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đồng chí An.” Phó viện trưởng kích động nói: “Đồng chí An, hôm nay thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”

Trong cục quả thực có rất nhiều việc, Sở Tuấn nhìn đồng hồ rồi chào tạm biệt viện trưởng.

Tốc độ đó nhanh đến mức An Noãn cũng không nhìn rõ mặt anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sao cũng được, anh nói sao cũng được.

An Noãn không có một chút biểu cảm bất mãn nào, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.”

Sở Tuấn gật đầu.

“Không, không, không.” An Noãn nói: “Tôi muốn đến cục.”

Người ở ghế lái là người xuống xe cuối cùng, là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta xuống xe xong cũng vội vàng xông vào trong, khi đi ngang qua Sở Tuấn đã dừng lại một chút.

Dấu móng tay là An Noãn đã bấm lúc nãy trước khi đối đầu với kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c.

Sở Tuấn cười một tiếng.

Phó viện trưởng đã tuổi này rồi, lâu lắm rồi mới kích động như vậy.

Cảnh sát đổi con tin, đó là trách nhiệm không thể từ chối. Để người dân đi đổi con tin thì không được. Về sẽ bị phê bình viết kiểm điểm.

“Không sao rồi, may mà có cô, cô là ân nhân cứu mạng của họ.” Phó viện trưởng nghĩ lại mà vẫn còn sợ: “Nếu trì hoãn thêm 10 phút sẽ rất nguy hiểm, thật sự có thể một xác hai mạng. Người nhà cô ấy đang trên đường đến, nói nhất định phải cảm ơn cô thật tốt. Tôi cũng phải cảm ơn cô, cô là ân nhân của bệnh viện chúng tôi.”

Có thể thấy hai người thật sự đã rất thân thiết, nếu không cũng sẽ không hỏi câu này.

Nhưng anh cũng sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Làm loạn bệnh viện đúng là đáng sợ thật.”

Thấy Sở Tuấn và An Noãn đấu khẩu bác sĩ Triệu đột nhiên cười một tiếng.

Người của đồn cảnh sát gần đó cũng đã đến, sau khi hiểu rõ tình hình đã đưa kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c đi.

Xe còn chưa dừng hẳn cửa đã mở ra, hai người xông xuống.

“Tôi đi đọc sách, đợi chân khỏi rồi quét dọn, được không? Chủ yếu là cuốn sách tối qua đọc có một số nội dung có chút thắc mắc, muốn thỉnh giáo chú Chu một chút.”

Nhưng phải nói.

“Đỡ cô.”

An Noãn mỉm cười gật đầu.

Anh có thể bế An Noãn suốt đường đến đây đã là một mối quan hệ không bình thường rồi, nếu không, anh vốn là người có chừng mực, sẽ không thân mật với nữ đồng chí như vậy.

Hai người này không chút vấp váp chạy thẳng vào tòa nhà, động tác rất nhanh nhẹn, không giống bệnh nhân, có lẽ là người nhà bệnh nhân.

Đùa gì vậy.

Em gái cũng được, bạn bè cũng được, hàng xóm cũng được, anh muốn sao thì là vậy.

Sở Tuấn nhìn chân An Noãn: “Cô như thế này, có thể đi quét dọn được sao?”

“Hôm nay cô rất dũng cảm, nhưng… có chút bốc đồng.”

Đúng là chỉ trầy da một chút, nhưng một mảng da rớm máu vẫn khiến An Noãn nhìn mà thấy đau giùm.

An Noãn im lặng.

“Có vài lời tôi muốn nói với cô.”

Lên xe, lần này Sở Tuấn đỡ An Noãn vào ghế phụ trước rồi mới tự mình lên xe.

“Khoan đã, khoan đã.” An Noãn đột nhiên nhớ ra điều gì: “À phải rồi, bác sĩ Lý lúc nãy, cô ấy không sao chứ ạ?”

Hai người vốn đang trừng nhau, nghe tiếng cười này cùng ngẩng đầu nhìn bác sĩ Triệu.

An Noãn im lặng lùi lại một bước.

“Được.”

Highlands Redeem Zalo

Cô suy bụng ta ra bụng người, tốt bụng nói: “Đội trưởng Sở, nếu anh đau có thể hét lên. Hét lên có thể phân tán cơn đau, đây là bệnh viện, không ai cười anh đâu, ở đây ai cũng hét.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Noãn đi cà nhắc ra khỏi phòng khám, vừa hay thấy hắn bị áp giải đi.

Cô bóp Sở Tuấn nhiều nhất là thêm vài dấu. Sở Tuấn mà bóp cô thì không giống vậy, có khi bóp gãy tay cô mất.

Còn chưa kịp tới gần phó viện trưởng đã xông tới nắm lấy tay An Noãn.

“A Tuấn, cậu cũng ở đây à?” người đàn ông dừng lại một chút: “Hôm nay tôi có việc gấp, mấy hôm nữa tìm cậu uống rượu.”

An Noãn thở dài.

Dù sao bây giờ cô cũng phải dựa vào Sở Tuấn, chỉ cần không làm tổn hại đến danh tiếng của cô thì đều không có vấn đề. Nhà họ Trạch là gia đình tốt, sau này cho dù cô và Sở Tuấn hủy bỏ hôn ước cũng không muốn trở mặt với nhà họ Trạch. Nếu có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp như người thân hay bạn bè thì đó là chuyện chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhưng anh không vội khởi động mà suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn An Noãn.

Chỗ bầm tím đó chính là vết bóp vừa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vết thương của Sở Tuấn rất nhanh đã được xử lý xong.

Hai người từ từ đi ra khỏi bệnh viện.

Sở Tuấn biết lời này của mình nói ra có vẻ hơi vô tình.

Nếu xảy ra án mạng cả bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng, không ai có thể thoát khỏi liên quan.

“Tuy vết thương không sâu nhưng diện tích trầy khá lớn, cọ trên mặt đất cũng không sạch, phải khử trùng để tránh nhiễm trùng.” Bác sĩ Triệu nói: “Nhưng cái này rất đơn giản, tôi bảo y tá băng bó cho anh.”

Ông nắm chặt tay cô lắc lắc: “Hôm nay nếu không có cô đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

Hai người từ từ đi ra ngoài, Sở Tuấn nói: “Tôi đưa cô về nhà trước, mấy ngày này cô đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Bác sĩ Triệu đã nói, tuy không bị thương đến xương nhưng cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Tôi biết cô là vì muốn cứu người, nhưng… nếu vì cứu người mà để mình gặp nguy hiểm thì cũng không được. Tôi không khuyến khích như vậy, sau này nếu gặp phải tình huống tương tự, tôi hy vọng cô có thể bình tĩnh hơn một chút, đừng tự ý quyết định.”

Sở Tuấn kể lại tình hình rồi cùng phó viện trưởng đi tới.

Hai người cùng đi ra ngoài, An Noãn vừa định bước đi Sở Tuấn đã đưa tay ra.

Sở Tuấn ngẩng đầu nhìn An Noãn, thản nhiên nói: “Không muốn hét, muốn bóp người, bóp người cho đỡ đau.”

“Ồ.” An Noãn nghĩ ngợi một chút rồi đặt tay lên cánh tay Sở Tuấn.

“Không tức giận, anh không phải đang mỉa mai, anh nói đúng thì tôi chắc chắn sẽ nghe.” An Noãn nghiêm túc nói: “Anh là cảnh sát, trong việc cân nhắc tổng thể của sự việc này, anh chắc chắn có kinh nghiệm hơn tôi, là xuất phát từ đại cục. Lúc đó tôi cũng thực sự không còn cách nào khác nếu không sẽ không dùng hạ sách này.”

“Ồ, không có gì to tát đâu.” Sở Tuấn không mấy để tâm.

Bác sĩ Triệu bừng tỉnh, hiểu rồi.

“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.” Cô cầu cứu nhìn Sở Tuấn: “Anh Sở, trong cục còn nhiều việc như vậy? Chúng ta đi thôi.”

Chuyện riêng tư thì không nói nhưng hình ảnh bề ngoài nhất định phải giữ gìn, nếu không mất mặt không phải là mình mà là mặt mũi của tổ chức, anh không thể để mất được.

Sau đó anh ta xông vào sảnh lớn, đến và đi như một cơn gió.

“Ha ha.” Bác sĩ Triệu nói: “Đội trưởng Sở, đồng chí An này là gì của anh vậy?”

Bất ngờ là An Noãn không tức giận.

Thời đại này, cho dù là Bắc Kinh nhưng phần lớn mọi người vẫn còn bảo thủ. Huống chi là một công chức như Sở Tuấn.

Sở Tuấn không giống An Noãn, đau hay không cũng không la hét hay nước mắt lưng tròng. Anh mặt không biểu cảm duỗi tay ra.

“Tôi nói như vậy mà cô không tức giận sao?”

Tuy cô gái này có mặt không tốt, nhưng lúc dũng cảm quả thực rất đặc biệt.

Sở Tuấn cảm thấy không thể tin được.

Dưới vết trầy xước còn có một chút bầm tím. Trên vết bầm còn có một dấu móng tay.

Đặc biệt ở một vài khoa, cho dù là đàn ông sắt đá đến mấy cũng phải rơi vài giọt nước mắt. Hơn nữa, bệnh nhân xếp hàng còn không chen lấn, còn nhường nhịn nhau nữa. Vừa nghe tiếng la hét từ phòng kiểm tra hoặc phòng thay băng truyền ra, vừa run rẩy ôm nhau sưởi ấm.

“…” Sở Tuấn dừng một chút: “Đây là em gái nhà bên, như em gái vậy. Ông nội cũng coi cô ấy như cháu gái của mình.”

“Ồ.”

An Noãn vừa nghe lập tức đau đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20