Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127
“Được, các cậu đi đi, chú ý an toàn, có chuyện gì liên lạc kịp thời.”
Cặp đôi nhỏ chính là như vậy, anh một miếng, em một miếng, dính như sam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người của phòng pháp y quả nhiên biết địa chỉ của Đổng Tử Oanh, lái xe qua đó nửa tiếng là thừa sức.
Lợi ích của mình cần phải tự mình bảo vệ. Đã danh chính ngôn thuận, An Noãn trước giờ không bao giờ sợ.
“Không sao đâu.”
Chương 127
“Vậy chị có ý gì?” An Noãn không vui nói: “Đồng chí Kỳ, chị có biết thế nào là giữ khoảng cách không?”
“Không biết.” Sở Tuấn nhíu mày: “Anh không để ý. Nhưng mỗi ngày đều phải đi làm và tan làm, không thể nào ở quá xa được. Lão Giang lái xe đi, đi đi về về cũng không thể quá 3 tiếng.”
An Noãn rất hài lòng.
Dove_Serum vùng da cánh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không ổn như thế nào.”
Vừa vào cửa đã gặp Giang Tiếu Ngu vội vã đi ra, Kỳ Vũ Thi đi ngay sau.
An Noãn quay người trước.
“Sở Tuấn, anh có biết nhà pháp y Đổng cách đây bao xa không?”
“Tiểu Kỳ, có chuyện gì sao?”
Sở Tuấn còn chưa nói gì, An Noãn đã nói trước.
“Nói rõ ràng.”
An Noãn gật đầu: “Đồng chí Kỳ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Noãn cảm thấy có chút không ổn.
Giọng của An Noãn không lớn không nhỏ, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Ừm.” An Noãn cắn một miếng: “Ngon.”
“Cô ấy không xin nghỉ, cũng không đến làm, tôi hơi lo lắng.”
Đổng Tử Oanh bình thường đi xe buýt đi làm, có xa đến đâu cũng không thể lái xe 2 tiếng một chiều. Nếu không, đi xe buýt sẽ mất bao lâu, hoàn toàn không thực tế.
Vốn định coi như không thấy, bây giờ Kỳ Vũ Thi đã lên tiếng gọi, không thể giả vờ như không nghe thấy. Dù sao cũng là đồng nghiệp cùng một đơn vị, bề ngoài vẫn nên làm cho phải phép.
“Pháp y Đổng mất tích rồi.”
“Sao vậy?”
Kỳ Vũ Thi ngồi tại chỗ vẫy tay với Sở Tuấn, nói nhỏ: “Đội trưởng Sở, đội trưởng Sở.”
An Noãn nói: “Hay là gọi điện đến phòng pháp y hỏi, phòng pháp y chắc chắn biết.”
“Thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?” An Noãn trong lòng thắt lại, nhưng lập tức phản ứng: “Cho người của bộ phận giám định dấu vết đi cùng. Pháp y Đổng vì sống một mình, nếu có người xâm nhập nhất định sẽ để lại dấu vân tay.”
Vừa dứt lời, điện thoại reo.
Kỳ Vũ Thi sững người một lúc.
“Đúng, Noãn Noãn nói đúng.” Sở Tuấn nói: “Tôi bây giờ cũng coi như là người đàn ông có nửa gia đình, đúng là cần phải chú ý ảnh hưởng. Tiểu Kỳ, nếu cô thật sự cảm thấy pháp y Đổng có nguy hiểm, cô đi tìm phó đội trưởng Giang nói cho cậu ấy biết tình hình.”
Nam chính trong các phim “truy thê hỏa táng tràng” thường là những người không có ý thức về ranh giới.
Dạo gần đây cô xem không ít phim ngắn.
Giang Tiếu Ngu nói: “Em và Kỳ Vũ Thi đến nhà pháp y Đổng, phát hiện cô ấy không có ở nhà. Hàng xóm xung quanh cũng không biết cô ấy đi đâu. Cô ấy ở một mình, bố mẹ gia đình đều không ở Bắc Kinh. Em và Kỳ Vũ Thi lại đến mấy nơi cô ấy thường đến nhưng đều không tìm thấy người. Sau đó tụi em lại về nhà pháp y Đổng, phá cửa vào nhà, phát hiện nhà của pháp y Đổng có chút không ổn.”
Sở Tuấn nghiêm mặt gật đầu.
Nuốt miếng sườn, An Noãn nói: “Sở Tuấn, lúc nãy Kỳ Vũ Thi tìm anh, em đúng là cảm thấy không thoải mái. Nhưng chuyện của pháp y Đổng, anh có muốn hỏi thăm không, biết đâu thật sự có chuyện gì? Dù sao cũng là đồng nghiệp.”
Sở Tuấn lập tức nhận điện thoại.
An Noãn nói: “Đồng chí Kỳ, chị nghĩ là pháp y Đổng một buổi sáng không đến làm là mất tích sao?”
Rõ ràng gặp kẻ xấu có thể tìm cảnh sát, bị bệnh không khỏe có thể tìm bác sĩ, nhưng cứ chuyện gì cũng tìm nam chính khiến người ta tức điên.
“Đội trưởng Sở.” Giang Tiếu Ngu nói: “Tiểu Kỳ nói, pháp y Đổng có lẽ đã xảy ra chuyện, em đưa cô ấy qua đó xem.”
Đổng Tử Oanh chỉ là một buổi sáng không đến làm, có lẽ có chuyện riêng gì đó, Kỳ Vũ Thi quá căng thẳng.
An Noãn nhìn Kỳ Vũ Thi, có chút không hài lòng.
“Ý của ‘giữ khoảng cách’ chính là, giữa đồng chí Đổng và Sở Tuấn không thích hợp có chuyện riêng tư, dễ có lời ra tiếng vào, dính líu không rõ ràng. Nếu là chuyện công, nếu chị cảm thấy pháp y Đổng mất tích hoặc gặp khó khăn gì chị có thể báo cảnh sát. Đây chính là cục cảnh sát, rất tiện, chuyện được giao cho đội cảnh sát hình sự, Sở Tuấn tự nhiên sẽ không thoái thác, hết lòng hết sức.”
Phụ nữ sống một mình xảy ra chuyện, nghi phạm có khả năng nhất chính là những người gần nhất, ví dụ như những người sống ở gần đó.
“Không sao đâu, em không cần lo.” Sở Tuấn nói: “Phó đội trưởng Giang sẽ xử lý, nếu thật sự có chuyện gì nghiêm trọng, cậu ấy xử lý không được sẽ liên lạc với anh.”
Ví dụ như, nữ phụ hai, nữ phụ ba, “ánh trăng sáng”… chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể gọi nam chính đi. Dù trong sạch cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, phó đội trưởng Giang cũng là một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm, có thể xử lý hầu hết các vấn đề.
Sở Tuấn từ khay cơm của mình gắp một miếng sườn cho An Noãn: “Miếng sườn này ngon, có sụn giòn…”
Lấy dấu vân tay, so sánh với những người có khả năng nhất, có thể nhanh nhất sàng lọc ra thông tin ban đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người đi đến bàn đặt khay cơm xuống, ngồi vào.
Kỳ Vũ Thi có chút ấp úng: “Không… không phải ý đó.”
Giang Tiếu Ngu và Kỳ Vũ Thi vừa đi, lúc đầu mọi người còn không nghĩ nhiều, nhưng đến 3 giờ chiều hai người vẫn chưa về.
“Đội trưởng Sở.” Kỳ Vũ Thi có chút ngượng ngùng: “Tiểu An…”
“Tôi biết rồi.” Sở Tuấn nói: “Tôi lập tức đưa người qua.”
“Hửm?”
Đồng chí chính là đồng chí, quan hệ của họ bây giờ chính là quan hệ đồng chí, đừng có thân mật.
“Cái này vẫn là Kỳ Vũ Thi phát hiện.” Giang Tiếu Ngu nói: “Lúc vào nhà, ban đầu không thấy gì lạ. Nhưng vào nhà vệ sinh, Kỳ Vũ Thi nói – pháp y Đổng sống một mình, cô ấy từng tới nhiều lần, biết rõ bệ ngồi bồn cầu nhà pháp y Đổng luôn được hạ xuống, nhưng lần này lại bị dựng lên.”
Kỳ Vũ Thi nói: “Đội trưởng Sở, hôm nay Tử Oanh không đến làm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tuấn nói vậy, An Noãn liền yên tâm.
Hai người ăn cơm xong liền trở về văn phòng.
“Đội trưởng Sở.” Giang Tiếu Ngu nói: “Pháp y Đổng đã xảy ra chuyện rồi.”
Một cuộc điện thoại gọi đến phòng pháp y.
Đã cho Sở Tuấn danh phận thì phải giúp anh chắn đào hoa. An Noãn đã có chuẩn bị tâm lý, một người đàn ông xuất sắc như Sở Tuấn, dù có lạnh lùng thế nào cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích, đây là điều không thể tránh khỏi.
Nói xong, Kỳ Vũ Thi liền đi.
“Được, tôi đi tìm phó đội trưởng Giang.” Kỳ Vũ Thi cười gượng: “Xin lỗi đội trưởng Sở, làm phiền rồi.”
Kỳ Vũ Thi bị nói như vậy, trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói cũng không nói ra được.
Là Giang Tiếu Ngu.
Sau khi Kỳ Vũ Thi đi, hai người tiếp tục ăn cơm.
“Không ổn rồi.” Sắc mặt Sở Tuấn cũng trầm xuống: “Nửa tiếng đi xe, đi về một tiếng. Lão Giang không thể nào chưa về, nếu gặp phải chuyện gì tự mình xử lý không được, cũng nên gọi điện về mới phải.”
Sở Tuấn và An Noãn dừng bước.
Đều là đồng nghiệp, Sở Tuấn không thể không quan tâm, nhưng ở đây nhiều người, không phải chỉ mình anh có thể xử lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.