Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10
Văn phòng đội cảnh sát hình sự ở tầng hai, bên ngoài là sảnh lớn với các bàn làm việc. Bên trong có một văn phòng nhỏ, là của Sở Tuấn.
Dove_Serum vùng da cánh
Với thân phận hiện tại của cô quả thực cũng không tìm được công việc gì tốt, cô cũng không để Sở Tuấn vì cô mà lạm dụng quyền lực.
Chú Triệu càng kỳ lạ hơn: “Đội trưởng Sở, cậu muốn tìm việc cho bạn bè thì có gì khó đâu? Công việc nhẹ nhàng nào mà không có, sao lại phải đến cục chúng ta tìm? Cục chúng ta có công việc gì tốt đâu, hay là cậu ta làm trong ngành liên quan?”
“Anh Triệu.” Sở Tuấn nói: “Anh xem trong cục chúng ta còn có vị trí nào cần người không?”
Quả thực có một số khác biệt, 40 năm qua, sự phát triển của đất nước thật sự là đột phá, ngày một đổi mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Sở Tuấn có chút nghi hoặc.
An Noãn không muốn bám lấy Sở Tuấn nhưng đã có có một chỗ dựa như vậy thì phải tận dụng. Cùng lắm là nợ anh ta một ân tình, sau này có nhiều cơ hội để trả.
“Tôi thấy trên đường anh đến thỉnh thoảng lại cử động vai trái và nhíu mày, là do lúc nãy bị ông nội đánh phải không? Tôi xin được chai rượu thuốc từ đồng nghiệp của anh, tìm phòng nào đó, tôi giúp anh xoa bóp một chút, nếu không thì mai sẽ đau hơn.”
Xe chạy vào cổng lớn rồi dừng lại.
Sự chân thành là chiêu thức tối thượng.
Chẳng lẽ cô ta đã nghĩ thông, nhìn thấy nhà cao tầng, thế giới hoa lệ dọc đường, nhận ra rằng chỉ có lấy lòng anh, gả cho anh mới có thể ở lại Bắc Kinh sống cuộc sống tốt đẹp?
Thấy An Noãn ngẩn ngơ, Sở Tuấn nói: “Theo tôi vào.”
Nhưng vừa định tiếp tục từ chối đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.
An Noãn bước xuống xe, nhìn quanh một lượt, khẽ thở dài.
Sở Tuấn mở cửa: “Đây là văn phòng của tôi.”
“Đừng khách sáo, hôm qua anh đã cứu tôi một mạng, lại còn sắp xếp công việc cho tôi, tôi đây là biết ơn báo đáp.” An Noãn nói: “Tôi thấy mọi người trong cục đều rất bận, đừng làm phiền họ. Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Chú Triệu gật đầu với An Noãn rồi đi.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tuấn trong lòng cười lạnh một tiếng.
Chỉ tiếc, nguyên chủ chỉ có trình độ tiểu học, ở nhà cũng là một nữ công nhân cắt may trong một nhà máy may. Không có một chút kiến thức nào liên quan đến kỹ thuật hình sự, cô cũng không thể thể hiện như mình đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Nếu không nhất định sẽ bị nghi ngờ.
“Vậy thì dễ thôi, nhà ăn đang tuyển người mà, tuyển ai mà chẳng được.” Chú Triệu dứt khoát nói: “Cái này tôi có thể đồng ý, chỉ sợ cô gái yếu đuối chưa từng làm công việc khổ cực này. Nhà ăn 4 giờ sáng đã phải làm việc rồi, có dậy nổi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Noãn nghiêm túc gật đầu: “Tô biết, nếu không thì tôi sẽ đi mách lẻo để ông nội sẽ đánh anh.”
Ha ha.
Cú đánh đó của ông cụ lực không hề nhỏ.
Có chút lãng phí.
Nếu ở thời đại này phải tìm một công việc để an cư lạc nghiệp, không có lựa chọn nào tốt hơn là quay lại làm công việc cũ. Vừa thuận tay vừa có thể phục vụ nhân dân.
An Noãn không muốn gây phiền phức.
Chú Triệu ngạc nhiên nói: “Ý cậu là sao?”
Sau khi An Noãn vào Sở Tuấn liền đóng cửa lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh cũng muốn xem thử An Noãn có thể làm ra chuyện gì?
Người này cũng tốt ghê nhỉ.
Quả nhiên, anh ta đồng ý với ông nội nhanh chóng như vậy không có ý đồ tốt đẹp gì.
Chương 10
“Không cần, không sao đâu.” Phản ứng đầu tiên của Sở Tuấn là từ chối.
“Chúng ta không làm chuyện lạm dụng quyền lực.” Sở Tuấn nói: “Tôi nhớ hai hôm trước đến nhà ăn nghe nói cô phụ trách chia cơm đã nghỉ việc, anh xem có thể sắp xếp được không? Làm việc bình thường, nhận tiền bình thường, để cô ấy làm việc vặt, làm nhân viên tạm thời là được.”
“Tôi có một… người bạn, muốn tìm một công việc.”
An Noãn đây là đang lấy lòng anh ta?
An Noãn ở phía sau nghe mà nhíu mày liên tục.
Sở Tuấn không ngờ An Noãn lại nói một câu như vậy, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
“Anh Triệu, vậy anh đi làm việc đi, tôi còn có chút việc.”
“Không phải, chỉ là người bình thường. Là một cô gái, 22 tuổi, tốt nghiệp tiểu học, từ nơi khác đến. Ông cụ đã dặn nhất định phải tìm cho cô ấy một công việc, còn phải ở trong cục chúng ta… là cháu gái của bạn cũ ông cụ, sợ ở ngoài bị người ta bắt nạt.”
An Noãn kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm đó.
“Được.”
“Vậy được, vậy phiền cô rồi.”
Khi Sở Tuấn đưa An Noãn vào cửa, trong sảnh lớn vừa hay không có ai.
Chuyển hướng quá nhanh, biểu cảm của Sở Tuấn tạm thời chưa thay đổi kịp.
Sở Tuấn lập tức không biết nói gì, tuy trong lòng không thoải mái nhưng gia giáo không cho phép anh nói những lời châm chọc.
“Được rồi, đi thôi.” Sở Tuấn nói: “Ở cục còn nhiều việc lắm.”
“Đội trưởng Sở.”
Nói xong anh cũng không có ý định đợi An Noãn, bước nhanh vào cửa.
Nói thế nào nhỉ?
An Noãn mỉm cười: “Đùa thôi, này…”
Nghĩ đến đây, An Noãn bước ra.
Sở Tuấn là một cảnh sát hình sự, là người có cảnh giác cao nhất, một khi nghi ngờ rồi lần mò từng chi tiết thì sẽ rất phiền phức.
Sở Tuấn cũng không khách sáo.
Cô đưa tay ra, trong tay là một chai rượu thuốc.
Cục Cảnh sát đường Tân Dịch nơi Sở Tuấn làm việc không xa nơi An Noãn kiếp trước làm việc, nhưng thời gian đã thay đổi, hoàn toàn khác biệt.
Nhưng làm việc vặt trong nhà ăn thật sự cô…cũng không muốn làm.
Sở Tuấn ngẩng đầu nhìn.
Chỉ cần tìm cho cô vài công việc không làm nổi là có thể về nhà thẳng thắn phàn nàn với ông nội rồi. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận mà rút lui.
“Xong hết rồi.” An Noãn biết rõ mà vẫn hỏi: “Anh Sở, tôi có một chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.”
Khi An Noãn ra ngoài liền nghe thấy Sở Tuấn đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
Vốn dĩ anh định kiên quyết từ chối, chuyện cởi áo xoa bóp này tuy là chuyện đứng đắn nhưng đặt giữa nam và nữ lại có chút mờ ám.
“Không vấn đề.” Sở Tuấn nhanh nhẹn đồng ý thay cho An Noãn: “Con gái nông thôn mà, chịu khó, cũng cần rèn luyện một chút.”
Sở Tuấn đưa An Noãn đến văn phòng của mình.
Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
An Noãn sắp bị tức đến bật cười.
Anh ta thật sự không sợ có lời ra tiếng vào, xem ra rất tự tin.
“Ồ ồ ồ, hiểu rồi.” Chú Triệu bừng tỉnh ngộ: “Chỉ là cái bằng cấp này thấp quá, có chút khó làm, nếu muốn thoải mái một chút…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ấy.” – Sở Tuấn cắt ngang – “Không cần đâu.”
Chú Triệu không hiểu: “Gì… không cần.”
“Cô nói đi.” Sở Tuấn nói: “Ông nội bảo tôi chăm sóc cô vậy thì tôi chắc chắn phải chăm sóc cô rồi. Nếu không thì…”
Lúc nãy nói hủy hôn còn rất có khí phách, thực tế thì sao?
Đây là một vụ án buôn người có tổ chức, cảnh sát đã theo dõi hơn một tháng, hôm qua là những con cá lọt lưới cuối cùng, An Noãn chỉ là một trong số những phụ nữ bị buôn bán, rất nhanh đã lấy xong lời khai.
Chỉ là cháu trai da dày thịt béo không sợ đánh hỏng.
Anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mi một cách từ tốn.
Làm việc chính trước, lấy lời khai.
An Noãn không hề để ý đến một chút mỉa mai trong lời nói của Sở Tuấn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, anh Sở.”
Quả thực cần chú ý một chút để không trở thành trò cười.
An Noãn cũng không nghĩ nhiều, mở chai rượu thuốc đổ ra tay, vừa xoa nóng lòng bàn tay vừa nói: “Cởi áo trên ra đi.”
“Vào đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.