Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”
Trúc Ngoại Sơ Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Chương 63: Thử vai
Ánh mắt Trì Yến dừng lại trên chiếc sofa, anh hỏi: "Thích thật à?"
Bởi vì đây không phải là bánh bông lan mà có thể dễ dàng chia sẻ.
Chờ Thương Lộc đắp chăn cho Gạo Kê xong rồi bước ra ngoài, cô liền thấy Trì Yến vẫn còn ngồi trên sofa, chậm rãi bóc một quả quýt.
Văn Nhân Ngôn không thể hiểu nổi: "Cậu còn bận gì vào tối nay chứ?"
Thế mà bây giờ lại đột ngột hỏi câu này là sao? Không phải nên đợi sau khi được chọn mới nói à?!
Đứa nhỏ? Ở đâu ra!?
*
Thương Lộc không kiềm được mà hỏi: "Cái cảm giác hận thù và giằng xé ấy, làm sao cô có thể diễn ra được? Khiến tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng nhưng vẫn còn chút hy vọng."
Một người là Lữ Thi, cô gái giành giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tại một liên hoan phim quốc tế khi mới 17 tuổi, được mệnh danh là "Tiểu Sầm Yên" trong giới, và hiện là ngôi sao trẻ đầy tiềm năng.
Cô nhấn mạnh ba lần "siêu ngon," ngữ điệu cực kỳ phấn khích.
Nói xong, Thương Lộc lấy kịch bản từ tay Trì Yến, lật qua vài trang, đổi sang một phân cảnh khác, rồi nói: "Luyện tiếp chỗ này đi."
Nghe vậy, Thương Lộc cúi đầu, cũng cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh.
Tất cả những gì cô học được từ lớp của Trình Bảo Kiều và những bài giảng của Tiết Tử San và Vương Vinh đều hiện lên trong khoảnh khắc này.
Sau khi Gạo Kê lên xe, Thương Lộc liền đưa ly trà sữa cho cô bé, cười nói: "Anh Trì Yến xếp hàng mua đó, mau thử xem có ngon không."
Tống Trạch Khiêm đã từng hợp tác với Kỷ Vân hai lần, nếu muốn dùng cô ấy thì đã dùng từ lâu rồi.
Tống Trạch Khiêm không vội yêu cầu hai người diễn tiếp, mà nói thêm: "Còn một điều thú vị, sau khi đọc kịch bản, cả hai cô đều hỏi tôi cùng một câu: Có phải nhân vật Vương Xán trùng lặp với hình tượng nhân vật tiêu biểu mà các cô từng đảm nhận không?"
Thật đáng giận! Phí phạm một món ngon như vậy!
Trì Yến xoay nhẹ chiếc nhẫn, điều chỉnh vị trí một chút rồi thản nhiên nói: "Nếu không đeo thì làm sao để Gạo Kê biết là chúng ta thích món quà của em ấy chứ?"
Thương Lộc bỗng nhớ đến câu hỏi lần trước của Trì Yến.
Trì Yến im lặng một lúc, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Anh đã tra trước trên mạng, tiệm trà sữa đó có giờ đóng cửa cố định, nếu không nhanh chân thì sẽ không kịp.
"Vậy thì không sinh nữa." Trì Yến chấp nhận lời cô nói, dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, nghiêm túc nhìn cô: "Chúng ta cùng nhau nuôi lớn Gạo Kê là được rồi."
Thương Lộc cũng nghĩ như vậy.
Nếu không rút tay lại, chẳng lẽ Trì Yến uống xong, cô cứ thản nhiên uống tiếp như không có chuyện gì sao?
Thương Lộc vẫn cười, đáp: "Bởi vì tớ cảm thấy rất hạnh phúc, tạm thời không muốn khóc."
Quả nhiên, cô không đoán sai. So với việc đi bộ ra ban công, thì lộn một vòng trên sofa vẫn tiện lợi hơn nhiều.
Văn Nhân Ngôn, giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, lập tức gật đầu hưởng ứng: "Rèn luyện sức khỏe tốt mà! Tốt! Tôi xuống lầu đợi cậu nhé!"
Thương Lộc ngẩng đầu, kiên định trả lời: "Dù cùng bị áp bức trong hoàn cảnh tương tự và hành vi cũng giống nhau, nhưng khao khát của hai nhân vật lại hoàn toàn khác biệt.
Vốn dĩ hắn đang lười biếng tựa lưng vào ghế, nghe xong câu này liền ngồi thẳng dậy: "Cậu đùa tôi à? Cố tình chuyển nhà đến gần cô ấy, tan làm còn về sớm hơn cả công nhân, hối hả quay về chỉ để nấu cơm cho cô ấy. Tay nghề của cậu sắp đuổi kịp cô giúp việc nhà tôi rồi đấy. Từ nhà họ Khương đến nhà họ Thương, ai cậu cũng không bỏ qua. Vậy mà ngần ấy thời gian, chẳng có chút tiến triển nào? Thế cậu làm bao nhiêu chuyện như vậy là vì cái gì?"
À, đúng rồi, gia đình Văn Nhân làm trong lĩnh vực bất động sản mà.
Tiếng khóc của cô bé càng thêm thảm thiết, xé lòng.
Bên kia.
Lần đầu gặp mặt, đôi mắt của đối phương vì buồn ngủ mà chẳng mở nổi, vậy mà bây giờ lại trợn tròn vì kinh ngạc.
Sự khác biệt của nhân vật... Động cơ hành động của nhân vật...
Thương Lộc ngồi xuống sofa, rồi ngả lưng nằm dài.
Rõ ràng trước đó anh ta nói, nếu chọn cô, anh ta sẽ đưa cô tận mắt đi xem những đứa trẻ đó, rồi cô sẽ hiểu.
Vì vậy, Thương Lộc bỗng dưng nổi hứng.
Hứa Tắc thì chẳng mấy để tâm đ ến mấy lời chế giễu đó, chỉ lặng lẽ lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, đưa cho Thương Lộc rồi nói: "Cố lên nhé."
Có lẽ là do trên mặt Thương Lộc đã viết rõ ràng mấy chữ "Còn dám trừng nữa là móc mắt ngươi ra luôn", nên dưới sự nhắc nhở của trợ lý bên cạnh, nam diễn viên kia liền buông lỏng bàn tay đang siết chặt, kiêu ngạo để lại một câu: "Đến lúc đó sẽ biết," rồi rời đi thẳng thừng.
Trong đầu Thương Lộc, hàng loạt hình ảnh và kiến thức hiện lên.
Nhưng bản tính Thương Lộc vốn có chút lười biếng, cô cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ.
"Đúng rồi đó." Thương Lộc xoa đầu cô bé, rồi hỏi: "Em đi học mẫu giáo chưa?"
Trì Yến liền cắt ngang: "Không rảnh."
Thương Lộc bò dậy từ sofa, đưa tay vuốt mái tóc rối, ngượng ngùng giải thích: "Tôi... Tôi chỉ là... vận động một chút cho giãn gân cốt thôi."
Thương Lộc rất tự nhiên bước đến, cầm một múi quýt đã bóc rồi cho vào miệng.
"Thương Mộ nhắn tin cho tớ." Trì Yến đưa thẳng điện thoại cho Thương Lộc xem đoạn tin nhắn.
Trì Yến bước vào, cầm lấy túi tài liệu, nói: "Xin lỗi, tớ nhớ cậu bảo muốn ngủ trưa, sợ làm cậu tỉnh nên không gõ cửa."
*
Thương Lộc mỉm cười nhìn cô bé: "Vài ngày nữa chị sẽ mời các anh chị em đến nhà ăn cơm, em tự tay tặng cho họ nhé?"
"Xin lỗi." Văn Nhân Ngôn lập tức xin lỗi. Hắn quên mất thói quen của Trì Yến, từ trước đến nay không cho phép bất kỳ ai ăn uống gì trên xe của mình, ngoại trừ nước lọc.
Trì Yến đã quan sát từ nãy, liền hỏi: "Cậu có vẻ rất giỏi trong việc làm thân với trẻ con nhỉ."
"Cậu thực sự thích trẻ con sao?"
Người mẹ xấu hổ giữa đám đông, tức giận giơ tay đánh nhẹ vào người con gái: "Mẹ không xếp hàng cho con à? Giờ mua không được thì mẹ biết làm sao? Có gì thì ăn cái đó! Về nhà!"
Lần này, Trì Yến thực sự rời đi.
Đúng như cô đã đoán, may mắn là mình vẫn trụ lại.
Cô bé ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ không phải là kẻ lừa đảo, em cũng không phải là kẻ lừa đảo."
Trì Yến cũng nhìn thấy hai chiếc nhẫn qua kính chiếu hậu, lập tức quay ánh mắt đi chỗ khác.
Cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, không chỉ đối chiếu nhân vật mình đảm nhận với vai cô con gái út trong 《Ác》, mà còn so sánh với nhân vật của Thương Lộc.
Hả? Hắn vừa nghe thấy cái gì?
Chiếc vòng cổ gắn đá quý giả hình bông hoa là tặng cho Lâm Nhan Nhan.
Lữ Thi ngượng ngùng cười, khẽ nói: "Cô cũng diễn rất tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đúng rồi." Thương Lộc ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn không? Vậy ngồi dậy nói chuyện với chị nhé?"
"Được thôi." Thương Lộc lập tức đồng ý, rồi chợt nhớ mấy hôm trước hình như nghe Trì Yến nhắc đến việc này, liền hỏi: "Là gần trung tâm thương mại mới mở hả?"
Thế là Văn Nhân Ngôn quyết định phân tán sự chú ý.
Người mẹ dường như đã rất mệt mỏi, nhẹ giọng dỗ dành: "Không phải mẹ không mua cho con, mà là bánh đã bán hết rồi. Chúng ta mua vị khác được không?"
Có thể nằm dài ở bất cứ góc nào, lăn qua lăn lại thoải mái, đúng là dành cho những kẻ lười biếng.
Câu hỏi này khiến Thương Lộc rơi vào trầm tư.
"Ừm ừm." Thương Lộc vui vẻ nhận lấy, lập tức cắm ống hút, nhưng theo thói quen lại đưa ly trà sữa lên miệng Trì Yến để anh uống ngụm đầu tiên.
Ban đầu, mục tiêu của Tống Trạch Khiêm là tìm một gương mặt mới. Nếu hai gương mặt mới này đã đủ làm ông hài lòng, thì việc gọi thêm những người khác đến thử vai chỉ là để tham khảo thêm.
Nhưng mà...
"Đúng không, chị cũng thấy ngon mà." Thương Lộc nhìn cặp sách trên lưng Gạo Kê, liền đưa tay giúp cô bé tháo xuống: "Để vai nghỉ ngơi một chút nhé."
Tại sao Văn Nhân Ngôn lại đứng cạnh Trì Yến?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gạo Kê mở cặp, lấy ra một chiếc túi nhỏ, bên trong đầy những chiếc hộp nhỏ xinh.
Dù rằng chuyện này hoàn toàn có thể giao cho trợ lý làm, nhưng liên quan đến Thương Lộc, anh đã quen tự mình làm mọi thứ.
Mười phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Công việc xử lý diễn ra thuận lợi như dự đoán.
Nói xong, Tống Trạch Khiêm dẫn theo hai biên kịch rời đi.
Làm gì vậy chứ?
Không khóc thút thít giống trong kịch bản, mà ngược lại, Thương Lộc không nhịn được mà bật cười.
Người mẹ vội vàng nói: "Cảm ơn chị nhiều lắm, để tôi gửi tiền cho chị."
Buổi tối hôm đó.
Người đứng ở cửa là Trì Yến. Thấy túi tài liệu rơi trên bàn, Thương Lộc lập tức hiểu ra anh quay lại để lấy đồ.
Vừa dứt lời, trong đầu Thương Lộc bỗng lóe lên một ý tưởng.
Hắn quay sang Trì Yến, nói: "Tối nay đi cùng nhau......"
"Đón đứa nhỏ tan học." Trì Yến lạnh lùng buông một câu, rồi lập tức rời đi.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Thương Lộc đang nhìn mình, Lữ Thi chỉ khẽ mỉm cười đầy ngượng ngùng.
Thương Lộc mở từng chiếc hộp, phát hiện trong mỗi hộp đều có một tờ giấy ghi tên người nhận.
Tống Trạch Khiêm nhận xét: "Hai người các cô hoàn toàn đối lập. Nhân vật này quan trọng nhất là sự giằng xé giữa tình thân méo mó và lòng hận thù với người cha. Lữ Thi diễn tốt phần đầu, còn Thương Lộc lại thể hiện tốt phần sau. Nói thật, các cô đều chưa làm tôi hoàn toàn hài lòng, nhưng so với những người khác, ít nhất các cô đã chạm được vào linh hồn nhân vật. Vì vậy, tôi sẽ chọn một trong hai người và tiếp tục mài giũa thêm."
Tống Trạch Khiêm liếc nhìn đồng hồ, nói thẳng: "Mỗi người một phút, ai nói trước?"
Từ thông tin trên Weibo chính thức của 《Ác》, có vẻ như vai chị cả đã được định sẵn và không nhận thêm đơn đăng ký nữa. Trong khi đó, vai anh cả và em út đã trải qua nhiều vòng thử vai, Tống Trạch Khiêm trực tiếp đưa Thương Lộc vào vòng cuối cùng.
Vừa nói, người mẹ liền nắm cổ áo con bé, định kéo cô bé đứng dậy.
Chương 69: Chương 63: Thử vai
"Cũng không sai lắm." Trì Yến nói, rồi đưa cho cô hai ly trà sữa: "Cậu uống một cốc, còn một cốc cho Gạo Kê."
Sau khi đối tác rời đi, Văn Nhân Ngôn ngáp một cái, rõ ràng là bị mớ số liệu kia làm cho đau đầu.
Thương Lộc ở nhà chăm sóc Gạo Kê suốt hai ngày.
Vậy chẳng phải... cũng được xem là một gia đình theo cách khác sao?
Ví dụ như chiếc vòng cổ có hình kính râm nhỏ xíu là dành cho Tống Trạch Khiêm.
Trì Yến thu tay lại, quay đầu cầm kịch bản, có chút không chắc chắn nên lật xem vài trang, xác định mình không nhìn nhầm rồi mới hỏi: "Sao cậu không diễn theo kịch bản?"
Cuối cùng, Trì Yến vẫn thản nhiên đẩy tay cô ra: "Tự mình uống đi, tớ không thích đồ ngọt đâu."
Ánh mắt Thương Lộc dừng lại trên người Lữ Thi.
Trước tiệm bánh bông lan, hàng người vẫn dài như thường lệ.
Cô phải đứng ở góc độ của người sáng tạo.
Cuối tin nhắn còn kèm theo một câu an ủi: Chỉ cần trốn được hai ngày này, về sau nhà họ Thương sẽ không làm khó cô nữa.
Eo... Đau thật đấy.
Trì Yến cụp mắt, bình thản trả lời: "Cũng giống như trước, chỉ là thân thiết hơn một chút... Bạn bè đi."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Trì Yến, cô buông đũa xuống, chân thành nhìn anh: "Ở đó có một tiệm trà sữa phiên bản giới hạn của thành phố A, lần đầu tiên mở chi nhánh ở tỉnh khác, nghe nói món signature siêu siêu siêu ngon luôn!"
Bộ phim 《Ác》 hiện đang tuyển chọn diễn viên công khai. Chỉ cần là phim của Tống Trạch Khiêm, gần như tất cả diễn viên đều coi đây là một "miếng bánh hiếm có". Cuộc cạnh tranh lần này chắc chắn sẽ vô cùng khốc liệt.
Bên cạnh người mẹ nghe thấy những lời này, nước mắt liền rơi xuống.
Cô quỳ xuống thành kính, hai tay chống lên sofa, đầu cúi xuống, trán chạm vào bề mặt ghế.
Trì Yến cũng giống Thương Lộc, cầm chiếc hộp trong tay, sau đó trực tiếp đeo nhẫn vào ngón áp út của tay trái.
...
Thương Lộc chống cằm, nhất thời không hiểu nổi logic trong chuyện này.
Gạo Kê gật gật đầu, ngượng ngùng đáp: "Hôm nay trong tiết thủ công, cô giáo cho bọn em làm vòng cổ và nhẫn ạ."
Cô giơ lên một hộp bánh bông lan nhỏ, nhẹ nhàng vẫy vẫy trước mặt cô bé, hỏi: "Em xem đây là gì nào?"
Cô nhíu chặt lông mày, chìm vào suy nghĩ.
Nhưng nhịp tim lại bất giác đập nhanh hơn một chút.
Thương Lộc vẫy tay chào tạm biệt bé gái.
Phải đứng ở vị trí của Tống Trạch Khiêm để thấu hiểu nhân vật này.
Khoảnh khắc nhìn thấy bảng thông báo hết bánh bông lan vị xoài, Thương Lộc không khỏi hối hận vì hôm đó đã từ chối để Thương Mộ mua bánh bông lan cho cô. Giờ thì chẳng còn cơ hội để khoe trên mạng rồi.
Cô bé vừa khóc nức nở, nhưng giọng nói rõ ràng phấn khởi hẳn lên: "Bánh bông lan vị đào..."
Cô tính nhẩm lại ngày, rồi lắc đầu: "Không biết."
Cô nhấp một ngụm trà sữa, giọng nói khẽ khàng: "Có lẽ cả đời này tớ sẽ không sinh con. Tớ không đủ khả năng để làm một người mẹ tốt."
Xong!
Trì Yến dọn dẹp bàn ăn xong mới ra khỏi nhà.
Trước đây cô còn thấy chiếc sofa mà Lâm Nhan Nhan tặng quá to, nhưng lúc nghỉ ngơi mới nhận ra lợi ích của nó.
Vị ngon nhất của tiệm này đấy! Cô vốn là người cực kỳ thích xoài, trong khi Thương Mộ lại không thích đồ ngọt. Miếng bánh bông lan đó chắc chắn đã bị ném vào thùng rác.
Người còn lại là Kỷ Vân, từng hợp tác với Tống Trạch Khiêm hai lần, nhưng đều là vai phụ.
Thật ra phải nói là Gạo Kê chăm sóc cô thì đúng hơn, vì việc nấu ăn là do Gạo Kê và Trì Yến thay phiên làm. Cô chỉ ngồi trong nhà đọc kịch bản, thỉnh thoảng dắt Gạo Kê đi dạo, thậm chí giúp Trì Yến dẫn c·h·ó đi vệ sinh một lần.
"?" Văn Nhân Ngôn ngơ ngác.
Trì Yến vốn đã quá hiểu rõ tính ham ăn của Thương Lộc, cố tình làm vẻ mặt chán nản, miễn cưỡng nói: "Biết rồi, tớ xem đất xong sẽ qua đón cậu."
Nửa giờ sau, Tống Trạch Khiêm cùng các biên kịch quay lại.
Lại lộn thêm một vòng nữa.
Đúng vào lúc đó.
Nhưng Thương Lộc cũng không muốn quay về để mừng sinh nhật ông ta. Cô biết Thương Mộ nhắc nhở là có lý, liền quay sang Trì Yến, trực tiếp hỏi: "Tớ có thể ở nhà cậu không?"
Tống Trạch Khiêm nói không sai. Trong bộ phim 《Đường Đời》, Thương Lộc vào vai Tống Nhan Tuyết – một cô gái bị cha mẹ kiểm soát cực đoan, cuối cùng chọn cách g·i·ế·t cha, hại mẹ. Còn vai diễn giúp Lữ Thi nổi tiếng trong lần ra mắt cũng là một cô gái bị mẹ ép uống thuốc trong suốt 20 năm, cuối cùng g·i·ế·t mẹ để giải thoát bản thân.
Thương Lộc cầm hộp bánh bông lan, đứng ở ngã tư gọi điện cho Trì Yến, chờ anh lái xe tới.
Thương Lộc nghiêm túc phản bác: "Ai nói vậy? Đây là quà do Gạo Kê tự tay làm, ai mà không đeo mỗi ngày, chị sẽ xử lý người đó."
"Không giống đâu, chúng ta còn có thể dẫn Gạo Kê đi cùng." Trì Yến nói, ánh mắt rơi xuống đôi chân trần của cô, nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo lạnh, lát gặp."
Rồi anh nhẹ nhàng đáp: "Vì muốn cô ấy sống vui vẻ."
*
Ví dụ như bạn cùng phòng tặng cô một cây bút thật đẹp, nên Gạo Kê đã chia một ít đồ ăn vặt mà Thương Lộc chuẩn bị cho bạn ấy.
Nói xong, Trì Yến vỗ nhẹ vai Thương Lộc, thúc giục: "Đi thôi, theo kịp Gạo Kê, về nhà nào."
Trì Yến liền lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi thẳng người bên kia. Rất nhanh, anh ngẩng đầu lên: "Là sinh nhật ba của Thương Mộ."
Rút tay lại thì có vẻ hơi kỳ quặc.
Thương Lộc vỗ nhẹ vào cánh tay anh để động viên: "Hãy tự tin lên, tôi cảm thấy vai diễn này như được sinh ra dành riêng cho anh vậy. Ngoài anh ra, còn ai phù hợp hơn nữa chứ?"
Trong khoảnh khắc ấy, Thương Lộc không biết nên rút tay về hay tiếp tục.
Cô bé bối rối, không biết làm thế nào, nước mắt lại bắt đầu rưng rưng.
Hiện tại, Lữ Thi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã giành được giải thưởng danh giá ở tuổi 17 và nhanh chóng bước chân vào giới giải trí chính thống. Những năm gần đây, cô hợp tác với toàn những đạo diễn danh tiếng, là hình mẫu mà nhiều nữ diễn viên ao ước.
Khi Thương Lộc đến địa điểm thử vai theo lịch hẹn, cô bất ngờ gặp được một người quen.
Tiếng cửa mở bất ngờ khiến Thương Lộc nhận ra, hẳn là Trì Yến quay lại hoặc Lâm Nhan Nhan đến, vì khóa cửa chỉ nhận dấu vân tay của họ và Gạo Kê.
Thương Lộc đưa chiếc bánh bông lan vị đào trong tay cho bé gái, xoa đầu cô bé rồi dịu dàng nói: "Nếu em đã xin lỗi mẹ, thì đây là phần thưởng cho bé ngoan."
"Chào chị Thẩm Tiêm." Thương Lộc chủ động chào hỏi. Thẩm Tiêm cầm kịch bản trong tay, mỉm cười đáp lại.
Vì không có người ngoài, cô liền thoải mái đứng dậy, nhảy lên sofa hai cái rồi thắc mắc: "Độ đàn hồi tốt ghê, chắc mấy chiếc giường nhún ở công viên giải trí cũng thế này nhỉ?"
Buổi tối.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Cô thực sự rất thích kịch bản lần này, càng mong muốn nhận được sự công nhận của Tống Trạch Khiêm.
Thương Lộc tò mò: "Thật sao? Làm được những gì, cho chị xem nào?"
Thương Lộc, đang lộn dở giữa chừng: "......?"
Rất nhanh, xe đã dừng trước cổng trường của Gạo Kê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rốt cuộc là gì?
"Hôm nay tôi đến đây chủ yếu để góp vui thôi, vào được vòng cuối cùng thế này tôi đã rất hài lòng rồi." Thẩm Tiêm cười thoải mái, hạ giọng nói với Thương Lộc: "Đối thủ lớn nhất của em hôm nay chính là Lữ Thi đấy."
Bởi vì cô ấy cũng từng như vậy, nghiêm túc ghi nhớ từng chút thiện ý nhỏ bé trong cuộc sống.
Có điều, trường tiểu học của Gạo Kê hơi xa, quãng đường này chắc cũng tốn kha khá thời gian.
Sau một vòng thử vai, phần lớn các diễn viên đều bị loại.
Bản năng khiến Thương Lộc muốn ngẩng đầu lên xem tình hình, kết quả là chân đang giơ giữa không trung liền rơi xuống.
Lữ Thi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng đồng thời, cô cũng là đối thủ duy nhất của Lữ Thi trong vòng này.
Thương Lộc cố tình quay mặt đi, không nhìn cô bé: "Chị không quan tâm, em đã đồng ý trao đổi công bằng rồi. Không có tuyết thì em phải nghĩ cách."
*
Rồi lộn một vòng.
"Tôi biết rồi." Người phụ nữ nghẹn ngào, "Sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Cảm ơn chị."
Lữ Thi suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ vì trải nghiệm của tôi ngoài đời thật có phần tương đồng. Bố tôi không đến mức như trong kịch bản, nhưng ông nghiện rượu, không lo cho gia đình, lại còn bắt nạt ông bà nội. Từ nhỏ tôi đã luôn cố gắng hết mình, hy vọng sau này có thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn."
Gạo Kê đeo cặp sách bước ra, vừa nhìn thấy Thương Lộc thò đầu ra từ cửa sổ xe liền chạy nhanh tới.
Toàn là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng Thương Lộc vẫn chăm chú lắng nghe một cách nghiêm túc.
Cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Quả nhiên.
Vì thế, Thương Lộc quay sang Trì Yến, nghiêm túc nói: "Tớ xin rút lại lời trước đây, tớ thích trẻ con, đặc biệt là con gái, ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng."
Chẳng mấy chốc, Tống Trạch Khiêm xuất hiện, mang theo hai biên kịch phụ trách điều chỉnh chi tiết kịch bản. Anh ấy đeo kính râm, không thể đoán được biểu cảm trên gương mặt, chỉ lặng lẽ yêu cầu các diễn viên lần lượt diễn thử.
Cô khen Hứa Tắc là chuyện của cô, mắc gì mà trừng cô?
Vì vậy, Tống Trạch Khiêm nói thẳng: "Vòng phỏng vấn thứ hai, các cô không cần diễn xuất gì cả. Tôi chỉ cần một câu trả lời: nhân vật Vương Xán trong 《Ác》 khác gì so với hai vai diễn trước đây của các cô?"
Trong phòng chỉ còn lại Thương Lộc và Lữ Thi.
Gạo Kê hào hứng kể rất nhiều chuyện ở trường học, đôi mắt cô bé lúc nào cũng lấp lánh.
"Cảm ơn anh Trì Yến." Gạo Kê nói xong mới nhận lấy ly trà sữa, uống một ngụm, vui vẻ reo lên: "Ngon quá!"
Tống Trạch Khiêm chống cằm, tay kia nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt bàn, đánh giá: "Không sai, nhưng câu hỏi của tôi là về sự khác biệt giữa các nhân vật, chứ không phải yêu cầu cô phân tích chủ đề."
Trợ lý của Hứa Tắc cầm ô đứng bên cạnh anh. Có vẻ như họ vừa hoàn thành phần thử vai và đang chuẩn bị rời đi.
Thứ năm tuần sau?
Vừa dứt lời, một nam diễn viên khác bước ra từ phòng thử vai.
Chính những điều ấm áp nhỏ nhặt ấy đã giúp cô ấy trở thành con người của hiện tại.
Thương Lộc theo phản xạ gật đầu, nhưng động tác lại hơi chững lại.
Cô đổi hướng, bắt đầu lộn ngược trở lại.
Nhận ra bản thân lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, Thương Lộc vội vàng uống thêm một ngụm trà sữa, không nói gì nữa.
Cô bé ngẩn người một chút, rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng bây giờ đâu có tuyết rơi ạ..."
*
"Không cần đâu, đây là quà cho con bé mà." Thương Lộc xua tay từ chối, rồi chỉ về phía chiếc xe đang đỗ không xa: "Bạn tôi đến rồi, tôi đi trước đây. Hai mẹ con cũng mau về nhà đi."
Biểu cảm của Lữ Thi cũng đầy bối rối, có lẽ trước đó cũng bị Tống Trạch Khiêm lừa qua bằng câu nói tương tự.
Ban ngày, Gạo Kê chơi mệt trong giờ thể d·ụ·c nên sau bữa tối cũng không trò chuyện với Thương Lộc được lâu. Cô bé vì buồn ngủ mà chẳng kịp tắm rửa, đã vùi vào chăn ngủ mất.
Đó là một phần thiếu sót hoàn toàn trong cuộc đời cô, hơn nữa dường như mãi mãi không thể học được.
Chẳng mấy chốc, lại có thêm hai nữ minh tinh bước vào.
Thương Lộc đứng dậy, quay sang người mẹ kia, nói: "Cô xem, con bé đâu phải không hiểu chuyện? Chỉ cần nhẹ nhàng dạy dỗ, con bé sẽ hiểu. Con còn nhỏ, rất nhiều điều cần cô hướng dẫn."
Lý trí cố gắng khống chế Văn Nhân Ngôn.
Trì Yến liếc nhìn Văn Nhân Ngôn.
Thương Lộc ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Sao cậu cũng đeo luôn vậy?"
Hứa Tắc bước lên phía trước, nở một nụ cười nhẹ và nói: "Phần thử vai cho vai anh cả đã kết thúc, lát nữa sẽ đến lượt các cô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Nhan Tuyết hướng về cái c·h·ế·t, còn Vương Xán hướng về sự sống."
Trên tay Trì Yến vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà Gạo Kê tặng, còn trên tay Thương Lộc cũng vậy, không hề tháo xuống.
Vì áp lực cuộc sống và công việc gần đây quá lớn, cô mới mất kiên nhẫn với con gái.
Đến cả nước ngọt cũng không được uống, khiến hắn càng thêm bứt rứt, nín nhịn một lúc lâu mới nói: "Rốt cuộc hai người các cậu đang trong tình trạng gì vậy?"
Ai mà ngờ được, một nữ minh tinh ở nhà lại thích lộn nhào trên sofa chứ? Thật là quái lạ mà.
Cô bé quay sang nhìn mẹ, lí nhí nói: "Con xin lỗi, con không nên nói mẹ là kẻ lừa đảo."
*
Lúc đó cô đã phủ nhận.
Thương Lộc cảm thấy từ khi chuyển đến đây, cô dường như sắp trở thành một "kẻ ăn bám" nửa vời.
Anh ta là nam diễn viên trẻ nhất trong nước từng được đề cử cho cả ba giải ảnh đế lớn. Mặc dù chưa từng giành giải, nhưng việc nhiều lần được đề cử cũng đủ để chứng minh thực lực của anh ta.
Gạo Kê ngây thơ đáp: "Bởi vì nhẫn là giới hạn, mỗi người chỉ được làm tối đa hai chiếc thôi ạ."
Thương Lộc lập tức kéo Hứa Tắc ra sau lưng, trừng mắt đáp trả.
Sau đó, Lữ Thi trả lời: "Những nhân vật trước đây mà chúng tôi đóng đều là những con người cô độc, bị áp bức, và thiếu thốn tình cảm gia đình. Nhưng lần này, trong bộ phim này, dù bị cha áp bức, tình thân giữa anh chị em và tình mẫu tử vẫn còn tồn tại, không bị hủy diệt hoàn toàn. Tôi cảm thấy nhân vật lần này chứa đựng nhiều tình yêu hơn là thù hận. Ngay cả hành vi g·i·ế·t cha cũng xuất phát từ tình yêu dành cho mẹ."
Thứ ba.
"Ừm." Thương Lộc mỉm cười, tay ấn xuống lớp đệm mềm mại.
"Rắc ——"
Mà cô bé lần này trực tiếp nằm lăn ra đất, trông như thể sống c·h·ế·t cũng không chịu rời đi.
Thương Lộc có chút căng thẳng.
Cô bé gật đầu.
Trì Yến nói thêm: "Chiều nay tớ cũng phải qua khu Tây xem một mảnh đất, tiện thể đón cậu, rồi cùng đi đón Gạo Kê luôn."
Vì quá thèm bánh bông lan, cô bé liền bò dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn Thương Lộc.
Tống Trạch Khiêm chẳng cần thảo luận gì với biên kịch, trực tiếp tuyên bố: "Ngoài Lữ Thi và Thương Lộc, những người còn lại có thể ra về."
*
"Ừm." Thương Lộc đếm thời gian trên đầu ngón tay, nói: "Tớ tính lát nữa ngủ một giấc, rồi chiều đi qua khu Tây mua bánh bông lan, sau đó đón em ấy."
Trước khi rời đi, Trì Yến không quên hỏi: "Gạo Kê tối nay về phải không?"
Cô vật lộn một chút mới điều chỉnh lại tư thế, mái tóc dài rối bời, nửa nằm trên sofa, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Ngoại hình và khí chất của Lữ Thi thật sự phù hợp một cách hoàn hảo với nhân vật lần này. Trong lòng Thương Lộc có chút lo lắng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô cúi đầu, vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên tay, thầm nhủ bản thân phải cố gắng hết sức.
Cô bé lúc nãy khóc lóc giờ đã cầm bánh bông lan trong một tay, tay còn lại nắm chặt tay mẹ, hai mẹ con cùng nhau bước về nhà.
"Thì ra là vậy." Thương Lộc ngừng vài giây, rồi cũng nói: "Không ngờ cách diễn của hai chúng ta lại có chút tương đồng. Bố tôi cũng không quá tệ, nhưng ông đối xử với tôi rất tồi tệ. Tôi sợ ông ấy, thậm chí luôn cảm thấy ông giống như một kẻ điên. Nếu g·i·ế·t người không phạm pháp, tôi sẽ là người đầu tiên g·i·ế·t ông ấy."
Thương Lộc nhìn sang Lữ Thi, chân thành khen: "Vừa nãy cô diễn thật sự rất hay, thực sự lợi hại."
Nếu lúc này Thương Lộc đang ngồi ở ghế phụ, chắc chắn cô sẽ phát hiện tai của Trì Yến đã đỏ ửng.
"Thì ra là vậy." Thương Lộc đeo thử một chiếc nhẫn, bất ngờ phát hiện nó vừa khít với ngón tay mình. Cô giơ tay lên hỏi Gạo Kê: "Có đẹp không?"
Nghe thấy lời của Thương Lộc, nam diễn viên kia liếc Hứa Tắc một cái đầy chế giễu.
Trì Yến hiếm khi chủ động liên lạc với Thương Mộ.
Thương Lộc chớp mắt, lập tức hiểu ra: "Vậy nghĩa là anh cũng đã vào vòng thử vai cuối cùng cho vai anh cả? Nói cách khác, chúng ta có khả năng sẽ cùng nhau diễn trong phim của đạo diễn Tống!"
Khi xuống xe, Thương Lộc đưa chiếc nhẫn còn lại cho Trì Yến.
Thương Lộc chợt nhớ đến lần trước Sầm Yên và Tống Trạch Khiêm trò chuyện, hình như Tống đạo đã từng nói muốn tìm gương mặt mới cho vai nữ chính.
Cô bé gật đầu.
Trong tình huống này, không cần phải nhường nhịn. Lữ Thi lập tức giơ tay.
Tim Thương Lộc đập loạn nhịp. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng thêm căng thẳng.
"Ồ?" Trì Yến liếc nhìn cô, tiếp tục lái xe, nửa đùa nửa thật hỏi: "Vậy sau này cậu định sinh mấy đứa?"
Tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ, dù bộ phim trước của Tống Trạch Khiêm không thành công như mong đợi, nhưng trong giới điện ảnh, anh vẫn được xem là "Định Hải Thần Châm" trong số những đạo diễn trẻ đầy tiềm năng. Chưa kể, cho dù thêm mười năm nữa cũng khó tìm được ai có thành tích vượt qua anh.
Cách xưng hô này của Trì Yến khiến Thương Lộc bật cười, nhưng cô cũng không hiểu lắm: "Thì ra là sinh nhật ông ấy, nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?"
Gạo Kê vội lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng: "Chị giúp em đưa cho họ đi, nếu họ không thích cũng không sao đâu."
Buổi chiều Trì Yến có cuộc họp ở công ty, buổi trưa chỉ nấu vài món ăn đơn giản.
Nhưng bản tính tò mò lại khiến lòng hắn như có cả đàn kiến bò qua.
Hành động này vừa làm, cả hai người đều sững lại.
Khác biệt lớn nhất so với vai diễn trước?
Trà sữa thì chỉ có một ống hút.
Có lẽ do ở bên Lâm Nhan Nhan quá lâu, tính cách của Thương Lộc cũng dần trở nên kiêu ngạo.
Cô và Lữ Thi xuất phát từ những góc độ khác nhau, vì vậy cách họ hiểu về nhân vật cũng chỉ là một nửa.
Đúng lúc này, xe đã về đến nơi họ ở.
Người trả lời trước sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Nếu cả hai cùng đưa ra một đáp án, người sau sẽ không cần phải trả lời nữa.
Nhà họ Thương từ trước đến nay không có thói quen tổ chức sinh nhật, nên Thương Lộc cũng chẳng nhớ gì về việc này.
Vì thế, Thương Lộc quyết định thực hiện điều mà cô đã muốn làm ngay từ lần đầu thấy chiếc sofa này.
Gạo Kê không nhịn được mà bật cười, sau đó lại lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ: "Cái này là tặng cho chị và anh Trì Yến."
"Nửa tiếng." Tống Trạch Khiêm nói, sau đó đứng dậy bước ra ngoài: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, hy vọng khi quay lại, các cô đã có câu trả lời."
Trì Yến dĩ nhiên không chút do dự mà đồng ý ngay.
Thời gian còn sớm, chợp mắt một lát rồi đi xếp hàng vậy.
Cô bối rối ngước nhìn Trì Yến đang lái xe phía trước.
"Có lẽ là mấy bé gái không thể cưỡng lại sức hút của một mỹ nữ dịu dàng như tớ." Thương Lộc đặt tay lên má, làm vẻ mặt mê hoặc, nghiêng người về phía Trì Yến, tỏ ra tự luyến.
Cô bé cầm bánh bông lan trong một tay, tay kia cũng vẫy vẫy chào Thương Lộc.
Chẳng ai dạy cô cách làm mẹ là như thế nào.
"Hả?"
Bỗng nhiên, Trì Yến hỏi: "Thứ năm tuần sau có ngày gì đặc biệt không? Đối với gia đình cậu ấy?"
Thương Lộc nghiêm túc nói: "Chị thích nhất là ngày tuyết rơi, em hãy tìm cho chị một người tuyết, rồi bánh bông lan này sẽ là của em."
Đây là lựa chọn thuận tiện nhất. Cô chỉ cần mang theo bộ đồ ngủ là có thể qua đó ở nhờ, hơn nữa người nhà họ Thương chắc chắn không dám vào phòng của Trì Yến để tìm cô.
Nghĩ thế nào cũng thấy thật kỳ lạ.
Thương Lộc sững người một chút, hoàn toàn không hiểu Trì Yến đang nói gì.
Thương Lộc không thể chịu nổi cảnh này, cô bước đến, đưa tay chặn lại bàn tay đang vung xuống của người mẹ.
"Hehe!" Thương Lộc vui sướng hét lên, ăn no rồi liền ngồi lên sofa tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Lúc này, Thương Lộc nhẹ nhàng hỏi: "Em không tìm được người tuyết vì bây giờ không có tuyết rơi, đúng không? Vậy mẹ em cũng đâu cố ý không mua bánh bông lan vị đào cho em, chỉ là bánh đã được người khác mua hết thôi. Thế mẹ em có phải là kẻ lừa đảo không?"
Thương Lộc cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu thấu.
"Không! Mẹ hứa mua vị đào rồi! Mẹ nói mà không giữ lời! Mẹ là kẻ lừa đảo!" Cô bé khóc to hơn, rồi dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Bọn họ... cùng nhau nuôi lớn Gạo Kê sao?
Tuy nhiên, hôm nay trời khá lạnh nên số người xếp hàng ít hơn so với trước.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thương Lộc, Hứa Tắc liếc mắt ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý đã theo anh từ lâu nên rất hiểu ý, lập tức dừng bước để họ nói chuyện riêng.
Trong lớp học có một góc trồng cây, Gạo Kê được nhận nuôi một chậu hoa nhài nhỏ.
Người mẹ đã xếp hàng lâu như vậy, giờ đây cảm xúc dường như cũng đã sụp đổ, liên tục vỗ vào người con gái: "Dậy! Nhanh dậy mau!"
"Đẹp lắm." Gạo Kê gật đầu, sau đó còn khen thêm: "Tay chị đẹp, đeo gì cũng xinh hết."
Một lúc lâu sau.
Thương Lộc tò mò nhận lấy, nhưng khi mở ra thấy bên trong là hai chiếc nhẫn, cô liền sững sờ.
Gạo Kê ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại không nhịn được mà nhìn về phía chiếc cặp sách được Thương Lộc đặt sang một bên.
Hàng người phía sau vẫn còn rất dài, bắt đầu có tiếng phàn nàn vang lên.
Trên bàn ăn.
Nhìn bóng lưng hắn, Thương Lộc không nhịn được mà phun câu mỉa mai: "Tôi thấy anh ta chọn sai vai rồi, đáng lẽ nên đi thử vai con thứ, tính cách rõ ràng hợp hơn."
Thương Lộc đành cầm lại ly trà sữa, nhưng không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì khi ấy, cô thực sự chưa tiếp xúc nhiều với trẻ con. Nhưng bây giờ, sau khi gặp gỡ nhiều hơn, cô lại cảm thấy bọn trẻ thật đáng yêu.
Nói xong, hắn quay sang nhìn Thương Lộc, hỏi: "Còn cô thì sao?"
Thương Lộc xoa tay, hà hơi cho ấm, chờ thêm mười phút thì cũng đến lượt cô.
Chân gác lên lưng ghế, Thương Lộc ngồi dậy, trước mặt là ban công.
Bị bỏ lại, Văn Nhân Ngôn ngơ ngác: "???"
Trong số những người ngồi đây, Thương Lộc không đoán được Tống Trạch Khiêm nghĩ gì về mình, nhưng người khiến ông hài lòng nhất chắc chắn là Lữ Thi.
Cô không biết. Trong lòng thậm chí còn muốn chửi thầm: "Tống Trạch Khiêm là đồ c·h·ó à?" =)))))
Từ lần đầu tiên cô nhắc đến việc thích những thứ mềm mại, cho đến việc nuôi Gạo Kê ở nhà, và bây giờ là giúp đỡ bé gái này.
Thương Lộc không nghĩ nhiều, quay sang hỏi Gạo Kê: "Sao em lại làm nhẫn cho chị và anh Trì Yến vậy?"
Thương Lộc kiễng chân, vẫy tay gọi: "Hứa Tắc!"
Mềm quá, thoải mái ghê.
Vì sao suốt mấy chục năm qua không hề tổ chức bất kỳ bữa tiệc sinh nhật nào trong gia đình, ông ta lại đột nhiên muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng mừng sinh nhật 50 tuổi của mình?
Cô ngoan ngoãn xỏ dép, đáp: "Biết rồi, biết rồi. Cậu mau đi lo việc đi, lát gặp."
Văn Nhân Ngôn vốn muốn hỏi về chuyện liên quan đến Thương Lộc, nhưng hắn lại hiểu rõ vị kia quan trọng thế nào đối với Trì Yến, nên không dám mở miệng tùy tiện. Hắn sợ lỡ miệng nói câu gì không đúng, ngày tháng sau này e là sống không yên.
Hai hôm trước, giọng của cô bé hơi khàn, cô giáo đã tặng cho Gạo Kê một quả lê thật to.
Thương Lộc nhận ra hành động nhỏ đó, liền hỏi: "Sao vậy? Trong cặp có đồ gì quan trọng à?"
Gạo Kê đã trở lại trường học, còn Thương Lộc cũng đến ngày hẹn thử vai với Tống Trạch Khiêm.
Khi Thương Lộc lên xe, cô nửa người nghiêng ra phía sau, ném hai chiếc bánh bông lan còn lại ra ghế sau, rồi mới cúi xuống thắt dây an toàn.
Khi hắn lấy từ trong túi ra một chai nước ngọt, liền lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trì Yến.
"Hu hu hu... Mẹ ơi, con muốn ăn bánh bông lan vị đào cơ mà."
Hai cô gái kia, một người giữ vẻ mặt lạnh lùng, người còn lại thì chủ động đứng dậy giới thiệu bản thân, nói rằng họ đều là học sinh được chọn qua vòng casting toàn quốc.
Thương Lộc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, rồi nói: "Chị sẽ tặng em hộp bánh bông lan này, nhưng em phải đổi lại cho chị một thứ, được không?"
Đừng nói đến chuyện nấu cơm, đến việc tự tay gọt một trái cây cô cũng đã rất lâu không làm rồi.
Thương Lộc khoát tay: "Không sao, dù gì tớ cũng thường xuyên ra vào nhà cậu mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gạo Kê thực sự rất công bằng, mỗi người đều có phần, không thiếu ai.
Thương Lộc tiếp tục: "Nếu mẹ không phải là kẻ lừa đảo, mà em lại nói như vậy thì sẽ khiến mẹ buồn lắm. Vậy bây giờ em nên nói gì với mẹ đây?"
Tiếc là bánh bông lan vị xoài đã bán hết. Cô đành phải mua vài miếng vị khác để bù đắp.
Thương Lộc bỗng nghẹn lời.
Tiếng khóc của một bé gái vang lên.
Thương Lộc xem kịch bản một lúc thì mệt, liền nằm dài trên sofa.
Khi Thương Lộc bước vào phòng thử vai, cô thấy bên trong đã có ba cô gái xinh đẹp ngồi sẵn. Một người là Thẩm Tiêm, hai người còn lại thì cô không quen lắm.
Nội dung là thứ năm tuần sau là sinh nhật 50 tuổi của Thương phụ. Nhà họ Thương sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng thọ long trọng, yêu cầu Thương Lộc từ thứ tư không được xuất hiện ở bất cứ đâu, càng không được ở nhà. Trong hai ngày đó, người nhà họ Thương sẽ tìm cô về bằng mọi cách.
"Ừm." Hứa Tắc gật đầu, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút không chắc chắn: "Hôm nay còn có vài diễn viên rất xuất sắc, tôi không chắc liệu đạo diễn Tống có chọn tôi không."
Chính sự khác biệt trong điểm xuất phát này dường như cũng là điều khiến nhân vật cô con gái út trong 《Ác》 khác biệt với các vai diễn trước đó của họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.