Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Hoa hồng (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Hoa hồng (2)


【 Tần đạo có phải đang thẹn thùng không? 】

Nhưng ngay sau đó, nhân viên khách sạn chạy vào nhà ăn. Mấy ngày nay họ đã rất quen thuộc với Tạ Ngôn Chiêu, lúc này trên mặt tràn đầy kích động, lôi kéo tay Tạ Ngôn Chiêu, nói năng có chút lộn xộn: “Tạ, chủ tịch tỉnh của chúng tôi tới, ông ấy muốn tìm cô!”

Hắn hỏi quá nhiều, Tạ Ngôn Chiêu không tính trả lời, xoay then cửa tay, chuẩn bị đóng cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Liên Chi kích động ôm lấy Tần Y, “Cảm ơn Tần đạo! Hôm nay anh là thiên thần may mắn của tôi!”

Thẩm Liên Chi cũng là nghĩ như vậy, hỏi ở trước ống kính làm cho hắn ngượng ngùng từ chối.

【 Tôi thấy Tần đạo cũng choáng váng luôn, ha ha ha. 】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Y nói: “Hoa đều được lấy hết rồi.”

*

【 A a a!! Tôi đang ship cặp này!! 】

Tần Y dùng tay chống ván cửa, truy hỏi: “Hôm nay rốt cuộc cô đã đi đâu vậy? Bên này trời xa đất lạ, cô chỉ có một mình, chú ý đừng để bị người ta lừa.”

Quan Thắng Thắng vén rèm lên, một chân vượt qua nệm của Âu Dương Lam, chuẩn bị đi đến chỗ của Thẩm Liên Chi.

Hai người kẻ xướng người họa công kích Tạ Ngôn Chiêu, Đường Tô vừa nghe liền nổi giận, “Chị của tôi nói với các người ở bên ngoài chơi vui, hay là đem ảnh chụp đến trước mặt các người bắt các người nhìn hả? Tự mình không tích cực thi đấu, sao lại quay qua trách chị tôi?”

Thẩm Liên Chi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào nói “Được.” Sau đó lại nói: “Vậy bây giờ tôi muốn nói với anh, hy vọng ngày mai đạo diễn cũng có thể cho chút mặt mũi, cùng tôi nhảy một điệu.”

Âu Dương Lam lấy ví dụ có hiệu quả, Quan Thắng Thắng lập tức nhận ra Hạ Thừa D·ụ·c còn không để ý, nếu cô ta còn tiếp tục so đo chuyện này thì chắc chắn sẽ bị người xem mắng.

【 Chị gái chơi vui ghê!! 】

Âu Dương Lam giữ chặt cô ta lại: “Chủ đề lần trước là đề tài em am hiểu, như vậy đối với Hạ Thừa D·ụ·c không phải cũng là không công bằng sao? Em xem cậu ta cũng có nói gì đâu.”

Khi Tần Y bị kéo vào đám đông quả thực có chút choáng váng, hắn cảm thấy chính mình lúc này đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

Tạ Ngôn Chiêu ra ngoài nhiều ngày liên tiếp, mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại, sau đó thường xuyên đăng ảnh phong cảnh lên Weibo. Một hôm vào giữa trưa khi mọi người đang cùng nhau ăn cơm, có nghệ sĩ bắt đầu than phiền, nói cô mỗi ngày chỉ đi chơi, làm cho mọi người không còn tâm trạng thi đấu, nói cô làm ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của mọi người.

Mãi cho đến 6 giờ tối, bình hoa của Quan Thắng Thắng còn tới 83 cành hoa —— mười bảy cành kia là do người qua đường vì cổ vũ cho cô ta nên mới lấy đi.

【 Tần đạo, anh rốt cuộc có được hay không! 】

*

Tần Y cũng sợ Nghiêm Bạch làm xằng bậy, tính kêu vệ sĩ tới cản lại.

“Chẳng lẽ bắt em đọc một đoạn lời kịch ở giữa đường sao? Ai sẽ xem chứ?” Cô ta tức giận đến giậm chân: “Như vậy là quá không công bằng với em! Em phải đi tìm đạo diễn để nói cho rõ ràng!”

Lần này chương trình không giới hạn địa điểm, năm nghệ sĩ tự mình tìm kiếm không gian phù hợp cho mình.

【 Nghiêm Bạch tính đánh Đường Tô à? 】

Thời điểm hắn trở về, Tạ Ngôn Chiêu cũng đã trở lại.

【 Tiểu đáng thương Đường Tô, một mình có phải rất khẩn trương không. 】

Tạ Ngôn Chiêu không kiên nhẫn: “Hiện tại tổ tiết mục đang cần hoa, tôi cung cấp miễn phí cho các người, anh không cảm ơn tôi thì thôi, sao còn nói nhiều câu vô nghĩa như vậy.”

Cậu ta còn lợi hại hơn em, có nhiều fans hơn em, nhưng vẫn phải làm theo yêu cầu của tổ tiết mục.

【 Nếu là tôi thì tôi cũng vậy, ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe buýt hai tiếng, mông đều sắp nứt ra, vừa đến nơi lại phải thi đấu, còn để cho người khác sống không! 】

Tạ Ngôn Chiêu bỏ lại hai từ đó rồi đóng sầm cửa trước cái nhìn trân trối của Tần Y.

Loại chương trình phụ thuộc vào người xem để quyết định vận mệnh này yêu cầu mỗi người trước ống kính đều phải sắm vai người tốt. Do đó, sau khi Thẩm Liên Chi chọn xong, những nghệ sĩ khác sẽ không tự tìm c·h·ế·t mà tới cướp địa bàn.

Thẩm Liên Chi khiêu vũ không chuyên nghiệp lắm, nhưng động tác và biểu cảm thể hiện ra rất cuốn hút, nụ cười tràn đầy sức sống. Mà Tần Y có ngoại hình xuất chúng, vừa đứng ở đó liền khiến mọi người cảm thấy tuấn nam mỹ nữ, hai người là một cặp trời sinh, xứng đôi vô cùng!

Căn phòng này có bốn người, nệm được trải thành một hàng, vì hai nghệ sĩ có mâu thuẫn nên Âu Dương Lam và Lãnh Xu ngủ ở giữa.

Tạ Ngôn Chiêu đăng chín bức ảnh, tất cả đều được chụp khi cô đi dạo trong ngày hôm nay. Trên ảnh có một đàn chim công đang bay lượn, nai con uống nước bên bờ suối, cây cối xum xuê, đồi núi kéo dài bất tận, cát biển mềm mại tinh tế và nước biển trong xanh thăm thẳm, cuối cùng là ánh nắng chiều tà đẹp vô cùng.

Cũng may sau khi hắn gia nhập, cảm xúc của mọi người được đẩy lên cao, một trăm cành hoa nhanh chóng bị lấy hết.

Tần Y không biết bọn họ còn muốn ôm nhau khóc trong bao lâu nên đi về khách sạn trước.

【 Chi Chi đẹp quá, ô ô ô 】

【 Chị gái đúng là đi du lịch. 】

Nữ sinh chủ động mời khiêu vũ, lại còn là một cô gái xinh đẹp, bất kỳ chàng trai nào có chút phong độ đều không nên từ chối.

“Không đi? Vậy cô muốn đi đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Y lướt đến bức ảnh cuối cùng, nhìn chằm chằm một hồi lâu, thầm nghĩ: Hôm nay cô đúng thật là đi chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần này do phải đi xa nên số lượng thiết bị tổ tiết mục có thể mang theo bị hạn chế, trong phòng các khách mời không lắp camera. Cho nên bọn họ có thể thoải mái nói chuyện hay làm gì đó mà không cần lo lắng sẽ bị phát sóng, tùy tâm sở d·ụ·c, muốn làm gì thì làm.

Tần Y kinh ngạc: “Cho? Cho nhiều như vậy? Vì cái gì?”

【 Bị Chi Chi dựa gần như vậy khiêu vũ, nếu là tôi thì đã ngã từ lâu, Tần đạo của chúng ta rất có định lực đấy. 】

Hắn gõ cửa phòng Tạ Ngôn Chiêu, hỏi cô: “Sao hôm nay cô lại mua nhiều như vậy?”

Ôm xong liền chủ động tách ra, Tần Y cũng chưa kịp đẩy ra.

Sau khi biết phải tự chọn địa điểm, Thẩm Liên Chi dậy rất sớm, trước tiên ra ngoài để chọn địa bàn.

Thời gian ở nước L và Hoa quốc chênh lệch nhau sáu tiếng, cho nên vào buổi tối lúc Tạ Ngôn Chiêu đăng Weibo thì ở Hoa quốc mọi người đều đang ngủ.

Chương 32: Hoa hồng (2)

Âu Dương Lam ôm cô ta an ủi nói: “Không có việc gì, không có việc gì, còn vài ngày nữa mà.”

Thứ hạng sẽ tính dựa vào thời gian bình hoa của ai ít đi nhanh nhất.

Thật ra nếu đặt ca hát và khiêu vũ biểu diễn cùng nhau, rất dễ tạo ra sự quấy nhiễu vì sử dụng hai loại âm thanh khác nhau. Nếu muốn chiến thắng mà không kéo người khác xuống, tất cả mọi người đều rõ ràng, tốt nhất là bọn họ không ở cùng một chỗ.

Một lát sau, Tần Y mở miệng nói: “Lần sau đừng đột ngột như vậy.”

Tần Y bực bội đi tới chỗ biểu diễn của nghệ sĩ tiếp theo, cẩn thận một chút, lần này cách khá xa.

Fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ hận rèn sắt không thành thép: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

【 Trước đây hắn từng vào cục cảnh sát đấy, đạo diễn anh làm gì đi! Kéo người lại! 】

Động tác của Thẩm Liên Chi không phải múa ba lê, mà giống như nhảy kiểu Latin hơn, hắn không rõ lắm. Khi thì vây quanh hắn, vờ như vô tình chạm vào người hắn, hoặc là dùng tóc của mình để kí.ch thí.ch hắn, động tác rất kh*** g**, hoàn toàn khác với hình tượng thanh thuần thường thể hiện.

Hắn có chút co quắp, muốn chạy ra ngoài nhưng lại sợ phá hỏng bầu không khí nhiệt tình của tất cả mọi người lúc này.

Nhiệm vụ của năm nghệ sĩ lần này là truyền niềm vui tới cho mọi người.

Quả thực là sét đánh giữa trời quang, Quan Thắng Thắng vừa rồi còn bởi vì thể xác và tinh thần mệt mỏi quá khóc không được, ngay lập tức liền khóc.

Chủ đề quay của kỳ này khá nhẹ nhàng, gọi là “Giọt lệ tinh quang”, ý nói rằng mặc dù chiến tranh tàn phá mang đến bi thương cho “viên nước mắt mỹ nhân ngư” này, nhưng nó vẫn tràn ngập hy vọng và hoài bão, con người nơi đây vẫn giữ được lòng nhiệt huyết với cuộc sống.

Không chỉ người qua đường xem cảm thấy phấn khích, những người xem trực tiếp cũng phấn khích vô cùng.

Quan Thắng Thắng khóc không ra nước mắt.

【 Khẩn trương cái gì chứ, cậu ấy là người bước ra từ cuộc thi sống còn, chuyện này có là gì. 】

Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu, “Không phải mua, người ta cho.”

Khi Đường Tô biểu diễn, Tạ Ngôn Chiêu lại không có ở đó.

Hắn không thấy được người, nhưng vẫn biết cô đã trở lại —— vì hắn nhìn thấy những nhân viên khách sạn lại đang ở đại sảnh cắt hoa hồng.

Trăm triệu lần cũng không ngờ được, hắn vừa ngồi xuống, một lát sau Thẩm Liên Chi bỗng nhiên chạy tới, kéo tay hắn tiến vào giữa đám đông, rồi xách làn váy khiêu vũ xung quanh hắn. Ngay lập tức, bốn phía xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay và huýt sáo, tiếng người ồn ào vang lên hết đợt này đến đợt khác.

【 Làm gì làm gì? Muốn đánh nhau hả?? 】

“Những người khác thì sao?” Quan Thắng Thắng muốn biết thành tích của những người khác.

Tất cả các nghệ sĩ đều muốn đi đến khu phố trung tâm vì ở đó có nhiều người, nhưng nếu vậy thì rất dễ bị phân lưu với những người khác, còn dễ bị so sánh, sinh ra áp lực cạnh tranh. Tốt nhất là ai ca hát thì tách ra, ai khiêu vũ thì cũng tách ra.

【 Có thể chụp thêm nhiều bức ảnh như vậy nữa được không! Hy vọng lần sau có thể đăng mười tám tấm! 】

“Không đi.”

Âu Dương Lam vội vàng túm chặt cô ta lại: “Em mau đi tắm đi, nước sắp tắt rồi, đừng lăn lộn nữa.”

Cả buổi chiều cô ta đọc lời kịch tận mấy tiếng liền, giọng nói đều khàn, sau đó thật sự là không thể nói được nữa, bắt đầu diễn kịch câm. Một mình cô ta đứng ở chỗ đó, quơ tay múa chân, giống như bị bệnh tâm thần, kết quả mới có mười bảy cành hoa bị lấy đi.

Các khách mời khác hôm nay cũng đăng Weibo, chủ yếu là những bức ảnh trong lúc biểu diễn, đến chỗ Tạ Ngôn Chiêu thì thành blog du lịch, khu bình luận ở dưới cũng nhẹ nhàng:

*

Cách một tấm vải rèm không nhìn thấy người, nhưng Quan Thắng Thắng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hả hê của cô ta khi nói câu này.

Tần Y: “……”

Tổng thể thì địa điểm mà năm nghệ sĩ chọn gần như là tập trung ở một chỗ. Buổi trưa, Tần Y đi qua đi lại hai lần, cuối cùng chọn ngồi yên ở chỗ bên cạnh Thẩm Liên Chi.

Thế nhưng khi bài viết được đăng lên vẫn có không ít fans cú đêm mò tới.

Trong lòng Thẩm Liên Chi rất thất vọng về người đàn ông này, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Vậy được, nói gì thì nói, hôm nay cảm ơn đạo diễn!”

Lúc này Thẩm Liên Chi tắm xong đi ra, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, “Phong thuỷ luân chuyển, lần trước là chị nên lần này sẽ là người khác, chị Thắng Thắng nên bình tĩnh một chút.”

Dưới ánh nắng chiều rực rỡ nhuộm đỏ cả mặt nước, Tạ Ngôn Chiêu cùng những đứa trẻ đang vây quanh cô cùng nhau chụp ảnh bên bờ biển.

Tần Y dò hỏi Đường Tô, Đường Tô nói với hắn: “Chị ấy muốn ra ngoài đi dạo, có Tân Sa dẫn đường, đến tối sẽ trở về.”

Hoa hồng trải đầy đất, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn.

Người đầu tiên lên tiếng chính là Nghiêm Bạch, bản thân Quan Thắng Thắng trước đó có ý kiến với Tạ Ngôn Chiêu nên cũng tham gia vào.

Về phần Quan Thắng Thắng, không ai chú ý đến cô ta, cô ta cũng cảm thấy mình ở bất kỳ đâu cũng có thể biểu diễn được.

Bởi vì chỗ của cô ta nằm ở vị trí trung tâm, bốn nghệ sĩ còn lại giống như vây vòng quanh cô ta. Tần Y thủ ở chỗ này, nếu có tình huống gì bất ngờ xảy ra ở chỗ khác thì hắn cũng có thể kịp thời chạy tới.

【 Ai có thể không mê Chi Chi chứ, đúng không, Tần đạo? 】

“Tôi……”

Trong lòng Tần Y: Tôi còn chưa nói cho cô thời gian những người khác hoàn thành nhiệm vụ đâu, khóc hơi sớm rồi.

“Đi chơi.”

Chắc là do nghề nghiệp, hắn không quen làm ra hành động làm người khác mất vui trước ống kính như thế.

Nhưng không ngờ lại bị Tần Y làm khó dễ: “Nếu tôi giúp cô khiêu vũ, thì có nghĩa là phần của cô có hai người biểu diễn, không công bằng với bốn nghệ sĩ còn lại. Hôm nay vì tình huống phát sinh đột ngột nên bỏ qua.”

Tần Y nghẹn họng, hơi hơi hé miệng, “Vậy ngày mai Đường Tô biểu diễn cô đi sao?”

Tổ tiết mục sắp xếp cho năm người họ xuống đường biểu diễn, tự do biểu diễn cái gì cũng được, chỉ cần không vi phạm pháp luật. Bên cạnh mỗi người để một cái bình hoa, trong đó có một trăm bông hoa. Nếu người qua đường thích màn biểu diễn của họ thì có thể lấy đi một cành hoa. Không được lấy nhiều lần.

Mấy nghệ sĩ hừng hực khí thế bắt đầu biểu diễn, người đại diện ở bên cạnh thì căng thẳng theo dõi, thỉnh thoảng lại đi xem xét tình hình của “đối thủ”, thời thời khắc khắc chú ý đến thành tích xếp hạng của nghệ sĩ nhà mình.

Những nghệ sĩ khác nếu không ca hát thì là khiêu vũ, mà Quan Thắng Thắng chỉ biết mỗi diễn kịch.

Tần Y còn muốn nói gì đó nhưng bị Tạ Ngôn Chiêu trực tiếp đánh gãy: “Anh yên tâm, cho dù anh có bị lừa thì tôi cũng sẽ không bị lừa.”

Quan Thắng Thắng bị cản lại mới nhớ ra thời gian sử dụng nước ấm có hạn, vì hai người đại diện còn chưa tắm nên nhanh chóng cầm quần áo chạy vào phòng vệ sinh.

Tính tình Nghiêm Bạch vốn không tốt, nghe Đường Tô nói như vậy, lập tức xắn tay áo đứng lên.

Quan Thắng Thắng kêu khóc: “Vài ngày nữa thì thế nào, mỗi ngày em đều không hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày đều xếp cuối cùng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Hoa hồng (2)