Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 184: Chương 184

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Chương 184


Tuy nhiên, lũ lông xù không hề sợ hãi.

Báo hoa cọ cọ vào hông cô.

Hổ nhìn hướng Phong Tĩnh Dã đi, lại nhìn Lâm Thiên Du, dường như đang lưỡng lự, do dự ngắn ngủi sau, vẫn hướng tới Lâm Thiên Du mà đi.

“Không sao.” Gạc quanh cổ Phong Tĩnh Dã lại thấm máu, anh ngồi dậy, thong thả vỗ vỗ cỏ bám trên người, “Tôi phải quay lại rồi, thiết bị phát trực tiếp bị tôi vứt giữa đường, tôi đi tìm lại đã, cô tiếp tục lo việc của mình đi.”

Lâm Thiên Du bóp bóp tai gấu, kéo nó ra, xoa xoa hai cái rồi lại mở thêm kẹo.

Tô Vũ Hành bên ngoài cầm hồ sơ bước vào, thấy cô ta như vậy cau mày thở dài, “Sao phải vậy chứ.”

[Hoa Hoa: Cây này mọc to thế này đấy.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trình độ của Lâm Thiên Du, trình độ của cô, còn chạy đi phục kích cô ấy.” Tô Vũ Hành lắc đầu, ông thật sự không hiểu trong đầu An Lan Thanh nghĩ cái gì.

Lâm Thiên Du: “Còn được chứ?”

Lâm Thiên Du cũng khó mà không nghi ngờ, hổ muốn đuổi theo đánh tiếp.

“Hổ lớn?” Lâm Thiên Du gọi con hổ quay lại, “Đừng đi nữa nhé, không đánh nhau thì không quen, đã quen rồi mà... Lại đây.”

“Ùm...” Gấu đen thò đầu vào túi quần Lâm Thiên Du, nhưng thân quá to, túi quá nhỏ, chỉ nhét được cái mũi vào, nhưng vẫn ngửi thấy mùi ngọt ngào của kẹo.

Mắt An Lan Thanh đột ngột mở to, “Tôi...”

Tai báo hoa hết hướng ra phía sau, thấy Lâm Thiên Du nhìn qua lập tức khôi phục bình thường, thong dong l**m miệng, giả vờ như không có chuyện gì ngẩng đầu nhìn cây.

Lúc này An Lan Thanh biến thành thế này trong lòng đã căm giận khôn xiết, nghe Tô Vũ Hành nói vậy tim đập càng nhanh hơn, nói ra tiếng khàn khàn, “Trong mắt ông, Lâm Thiên Du là cây rút tiền của ông, tất nhiên ông thấy cô ta giỏi, thấy tôi không xứng để tranh chấp với cô ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy chú lông xù này, Lâm Thiên Du vỗ vỗ từng con một, đối với một bệnh nhân đang bị thương, chỉ trong thời gian ngắn leo lên đây đã mệt đến mức mặt tái nhợt, nói còn thở không đều.

Sau khi Phong Tĩnh Dã rời đi, mắt báo hoa vẫn cứ nhìn theo hướng anh đi, con hổ thấy vậy thậm chí trực tiếp quay người định rời đi.

\--- Biệt thự điểm hạ cánh trong chương trình, phòng y tế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

......Chỉ có đuôi còn đong đưa phía sau, quất qua quất lại cố gắng đánh úp Phong Tĩnh Dã.

An Lan Thanh đeo nẹp cổ nằm ngửa trên giường bệnh, miếng băng dán trên mặt lờ mờ thấm máu, người quấn đầy băng, chỉ có hai bàn tay buông thõng bên hông vẫn có thể cử động.

Chương 184: Chương 184

Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo hổ: “Ngồi xuống đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Ha ha ha ha, ừ ừ, mọi người đều muốn đánh chủ đảo cả.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không cần đâu. Tôi không sao, dù có vấn đề gì tôi cũng có thể liên lạc trực tiếp với đạo diễn. Tôi tham gia giữa chừng không tính vào thứ hạng cuối cùng đâu, chỉ vào chơi thôi, muốn rút lui lúc nào cũng được, không cần lo cho tôi.” Phong Tĩnh Dã vẫy tay, ra hiệu cô nhìn ánh mắt của vài con vật nhỏ.

“Chuyện nhỏ.” Phong Tĩnh Dã đã quen bị đánh, lần này nhăn nhó thảm hại hoàn toàn vì bị vây đánh, một chọi một, hoặc thậm chí chiến tranh tiêu hao anh cũng có thể chịu đựng được.

“Cô không thừa nhận khả năng của Lâm Thiên Du, lại ngưỡng mộ thành tích của cô ấy, cô có không ôm suy nghĩ mình lên cũng được không?” Tô Vũ Hành đập hồ sơ bệnh án xuống tủ đầu giường, “Bây giờ đã thế này rồi, thay vì nghĩ cách căm hận người khác, vẫn nên nghĩ tới việc làm sao bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng của cô đi.”

Con hổ cũng hiếm khi không thể hiện sự phản đối, ngồi bệt xuống đó giống như một chú mèo khổng lồ ngoan ngoãn.

Lâm Thiên Du an ủi mấy chú thú nhỏ, sợ cô tiến lại gần Phong Tĩnh Dã, chúng lại đuổi đánh người ta.

[Không biết có phải ảo giác của tôi không, cảm giác chủ đảo đã quen bị đánh rồi, bị thương nặng đây mà.]

Người giàu đều có tính khí, huống hồ là Phong Tĩnh Dã, một tỷ phú cấp đỉnh sở hữu vài hòn đảo, nhưng xem ra bây giờ, tính khí của Phong Tĩnh Dã thì tốt chứ không tầm thường.

“Gầm...”

Lâm Thiên Du thấy cách đứng dậy của anh hơi vấp, cảm thấy vẫn còn bị thương, “Tôi đi cùng anh nhé.”

Lâm Thiên Du thấy anh vẫn bình thản, dường như cũng không cảm thấy việc bị mấy con thú hoang rượt đuổi đánh có vấn đề gì.

“Ai còn đánh nhau nữa, tôi đấm các anh đấy.” Lâm Thiên Du giơ nắm đấm lên, tư thế rất oai vệ.

So với Quách Ngạn Bằng, gia đình có chút quyền lực đã nâng mũi nhìn người, Phong Tĩnh Dã gần như không có sự kiêu căng.

Lâm Thiên Du hỏi: “Anh bị thương không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Chương 184