Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 155: Chương 155

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155: Chương 155


Chương 155: Chương 155

Xe chuyên chạy đường rừng, cho dù nhấn ga hết tốc độ cũng không nhanh, cuối cùng không có đường phẳng, nếu không giới hạn tốc độ, gặp khúc cua là có thể lật xe c·h·ế·t người, huống chi xung quanh còn đầy cây đổ ngang đường.

Con hổ không để ý đến máy livestream nữa, bước đến chỗ cô, cúi đầu há miệng.

Đúng lúc đó, con hổ trong màn hình quay người bước đi.

Chỉ thấy con hổ cắn lấy Lâm Thiên Du đang co ro lại, nhưng không có ý định ăn thịt, mà khiêng cô lên đống cỏ cao hơn.

Đôi mắt vàng nâu nhìn lên, lộ rõ những sọc đen hình chữ Vạn đặc trưng của loài hổ.

Nghe câu đó, trái tim Đạo diễn Tô đang run lên giờ lại thắt lại.

Tay Đạo diễn Tô đã treo trên nút chặn màn hình, trước khi ông kịp nhấn xuống.

[!!!]

Đợi lâu đến mức tưởng chừng con hổ sắp có hành động gì, người nằm trên cỏ dại động đậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái mồm đó dù không há hết cũng đủ nuốt trọn cả đầu, những chiếc răng sắc nhọn cùng lực cắn siêu phàm, chỉ cần một nháy mắt là có thể cắt ngang cổ.

Một cái nhìn đã khiến Đạo diễn Tô nửa ngày không nói nên lời.

Đạo diễn Tô dốc sức điều chỉnh nhịp thở, cố làm bình tĩnh lại, càng lúc này càng không được hoảng loạn:

Ánh mắt sắc bén không chớp nhìn chằm chằm vào máy livestream, nhưng dường như xuyên thấu màn hình, nhìn thẳng vào người đối diện vậy, chỉ một cái nhìn đã khiến Đạo diễn Tô run rẩy, đông cứng tại chỗ, không thể chạy trốn.

Cổ họng Đạo diễn Tô nghẹn lại, vỗ nhẹ lưng ghế mà không nói thêm gì.

Theo sự ra đi của hổ, tầm nhìn trong hang động bỗng mở rộng.

Nhưng —— người vẫn còn sống!

Tô Vũ Hành đang trao đổi với trợ lý của chủ đảo về bản đồ khu vực đó, tìm con đường có thể tiếp cận nhanh nhất trong thời gian ngắn, cũng không rảnh để xem livestream.

[Theo tôi, hổ không có thói quen tích trữ thức ăn, nhưng tôi đã tìm khắp bách khoa toàn thư mà không thấy giống nào trông giống con hổ này, không chắc đây có phải là thói quen riêng của nó.]

Dù sao cũng không coi là mối đe dọa, nhưng nếu không thích, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể đá bay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho đến khi ánh sáng trong livestream chợt tối đi.

Nhịp thở yếu ớt ở ngực cho thấy cô vẫn còn tự thở.

Đạo diễn Tô nuốt nghẹn cả cổ, mặt tái mét, "Thật sự là... hổ."

Trước đây từng có tiền lệ là thiết bị bị động vật đá bay mất.

Qua màn hình không đo lường được kích cỡ của con hổ này, chỉ một bóng lưng đã toát lên cảm giác đè nén vô tận, bốn chân cơ bắp dẫm trên cỏ lá không hề phát ra tiếng động, cái đuôi dày còn lớn hơn cả đường kính thiết bị livestream. Ông từng thảo luận với Lâm Thiên Du về những con hổ trên núi.

"Uh..." Lâm Thiên Du cựa mình, sau khi tập thể d·ụ·c quá sức toàn thân đau nhức, đầu óc mê mang không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không biết mình ở đâu, khó nhọc với lấy cỏ bên cạnh, muốn cuộn mình lại.

Như thể máu sắp bắn đầy livestream vậy.

Trong nháy mắt, đầu óc ông đã bắt đầu hiện lên đủ loại biện pháp khẩn cấp, lia nhanh ký ức về các loại thực vật đặc biệt dọc đường mà máy livestream đã quay, có thể giúp họ xác định nhanh vị trí của Lâm Thiên Du.

Vậy cô ấy đâu rồi? Đừng nói là đã trở thành bữa ăn của hổ!

[——!!!]

Thấy cảnh này, đạo diễn Tô suýt nữa bật khóc.

Con này không thuộc bất kỳ giống ghi nhận nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng không ngờ sẽ gặp hổ trong tình huống này!

[Mẹ ơi! Hu hu hu, sợ c·h·ế·t khiếp, cái điện thoại bay ra khỏi tay luôn, xuống giường mò mẫm chân mềm quỵ xuống, hu hu, bò lại nhặt lên. ]

Sau một lúc, không rõ ai trong xe bỗng hỏi câu: "Nó sẽ không đá bay thiết bị livestream chứ?"

Còn sống là tốt rồi.

Đối với một số loài, thiết bị livestream lơ lửng có thể coi là đồ chơi, hoặc là con chim không phản kháng mà chúng vỗ cánh chơi đùa.

[Con hổ này coi Lâm Thiên Du là lương thực dự trữ à?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Tay tôi run quá, không gõ nổi!]

Còn sống có nghĩa là ông vẫn còn cơ hội đưa Lâm Thiên Du ra khỏi đây.

Điều quan trọng nhất là -- ông không thấy Lâm Thiên Du.

Hai loại này đều không phải loài tính khí dễ chịu, con lai của chúng chắc chắn cũng hung dữ.

Đống cỏ rất dày, cứ để mặc chìm xuống có thể bị vùi lấp.

Ở ngoài tầm nhìn của camera?

[Hu hu...tôi cũng không biết nói Lâm Thiên Du may mắn hay xui xẻo nữa, miễn còn sống là được rồi.]

Lại nữa không thiếu tay chân gì cả, đang cảm khái thì bỗng mặt trước của con hổ xuất hiện trong livestream.

Không để cô chìm xuống.

Thành viên đoàn làm phim cũng đang xem livestream bên cạnh hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Sau khi đặt người lên, hổ quanh quẩn, thỉnh thoảng cúi xuống ngửi cổ cô, không rõ ý gì nhưng ít nhất có vẻ... không có ý định ăn thịt.

Lúc này, Lâm Thiên Du đang nằm bất tỉnh trên đống cỏ dại, mắt nhắm nghiền, trán nhăn lại, có vẻ như tình trạng sức khỏe khiến cô mê man, không tỉnh dậy được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

[Á á á á á á, trời ơi trời ơi!]

"Nhanh lên nữa."

Tài xế phía trước đành nói: "Ga đã bị nhấn tới tận cùng rồi."

Ông liếc nhìn, tầm mắt dời đi nửa centimet, vừa lo lắng vừa không dám nhìn, khi thấy trong ống kính bộ lông nâu vàng có các sọc đen hẹp xếp ngang, tim ông giật thót một cái.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155: Chương 155