Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Huyền Tam Thiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Kích thước này đã vượt qua bàn chân trước của hổ Đông Bắc thông thường rồi (6)
Có lẽ nó chỉ tình cờ thấy con trâu nước, liền g·i·ế·t rồi ăn tại chỗ xong là đi.
“Ăn được không? Hay là con mồi?”
“Hoa Hoa và Tiểu Diều đứng canh balô trên bờ. Để anh em các anh trông đấy”, Lâm Thiên Du đặt Tiểu Diều lên ba lô, “Giao cho các anh em nha.”
Đi suốt cả ngày vẫn chưa ra tới biển, trời cũng đã tối rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bước vào trong, thời tiết nóng bức ban đầu, cộng với mùi khó chịu xung quanh khiến hơi thở trở nên khó khăn.
Nhưng nghe Báo hoa nói thế thì cái mà cô thoáng thấy chắc phải là xác c·h·ế·t.
"Nhiều sinh viên ngành thực vật học thấy cảnh này chắc không nhịn được quẳng điếu thuốc luôn quá."
Nhìn vị trí điểm đỏ biểu thị vị trí của mình, Lâm Thiên Du vẽ đường thẳng về nhà, sững sờ phát hiện ra sau một ngày đi lang thang, cô đã gần như đi ngang cả hòn đảo.
[Cây ngoài thực nghiệm: Mọc lên tung tăng giữa các khe hở, sức sống bền bỉ. Cây trong phòng thí nghiệm: Hôm nay anh nhìn em thêm một cái thôi là em c·h·ế·t ngay được.]
“Gầm” – Thịt.
[... Hàm răng nghiến chặt dần thu lại.]
Tuy không phải cây thực vật được bảo vệ nhưng cũng toàn là giống hiếm gặp khó trồng.
Con thú khổng lồ nằm c·h·ế·t trên mặt đất, khi Lâm Thiên Du tiến lại gần mới nhận ra:
“Hoa Hoa, cái đó là gì vậy?”
Lâm Thiên Du không chịu được mùi ở đây nữa, sau khi kiểm tra xong liền gọi nhóm lông xù đi ra:
[Có mình tôi cảm thấy con trâu này nướng lên chắc là ngon khủng khiếp đúng không?]
Như vậy xem ra, đảo không lớn lắm.
Dù là gấu đen hay báo hoa, hay diều đuôi đỏ, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của kẻ thù. Nếu phát hiện mối nguy hiểm thì chúng nhất định sẽ lập tức ôm lấy Lâm Thiên Du, kéo cô đi xa khỏi đây.
Mà cũng không phải cân nhắc nhiều loại cây trồng gần nhau sẽ tranh giành dinh dưỡng.
Suối nước nông vẫn còn bốc khói nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiệt độ cũng có xu hướng tăng lên, ở đây là nguồn nước à?
Khu đất rộng lớn này cây cối mọc chồng lên nhau, tươi tốt chẳng thấy chút tàn tạ nào, ngày càng cao vút.
[Tôi nghe nói có nơi nuôi trâu nước, tôi hỏi cửa hàng BBQ dưới nhà có hàng không nào, chị em tôi đi trước vài bước đây.]
Khi muốn nhìn kĩ hơn thì gió đã ngừng, che kín bụi cây phía sau.
Chương 142: Kích thước này đã vượt qua bàn chân trước của hổ Đông Bắc thông thường rồi (6)
Với tốc độ này, chắc phải tới sáng mai cô mới về được nhà.
Khi không có phản ứng gì, có nghĩa là con thú ăn thịt con trâu nước không còn ở gần đây nữa.
Chỉ ăn bộ phận ưa thích.
Lâm Thiên Du xem mà ngợi khen liên tục: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vén mở bụi cây, một mùi máu tươi nồng nặc xộc lên.
“Là trâu nước.”
Thịt trâu cũng chỉ được lựa ăn, không biết là do nằm bên suối nước nóng hay mới bị g**t ch*t chưa lâu, xác trâu vẫn đang ấm áp.
Lâm Thiên Du mở bản đồ ra, đánh dấu vị trí điểm đỏ hiện tại của mình trên bản đồ ảo. Bản đồ không hề đề cập đến sự tồn tại của suối nước nóng ở đây.
Rất nhiều loài trong phòng thí nghiệm nuôi cẩn thận mà vẫn héo rũ thì ở đây có thể nói là mọc hoang sơ sài.
Gan và tim đã biến mất, còn ổ bụng cũng bị cắn mất mấy mảng lớn thịt, phần còn lại có vẻ bị ném đi.
Chuyển phát nhanh trên đảo không gửi được, nên đừng nói đến gửi gắm gì hết ráo, chỉ có thể xem thêm trong phòng nói chuyện trực tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải nước uống được, mà là...suối nước nóng.
[Nó to quá, dường như con trâu này phải to bằng 2 thân cô ấy.]
“Đi thôi, đến bãi biển tìm thức ăn trước đã.”
Lâm Thiên Du không đi tới liều lĩnh, bụi cây này cao quá, cô cũng không thể dùng gậy leo núi mà chẻ ra được. Xoay người tìm kiếm trợ giúp, cô chỉ vào bụi cây và hỏi:
[Chủ phòng có thể bẻ cho tôi một nhánh hoa Mortis trắng không? Gửi tận nơi thanh toán luôn.]
……
Lâm Thiên Du đang điều chỉnh camera trực tiếp thì phát hiện ra, không xa khỏi chỗ cô đứng là bụi cây cao, ở dưới tán lá có cái gì đó lấp ló, thoáng qua khe hở rồi biến mất.
"Phía trong...có cái gì đó phải không?"
Càng đi sâu vào, các loại thực vật quý hiếm càng nhiều.
[Úi công trình tốt nghiệp của tôi được tưới nước đúng giờ và bón phân đều đặn mà vẫn c·h·ế·t.]
Có một số động vật cư trú trên đồng cỏ như linh cẩu hay kền kền đầu trọc, chúng sẽ ăn những con thú mà thú dữ săn bắt xong nhưng bỏ lại. Nhưng trong khu rừng mưa này không hề có loài nào tương tự.
Một suối nước nóng tự nhiên nằm trong rừng mưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xác c·h·ế·t bị bỏ lại chỉ có thể nhờ vào vi khuẩn phân hủy tự nhiên, hoặc may mắn bị động vật nhỏ khác phát hiện trước khi hoai thối, cũng coi như có một bữa no nê.
May là Lâm Thiên Du đoán trước nếu đi quá xa khó mà quay về kịp, nên đã cho chim chóc và hươu nai ở nhà ăn no trước khi đi, còn để dành lại một ít thức ăn.
Lâm Thiên Du gõ nhẹ vào bụi cây, mấy quả nhỏ rơi xuống, giống như trái nho, nhưng mà nếu ăn được thì đã có loài gặm nhấm nào tới ăn rồi, nên chắc chắn là không ăn được.
Lâm Thiên Du nhướn mày, không đúng cũng không sai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.