Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Nhất Độ Quân Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23
Đối với chiến thuật diệt từng người một bách chiến bách thắng ấy, cuốicùng Giang Thanh Lưu cũng thân thiết nói với nàng, người hắn đã chiếntranh lạnh suốt mấy ngày một câu.
Bạc Dã Cảnh Hành dựa vào bên người hắn: “Vì thế ta muốn có một đứa con,để đến lúc ở đâu đó không thể làm được việc gì nữa, hãy để ta lưu lạimột hạt giống cuối cùng cho sư môn mình. Ngươi và ta cách biệt thân phậntuổi tác, nhưng đây lại là…… thỉnh cầu của lão phu với ngươi. Dựa vàothể chất của lão phu, sau khi đứa trẻ sinh ra, chưa chắc lão phu đã cóthể được tận mắt nhìn thấy nó, nhưng ta sẽ giao Ngũ Diệu Tâm Kinh chongươi cất giữ. Đợi sau này thằng bé trưởng thành, sẽ truyền lại tâm kinhcho nó, cũng tránh cho Hàn Âm cốc của ta bị tuyệt hậu.”
Bạc Dã Cảnh Hành chép chép miệng, cầm lấy thứ trong tay hắn lên xem thử, rồi đưa trả lại: “Có gì ghê gớm đâu.”
Sắp tuyệt vọng đến gần như bất lực, giọng nói của Giang Thanh Lưu vẫnrất bình tĩnh: “Bạc Dã Cảnh Hành, ngươi không sợ ta g·i·ế·t ngươi sao.”
Bạc Dã Cảnh Hành đã sắp sửa l*t s*ch hắn ra rồi, những vẫn còn lên tiếngan ủi: “Sẽ nhanh thôi, chỉ tầm một phần ba nén hương là xong.”
Giang Thanh Lưu lên cơn bốc hỏa: “Trong miệng tích toàn là khí độc! Ngươi tưởng là kẹo đường đấy chắc!”.
Hạ Lôi và Hạ Báo con nuôi của Hạ Phi Hổ dẫn hắn ra sau linh đường, nơiđặt thi thể Hạ Phi Hổ. Hạ Phi Hổ lặng lẽ nằm trên chiếc giường băng,quần áo trên người đã được thay sang áo liệm, chỉ có cái đầu là vẫn chưathể tìm được về. Nên hiện giờ trên phần cổ của cái xác là một cái đầugiả.
Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì, bắt đầu c** q**n áo hắn. Giang Thanh Lưuđương nhiên là lửa giận bừng bừng. Nhưng Trường sinh hoàn đã khiến cảngười hắn bải hoải, không cách nào không chế được bản thân, chỉ có thểdùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ngươi đừng như vậy.”
Mọi người mặt mũi sầm sì chỉ quan tâm đến chuyện lên đường, thậm chíngay cả quán trọ cũng không muốn ở, phi ngựa không ngừng nghỉ tới trạiPhi Ưng.
Sống lưng Tề Đại thẳng tắp: “Thuộc hạ nghe theo lời dặn dò của trang chủ.”
Giang Thanh Lưu cố gắng khống chế dược tính, nhưng lẽ nào Trường sinhhoàn lại dễ bị không chế đến thế? Hắn hy vọng nói nhiều, giao lưu nhiềucó thể thoát khỏi cảm giác hư không rời núi lấp biển này: “Năm đó nếukhông phải ngươi tàn sát cả giang hồ, hai tay nhuốm đầy máu tươi, thìsao lại có kết cục bị giam cầm tra tấn suốt ba mươi năm trong địa laochứ.”
Giang Thanh Lưu chả muốn để ý tới nàng, lập tức ngồi dậy, cẩn thận ngửithử, nhưng mùi rượu trên người Bạc Dã Cảnh Hành quá nồng, át gần hết mùivị xung quanh. Hắn nhất thời cũng không có cách nào phát giác ra được.Hắn nghĩ ngợi một lúc, bèn rời giường móc từ trong túi thuốc ra hai viênthuốc giải độc. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn thấy hắn cầm đồ đạc, lập tức cuốncái chăn mỏng sán lại gần, trông y hệt một con cáo lông xù: “Ngươi đangăn cái gì vậy?”.
Tầm mắt bị che mất, cả người dường như chìm vào trong đêm tối, ngược lạikhiến cho cảm giác trở nên rõ ràng khác thường. Giang Thanh Lưu khôngthể nào khống chế được sự biến hóa của cơ thể, có thứ gì đó mềm mại hônlên trán hắn. Cách một chiếc khăn mỏng, hắn đương nhiên vẫn có thể cảmnhận được sự ấm nóng ấn lên trán mình.
Giang Thanh Lưu cũng không muốn nói nhiều với bọn họ, mà đi thẳng vàophòng. Bạc Dã Cảnh Hành sờ sờ mũi, dọc đường đi, Giang Thanh Lưu khôngnói với nàng dù chỉ là nửa chữ. Nàng cũng đi theo sau hắn, mấy anh em Hạgia không biết nàng là ai, nhưng thấy đi cùng với Giang Thanh Lưu, nênkhông có ai dám hỏi nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành vốn thuộc kiểu trạng thái đứng cũng có thể ngủ được,người của Hạ gia cũng rất tinh ý, liền sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho nàngtrước. Thế nhưng đúng là được hôm mặt trời mọc đằng tây nàng lại khôngđi ngủ ngay, mà lại thò đầu ra liếc nhìn di thể đang ở trên chiếc giườngbăng. Mấy ngày gần đây Giang Thanh Lưu không nói câu nào với nàng,nhưng giờ lại sợ nàng nói ra những câu kiểu như – Đầu người này khôngcòn, nên cái cổ trông càng nổi bật chẳng hạn, nên vội vàng trừng mắtlườm nàng.
Giọng nói của Bạc Dã Cảnh Hành cũng dần dần bình tĩnh lại: “Bức màn đencủa Giang gia, ngươi phải biết rằng lão phu cũng có thể nói cho ngươibiết. Lúc quyết chiến trên núi Nhạn Đãng, môn nhân đệ tử của Giang giachết trong tay lão phu không nhiều lắm, nhưng tại sau sau trận chiến ấylại có hơn ba trăm người thương vọng?” Giang Thanh Lưu đột nhiên khôngmuốn nghe tiếp nữa, nhưng nàng vẫn cứ tiếp tục nói, “Vì Giang Thiếu Tangmuốn tối đa hóa cái giá Giang gia phải trả trong mắt người trong võlâm, nên đã lệnh cho đám đệ tử tự mình tàn sát lẫn nhau, lấy việc bắtđược lão phu làm công đầu cho trận chiến.”
“Cách gì?” Vẻ mặt Thôi Tuyết đầy hiếu kỳ, Tề Đại cũng liếc mắt nhìn raphía này, Giang Thanh Lưu vẫn không có chút phản ứng nào. Bạc Dã CảnhHành chỉ nhẹ nhàng gõ gõ lên tờ danh sách, cũng không nói gì.
Bang phái của Hạ Phi Hổ ở trên giang hồ, nên kẻ thù gần như đều đến từgiang hồ. Nếu nói vì tình mà g·i·ế·t người, thì hồng nhan tri kỷ của ông tacũng không ít. Tên kẻ thù của trại Phi Ưng nếu có viết ra thì cũng phảikín hết bốn trang giấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mê hương đã phát huy tác dụng trong cơ thể rồi, hắn lờ mờ biết được điều gì đó: “Trường sinh hoàn!”.
Sau bữa cơm chiều, Giang Thanh Lưu và Đại Tề đã có trong tay bản danhsách ghi kín hết bốn trang giấy tên kẻ thù của trại Phi Ưng. Hắn thở dàingao ngắn, sắp xếp lại các manh mối: “Hiện giờ có hai manh mối quantrọng nhất, một là phu nhân của Hạ Phi Hổ là Lâm Tiểu Thi, thứ hai làcái đầu người bị mất. Hung thủ tiềm tàng, có khả năng là những người cótên trong bốn tờ giấy này, nhưng năm huynh đệ của Hạ gia cũng đều có khảnăng. Tề Đại ngươi nghĩ sao?”.
Bạc Dã Cảnh Hành quả nhiên sờ sờ mặt mình: “Chẹp, người trong ma đạo, cần mặt mũi làm gì!”.
Giang Thanh Lưu quay người lại bóp miệng nàng, cũng cho nàng ăn mộtviên. Bạc Dã Cảnh Hành loáng cái đã nuốt xong, vẫn còn rất bất mãn: “Saochẳng có tí mùi vị gì thế?”.
“Hầy.” Nàng than khẽ, dù Giang Thanh Lưu chẳng thể làm ăn được gì, nhưnghiệu quả của thuốc không thể làm dao động cảm xúc của hắn: “Ngươi thởdài gì chứ?”.
Giang Thanh Lưu cũng không chú ý đến người bên cạnh, bao gồm Đại Tề mặtmũi sưng vù cùng với Thôi Tuyết thần sắc cũng không được ổn cho lắm.
Giang Thanh Lưu muốn phản bác, muốn nàng phải ngậm miệng lại, nhưng hắn chỉ có thể thản nhiên nói: “Ngươi nói dối.”
Giang Thanh Lưu lúc ấy mới tỉnh ngộ: “Thuốc giải độc vừa nãy……. ngươi đã đổi thuốc?”.
Thần sắc Bạc Dã Cảnh Hành ảm đảm hẳn đi: “Kẻ thù của ta trải rộng khắpgiang hồ, với tình hình hiện giờ, có thể sinh được nó ra đã là vạn lầnmay mắn rồi, sao còn dám mong ước xa vời sớm tối bầu bạn bên nhau nữa?”.
Cuộc đời của hắn vì có người trải đường cho nên bằng phẳng đến đáng sợ.Cũng chính vì bằng phẳng, nên đời hắn trước giờ chẳng có niềm kinh hỉnào, cũng chẳng có chướng ngại chông chênh nào. Hắn lấy Đan Vãn Thiền,bình thường phu thế ân ái, cho dù có ở trên giường cũng vẫn nhẹ nhàng tửtế.
Giang Thanh Lưu không nói lời nào, con ngươi hắn tựa như sắc xanh củahàng liễu sau mưa, trong vắt sáng rõ. Bạc Dã Cảnh Hành nhìn hắn hồi lâu,từ từ siết chặt tay.
Chương 23
Trong một đêm tối, tại một nơi có tên là nhà trọ Ngũ Hồ, cuộc đời củarất nhiều người cũng từ đây mà thay đổi. Ví dụ như một thương nhân TâyVực ở phòng hạng sang đang chuẩn bị buôn bán ngà voi sẽ cưới một quả phụgánh phân. Hay như ông chưởng quầy và bà chủ tiệm may mà ông ta đã yêuthầm nhiều năm cuối cùng đã phá bỏ lớp giấy cửa sổ ngăn cách để đến vớinhau. Hay như con khỉ tung hứng tạp kỹ với ông ấy…… chẹp, hình như có gìkỳ quái đang xông tới. Hay như cuối cùng Tề Đại bị Thôi Tuyết đánh chomột trận sưng vù mặt mũi.
Bạc Dã Cảnh Hành tiến sát lại gần hắn, trong đáy mắt không hề có vẻkhinh thường, cũng không hề có vẻ bỡn cợt. Giang Thanh Lưu căn bản khôngbiết trong lòng mình rốt cuộc cảm thấy thế nào, hắn cũng chẳng tài nàosuy nghĩ nổi. Bạc Dã Cảnh Hành lôi ra một cái khăn bịt mắt hắn lại: “Coinhư giúp đỡ nữ nhi trên giang hồ đi, nhỏ mọn như thế làm gì. Dù saobình thường ngươi cứ tích không mãi thế cũng lãng phí……”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, khách trong toàn bộ quán trọđều vội vã thay toán tiền phòng, mang theo nữ quyến bên cạnh xinh nhưhoa hoặc xinh không như hoa vội vàng rời đi. Giang Thanh Lưu cũng nằmtrong số này, mọi người cúi đầu đi nhanh, không ai chú ý đến vị minh chủvõ lâm ấy.
Đan Vãn Thiền ở nhà không thoải mái, thì Giang Thanh Lưu ở ngoài lại càng lo lắng hơn.
Bạc Dã Cảnh Hành xoay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt là luồng ánh sángquỷ mị: “Ta không hề nói dối, ngươi biết rõ điều đó! Dù võ công của lãophu có cao cường đến thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng cũng chỉ là mộtngười có hai tay, đệ tử của tám đại môn phái có bao nhiêu người mà lãophu có thể g**t ch*t được toàn bộ chứ? Giang Thiếu Tang vì muốn xuyêntạc bóp méo việc này, đã lệnh cho đệ tử tấn công sát hại đệ tử của támđại môn phái, nên mới gây ra trận chiến có một không hai như thế!”.
Giang Thanh Lưu không nói tiếp nữa, Bạc Dã Cảnh Hành từ từ dựa gần hơnvào người hắn: “Lão phu thay mặt cho hơn ba trăm đồng môn của Hàn Âmcốc, cảm tạ ân đức của Giang minh chủ.”
Tư duy tan rã, có một loại cảm giác lạnh lẽo từ trong tim dần dần lanra, có tên là cô độc. Hắn biết tác dụng của Trường sinh hoàn, loại thuốcnày chỉ cần một viên, đã có thể đánh cho sự lạnh lùng khắc chế của hắntan tành không còn mảnh giáp. Hắn chỉ có thể duy trì vẻ tỉnh táo yếu ớt,cảm nhận cảm giác tuyệt vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Giang Thanh Lưu tuyệt đối sẽ không baogiờ tin lời nàng. Nhưng đêm nay, lý trí còn sót lại của hắn đã không cònbao nhiêu nữa. Giọng nói hắn khàn sạn: “Ngươi chắc chắn sẽ giao đứa trẻnày cho Giang gia bồi dưỡng chứ?”.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi bên cạnh hắn, nhưng bóng dáng lại tấp thoáng đôiphần cô độc: “Làm sao ngươi biết chuyện xưa năm đó thế nào. Hai tay lãophu nhuốm đầy máu tươi, nhưng những kẻ đó có ai là thật sự là vì chínhnghĩa? Thấy người khác có nên nảy lòng ghen ghét đố kị, đó mới đích thựclà tội ác không thể tha thứ.”
Bạc Dã Cành Hành hừ lạnh một tiếng —— Đây là cái thứ mê hương gà vịt vớvẩn gì của Lan San Khách vậy, đối phó với một người mất hết nội lực màcũng không có tác dụng. Lúc quan trọng, vẫn phải để lão phu xuất mã.
Thôi Tuyết phì một tiếng, thầm nghĩ lần này xem ra trang chủ đã cướiđược một người không phải dạng vừa đâu. Bạc Dã Cảnh Hành ra hiệu cho hắnđi rửa bát, rồi vừa giả vờ nói với Thôi Tuyết: “Hung thủ g·i·ế·t người,tại sao lại cắt đầu? Thứ nhất, có thù, nên rửa hận. Thứ hai, cố ý xáotrộn, để tăng thêm khó khăn cho việc phá án. Thứ ba, đầu của Hạ Phi Hổcó chỗ khác cần đến. Tại sao Lâm Tiểu Thi lại bị b·ắ·t· ·c·ó·c, ba đệ tử củaHạ Phi Hổ, và hai người con trai rốt cuộc có hiềm khích nghi ngờ gìkhông…… Chẹp chẹp, thật ra muốn trừng trị hung thủ thật sự, lão phu cómột cách trăm trận trăm thắng.”
Giang Thanh Lưu cẩn thận tra xét hiện trường, bao gồm cả những thứ nướctrà còn sót lại trên bàn, mấy sợi tóc vương trên giường. Hiện trườngkhông có vết tích của việc đánh nhau, chén trà sau khi kiểm tra tỉ mỉ,cũng không thấy có độc.
Con trai cả của Hạ Phi Hổ, Hạ Lôi đứng ở bên cạnh nói: “Minh chủ ngài xem đi, hồi đầu di thể của gia phụ nằm ở đây này.”
Giang Thanh Lưu nhét viên thuốc vào miệng, đè ở dưới lưỡi, yên lặng nghengóng động tĩnh bên ngoài. Nếu có kẻ trộm, thì giờ này nhất định sẽ đạpcửa xông vào rồi. Lẽ nào mình đã nghĩ quá nhiều? Hắn lại nằm trở lạigiường, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn cuộn tròn trong chăn nằm lên gối hắn, hơithở thơm mát như hoa lan. Tóc gáy Giang Thanh Lưu dựng ngược: “Cút vềđầu kia của người ngủ đi.”
Cánh môi hồng dần dần dính sát lại, Giang Thanh Lưu nhắm chặt mắt, tronglòng rối loạn nhưng vẫn cùng nàng làm loại chuyện hoang đường đó.
Giang Thanh Lưu đến linh đường trước, thắp nén hương cho Hạ Phi Hổ. Sauđó đi tới căn phòng Hạ Phi Hổ gặp nạn, căn phòng đó hiển nhiên là phòngngủ, nhiều ngày đã trôi qua những vẫn nguyên hiện trường ban đầu.
“Cút!”.
Mấy năm nay bên cạnh hắn cũng không phải không có cám dỗ, nhưng tronglòng hắn chưa từng có nửa phần suy nghĩ sai lệch. Hắn đứng trên đỉnhgiang hồ, nhưng trái tim trước giờ chẳng từng có nhiệt huyết.
Thời gian ở nhà trọ Ngũ Hồ quanh đi quẩn lại cũng hết một ngày. LúcGiang Thanh Lưu tỉnh lại, chân vẫn đang bị Bạc Dã Cảnh Hành ôm lấy. Cơthể nàng vừa mềm lại vừa ấm, giống hệt một cái bánh gạo nếp vẫn còn rấtdẻo. Giang Thanh Lưu đá đá vào người nàng, cho dù không còn nội lực, hắncũng cảm nhận được có gì đó không ổn: “Lão tặc kia, ngươi có ngửi thấymùi gì không?”.
Bạc Dã Cảnh Hành l**m sạch sẽ cái bát, thiếu chút nữa là l**m luôn cảmấy cái móng tay trắng trắng mềm mềm của mình: “Bình thường lão phu cóquan sát gì đâu.”
Để bồi dưỡng hắn thành một vị đại hiệp chân chính, Giang gia đã tiêu tốnhết mười năm. Để hắn thích ứng với sự hung hiểm xảo trá trên giang hồ,Giang gia đã bỏ ra suốt mười năm. Hai mươi bảy năm, gia tộc nâng đỡ hắn,hắn cũng cáng đáng cả gia tộc, thẳng tiến về phía trước. Hắn thuận theokỳ vọng của các bậc trưởng bối, học võ, đi đây đi đó, gây dựng danhtiếng, sau đó thành thân, cuối cùng tuổi còn trẻ đã chấp chưởng vị tríđứng đầu trên giang hồ.
Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên hỗn loạn, vẻ mặt Bạc DãCảnh Hành đầy bi thương: “Lão phu bị giam cầm dưới địa lao suốt ba mươinăm, vốn dĩ không nên tham sống sợ c·h·ế·t. Nhưng Hàn Âm cốc sư môn của tabị diệt vong, hơn ba trăm người bị g·i·ế·t! Ta và gia gia ngươi không giốngnhau, ông ta có vô số người trong gia tộc, vì thế có thể hy sinh mộtphần trong số đó. Nhưng ta thì không có ai cả.” Nàng chầm chậm dựa gầnvào người Giang Thanh Lưu, “Nỗi thống khổ mà hiện giờ ngươi phải chịu,ba mươi năm trước không có giờ phút nào ta không phải chịu. Không sai,ta luôn muốn điều tra tìm ra hung thủ thực sự để báo thù rửa hận, để sưphụ, sư đệ, sư thúc, sư bá của ta có thể nhắm mắt yên nghỉ. Nhưng GiangThanh Lưu, hiện giờ với cái thân thể đã đến mức này của ta, mới chỉ đicó vài bước mà đã thở hổn hển, thì ta nào dám nói đến chuyện ân oán thùhận?”.
Cảm xúc của Giang Thanh Lưu chỉ còn lại một mảng hỗn loạn, hắn giờ đãmất đi nội lực, lại không cách nào kiềm chế được bản thân. Nên hắn cóthể cảm nhận được sự bất lực và bi ai của Bạc Dã Cảnh Hành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành cũng rất thức thời, lập tức ngậm miệng lại – Những lờinàng định nói vừa nãy quả nhiên không phải những lời hay ho gì.
Giang Thanh Lưu lắc đầu: “Nếu muốn có chứng cứ thì rất dễ, nếu Giang ẨnThiên thực sự là vì chính nghĩa, vì muốn báo thù cho Giang Thiếu Tang,thì hà tất phải giam cầm tra tấn lão phu? Hắn ta có vô số cơ hội có thểxuống tay g**t ch*t lão phu.”
Rất nhanh ý thức của Giang Thanh Lưu cảm thấy không ổn ¬—— Toàn thân hắnrơi vào trạng thái vô cùng thả lỏng, thần thức cũng có chút mơ màng,không cách nào tập trung sức chú ý được. Hắn thầm cả kinh, muốn ngồidậy, nhưng chỉ muốn mà không thể làm được. Cả người đều rã rời, khả năngtự khống chế có mạnh đến đâu, cũng không thể ra lệnh được cho tứ chilàm được hành động nào đó.
Bạc Dã Cảnh Hành thò đầu ra nhìn thử vào mắt hắn, quả đúng là trúng độcrồi, đến lúc này nàng mới lộ ra bộ mặt hồ ly lông xù: “Thằng oắt Gianggia kia, lão phu không bằng ngươi, lão phu già cả rồi, không thể chịuđược tổn hại thêm nữa. Ngươi ngoan ngoãn phục tùng lão phu, dù sao thìcũng sẽ qua nhanh thôi.”
Hai tay Bạc Dã Cảnh Hành chống lên phía trên hắn, nhìn thẳng vào mắtGiang Thanh Lưu nói: “Mùi vị của Trường sinh hoàn, đáng sợ không?”.
Giang Thanh Lưu lườm hắn một cái, tiện thể liếc mắt nhìn Bạc Dã CảnhHành ở bên cạnh. Bạc Dã Cảnh Hành đang uống Yên Chi lộ, căn bản không hềnhìn về phía này. Tệ Đại chậm chạp chẳng hiểu gì, cuối cùng vẫn là ThôiTuyết thông minh nhanh trí, vội vàng sán đến cười hì hì hỏi: “Cảnh cônương cô thấy sao?”.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Giang Thanh Lưu cũng quay người qua, lúc ấynàng mới bảo: “Chúng ta có thể dùng chiến thuật diệt từng người một, đầutiên tìm những thành phần không bị nghi ngờ, g**t ch*t! Sau đó đánh dấutoàn bộ những người bị ngờ còn lại, diệt sạch! Hung thủ nhất định khôngcòn nơi nào để trốn!”.
Bạc Dã Cảnh Hành buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt ra: “Mùi gì……” Nàngđột nhiên phát hiện ra mình đang ôm chân Giang Thanh Lưu, lập tức tóctai dựng đứng, “Mùi chân của ngươi?”.
Việc cấp bách ngay lúc này, đương nhiên là cần phải tìm lại cái đầu.Không có đầu, mà trại Phi Ưng lại không nỡ để Hạ Phi Hổ c·h·ế·t không đượctoàn thây. Giang Thanh Lưu bàn bạc rất lâu với Hạ Lôi và Hạ Báo, để điềutra vụ án g·i·ế·t người, thì nguyên nhân đầu tiên đương nhiên là vì có thùoán cá nhân, thứ hai là vì tình cảm, thứ ba là lúc gần kề bỗng nảy sinhsát ý.
Tâm trạng của Giang Thanh Lưu vốn dĩ đã không yên rồi, nên những lời nàyrất dễ dàng khơi lên lòng nghi ngờ của hắn. Thật ra hắn vẫn luôn hoàinghi tất cả những điều đó, lão tặc này bị giam cầm trong Giang gia hơnba mươi năm, nếu không phải vì Ngũ Diệu Tâm Kinh, thì hà cớ gì lại giamnàng ta suốt ba mươi năm?
Lần đầu tiên Giang Thanh Lưu cảm nhận được nỗi khổ sở này, trong trạngthái vẫn còn vô cùng tỉnh táo, muốn dùng cạn sức lực để giãy dụa, nhưnglại hoàn toàn bất lực. Thậm chí ngay cả giọng điệu cũng không thể nặngnề, chỉ biết cự tuyệt một cách cực kỳ bình tĩnh. Cho dù biết rõ rằng cócự tuyệt cũng chẳng mảy may có tác dụng.
Bạc Dã Cảnh Hành ở bên cạnh là tất cả những gì hắn có thể tiếp xúc được,là nguồn nhiệt duy nhất. Hắn ôm lấy nàng đầy tỉnh táo, cảm giác đượcđầu ngón tay của nàng sượt qua gò má, cách một lớp khăn, mang theo sựlưu luyến bí ấn. Trong lòng biết rõ tính nết lão tặc này vô thường,nhưng hắn vẫn lên tiếng giãy dụa: “Bạc Dã Cảnh Hành, tốt xấu gì ngươicũng là nhân vật từng tung hoành trên giang hồ, ngươi không cần mặt mũinữa sao?”.
Thời tiết nóng bức, nên thi thể của Hạ Phi Hổ được ướp lạnh, vẫn đặttrong linh đường. Huynh đệ của Hạ gia đều ra nghênh đón bọn hắn, vừaliếc nhìn sắc mặt của vị minh chủ, thật đúng là, khó coi hơn hẳn sắc mặtvị cha già vừa mới c·h·ế·t của bọn họ.
……
Giọng nói của Giang Thanh Lưu vẫn rất bình tĩnh: “Đã ba mươi năm trôiqua, người c·h·ế·t không thể đối chứng, ngươi đương nhiên nói gì mà chẳngđược.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thanh Lưu căn bản không còn tâm trí đâu để suy nghĩ nữa, trong đầuhắn là một mảng hỗn loạn. Hắn phải ngầm thừa nhận rằng, Trường sinhhoàn quả thực rất đáng sợ, đó là một loại cảm giác sợ hãi khi l*t tr*nbản thân ngay trước mặt người khác, l*t tr*n từ cơ thể cho đến trái tim.Ngươi không thể trốn tránh được bất cứ câu hỏi nào, cũng không thể phảnkháng lại được bất cứ tổn hại hay vũ nhục đang dần sự gia tăng của đốiphương.
Những manh mối càng nhìn thấy một cách rõ ràng, thì những manh mối thực sự lại càng khó tìm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.