Nhược Thủy Cửu Khanh
Lâm Sơ Ước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Thân là bảo tiêu
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tôi không có bằng lái.”
Lạc Thủy ai oán lái vào cửa phó bản, đấu tranh xem có nên tùy tiện túm mấy người nhập đội hay là đi gào thét trong bang. Muốn trưng cầu ý kiến đại thần, lời còn chưa đánh ra, liền thấy hệ thống nhắc nhở:
[Hệ thống] Bắc Viên Phẩn xin nhập đội, đồng ý hay không.
Đám người kia hiển nhiên là cùng nhau đánh quái, không cần chỉ huy, mỗi người một việc, hợp tác ăn ý, vật phẩm rơi xuống cũng chia theo nghề nghiệp, còn lại đều ném cho Tây Môn Trái Chủ.
Tây Môn Trái Chủ: “Lão đại, bảo tiêu của cậu có quản tài vụ không?”
Đại thần, anh có thể đừng lạnh như vậy được không o(╯□╰)o. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không được, dùng cứng rắn, Tây Môn Trái Chủ: “Một bảo tiêu như ngươi, thế nhưng lại dám không nghe lời Tam đương gia ta?”
Bắc Viên Phẩn kháng nghị một lát, không có hiệu quả, bác bỏ kháng án, lúc này mọi người mới vào phó bản đánh boss.
Nam Cửu Khanh: “Cậu hỏi cô ấy.”
Đứa nhỏ này đã xem nhiều binh pháp Tôn Tử rồi.
Trước tiên phải dùng mềm đã, Tây Môn Trái Chủ: “Em gái Nhược Thủy xinh đẹp hãy thương xót anh với, giúp anh một chút?”
Hộ vệ còn kiêm tài xế, đừng mang theo loại chức vị như vậy a a a a a, Lạc Thủy ra sức dập đầu vào bàn đọc sách, bảo tiêu quả nhiên là hoạt động thể lực.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Anh hùng, người anh chỉ chẳng lẽ là tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhược Thủy Tam Thiên: “Khấu tạ long ân.”
Đội anh hùng ổn định, o(╯□╰)o.
“Cô đã thành tâm thành ý xin chỉ bảo, tôi sẽ từ bi dạy cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Cửu Khanh: “Cô ấy không phải bảo tiêu của cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bắc Viên Phẩn: “Lão đại, em gái xinh đẹp (MM) này là ai?”
[Hệ thống] Nam Cửu Khanh thêm bạn làm bạn thân.
Đông Phong Phá: “Nhược Thủy, đồ của ba bọn tôi đều chồng đống chỗ A Tây, hắn là nữ quản gia của chúng tôi, giờ muốn nhường vị trí này cho cô.”
Tây Môn ngừng công kích, tiếp tục oán hận làm nữ quản gia.
Trong lúc rảnh rỗi Nam Cửu Khanh sẽ viết chút công lược, lúc đầu Lạc Thủy thấy trên diễn đàn, cũng biết cái gì gọi là đồn đại.
“Có thể.” Nụ cười của hắn dần rõ ràng, “Tôi vì cứu cô, kết thù với lão yêu phụ, sau này thời điểm thăng cấp chạy vòng mà đụng phải thì có rất nhiều bất tiện, cô không cảm thấy tôi cần một bảo tiêu*?” (* hộ vệ)
“Phốc!” Một ngụm nước phun lên màn hình, chiếc máy vi tính nào đó đã ngoài khét trong sống. “Anh hùng, anh có thể không cần có sáng tạo như vậy hay không.”
Nhược Thủy như tên Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì): “Tài vụ gì? Bảo tiêu chỉ phụ trách an toàn thân thể không bao gồm an toàn tài sản.”
Nam Cửu Khanh: “Vậy nên trước tiên phải lên xe học lái.”
[Hệ thống] Nam Cửu Khanh mời bạn họp đội.
Nam Cửu Khanh: “Các cậu rất rảnh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhược Thủy thờ ơ, tiểu nhân đánh quái vô cùng chuyên chú.
[Hệ thống] Bạn đã được lên chức đội trưởng.
Nam Cửu Khanh đi một vòng quanh Nhược Thủy, trên dưới đánh giá: “Cô đã tự đề cử mình, tôi cũng không tiện làm mỹ nhân mất mặt, miễn cưỡng chấp nhận, dùng thử ba tháng trước đã.”
Trán Lạc Thủy hiện lên ba đường hắc tuyến.
Tây Môn Trái Chủ: “Lão đại dụ dỗ thiếu nữ lương thiện, a a a, gian tình…” Người luôn viết trên mặt chữ không gần nữ sắc vậy mà lại tìm một nữ bảo tiêu, đây tuyệt đối là gian tình, ha ha, mình thông minh quá.
Nói thật thuận miệng, Lạc Thủy hắc tuyến, đánh ra một mặt cười thật to: “Mọi người khỏe. (^o^)”
Chương 4: Thân là bảo tiêu
[Hệ thống] Đông Phong Phá xin nhập đội, đồng ý hay không.
Nam Cửu Khanh gửi trò chuyện riêng: “Buổi tối không lên, mỹ nhân có thể tự do hoạt động.”
“Ai ui, chẳng lẽ cô không biết thông thường anh hùng cứu mỹ nhân thì kết quả mỹ nhân sẽ lấy thân báo đáp à?” Hắn vô cùng hào hứng hướng dẫn từng bước.
Lạc Thủy bị cái bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu hôn mê.
Đông Phong Phá im lặng, làm sao hai tiểu tử này cứ học ngu vậy chứ. Làm người phải khiêm tốn, hiểu cũng phải giả bộ không hiểu.
Nam Cửu Khanh: “Yên tâm, yêu cầu của tôi xưa nay không cao, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
Lạc Thủy nhìn hai chữ “mỹ nhân” mà lưng đầm đìa mồ hôi, chẳng lẽ đại thần bị trộm ID?
Nhược Thủy Tam Thiên: “Anh hùng, phương pháp tác chiến thích hợp nhất của người đứng đầu đại hội phó bản là gì?”
“Nam bang chủ, ngưỡng mộ đã lâu, đa tạ tương trợ.” Nhược Thủy ôm quyền, tiểu nhân* Doanh Doanh trong trò chơi cúi đầu, cũng thật sự có mấy phần hưng vị mỹ nhân. (* người nhỏ bé, ở đây chỉ nhân vật trò chơi)
Nam Cửu Khanh: “Tiền lương thử việc.”
[Hệ thống] Tây Môn Trái Chủ xin nhập đội, đồng ý hay không.
Khó trách Tây Môn Trái Chủ đứng thứ nhất bảng tài phú, nữ quản gia? Lạc Thủy lạnh đến buồn nôn, trả lời: “Không.”
Nam Cửu Khanh lại gửi tin tới: “Chấp nhận, vì cô có thể bảo vệ tôi tốt hơn.”
Nam Cửu Khanh nhướng mày, cười như không cười: “Vậy cô tính cảm ơn tôi thế nào?”
Mọi người đánh phó bản một vòng, đến giờ cơm, từng người đều tạm biệt, lần lượt logout.
Song rất nhanh tỉnh táo lại từ đường ngắn trong đại não, nhấn từ chối giao dịch, dù bán thân cũng nhất định không có giá nhiều tiền như vậy. Vừa nãy người ta còn cứu cô một mạng, da mặt cô còn chưa dày đến mức lấy không như vậy.
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân đang nghi ngờ thân phận của ta?”
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân, quỳ đi.”
Thì ra là như vậy, Lạc Thủy bừng tỉnh đại ngộ, thoải mái chấp nhận, nhưng mà, đại thần này, quần áo hoàn toàn không có thuộc tính mà, chẳng lẽ khi cần thiết còn phải dùng mỹ nhân kế? Không phải chứ? Không thể nào đâu?
Ặc, hình như cũng đúng. Gia tộc Thanh Thanh chắc chắn sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ, ban nãy còn nói gặp một lần g·i·ế·t một lần. Từ nhỏ cha mẹ đã dạy mình dù ân nhỏ như giọt nước cũng phải lấy biển báo lại, liên tưởng đến hình tượng xưa nay đều dũng mãnh của mình, nhìn mỹ nam tử yếu đuối trước mặt, hơn nữa làm sao đại thần có thể tùy tiện ra tay đây, lập tức khí phách dâng lên: “Anh hùng, cần kiểu bảo tiêu nào, tôi đập nồi bán sắt lên núi đao xuống biển lửa cũng tìm được cho ngài.”
Hiển nhiên Lạc Thủy không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt hai giây mới tỉnh ngộ, đại thần cũng là người bình thường mà. Nhìn trang bị từ đầu đến cuối của hắn, sau đó yếu ớt nói: “Nếu không tôi chế tạo lại vũ khí cho anh.”
Nam Cửu Khanh: “Hộ vệ của tôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.