Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Mạch máu nơi phòng khám
Bất quá...
...
Bình tĩnh nào, thứ này tuy trông có phần đáng sợ nhưng nó hẳn sẽ...không t·ấn c·ông đâu nhỉ? Nghiêm túc cẩn thận quan sát điểm đầu lan đến mặt tường gần nhất, từ đó tôi có cái nhìn trực quan hơn.
Người nhiễm bệnh đã đi đâu?
Ngoài ra tôi cũng phát hiện ra điều bất thường rằng tôi không còn nghe được bất kì âm thanh dù là nhỏ nhất nào phát ra từ các căn phòng mà tôi tin chắc bên trong chứa đầy người nhiễm bệnh. Cánh cửa không hề có dấu hiệu mở ra, vậy có chuyện gì đằng sau bên trong ấy!? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem đồng hồ, thời gian tôi còn lại trong ngày vẫn có khá nhiều. Có lẽ tôi nên dạo qua vài ngôi nhà kiểu mới xem liệu có thiết bị giống tấm pin năng lượng mặt trời hay không, loại cỡ nhỏ.
Có phải tôi hoa mắt không? Hình như tôi vừa thấy thứ này vừa chuyển động thì phải?
Cái...quái gì...?
Gì cơ, tôi vẻ mặt không thể nào tin được, Aiva có phần ngượng ngùng quay đi.
Trên đường đi tôi gặp khá nhiều xác c·hết người nhiễm bệnh, tất cả chắc chắn đều do Aiva g·iết c·hết. Điều này không khỏi khiến tôi cảm thán làm sao cô ấy dám đối mặt với bọn chúng.
Nhưng còn Aiva? Nếu xem xét kĩ lại thì cô ấy quả thật đúng rằng còn rất trẻ, tuy nhiên khí tức trưởng thành mà cô ấy toát ra đã khiến tôi bất giác phất lờ đặc điểm cơ thể nữ giới chỉ ở độ tuổi đôi mươi của Aiva mà trực tiếp cho rằng cô ấy đã thuộc kiểu người lớn trưởng thành.
Mục đích rất đơn giản, bó kín toàn bộ thân thể và tránh phát tán mùi bản thân để bị người nhiễm bệnh phát hiện. Tôi có kể điều này cho Aiva nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt khó hiểu xen lẫn hoài nghi, đến nay tôi vẫn không biết nó có nghĩa gì?
Để dễ hiểu thì nó giống một kiểu tâm lí ám thị trong thủ thuật thôi miên vậy...
Đáng sợ, đáng sợ quá!
Tất nhiên dù vậy tôi chưa bao giờ mất cảnh giác, có trời mới biết được liệu tại nơi tôi không nhìn thấy liệu có người nhiễm bệnh hay không?
Chương 26: Mạch máu nơi phòng khám
Thế sự ngày một khác thường, người nhiễm bệnh là khởi đầu tất cả, sau đó đến sự xuất hiện của kẻ săn đêm, bây giờ thì tôi lại phát hiện thứ gì nữa đây?!
Cảm giác nguy hiểm ngập tràn trước sự việc không biết, tim tôi ngay tức thì đập nhanh bảo rằng tôi phải rời đi. Tuy nhiên ngay khi có ý định quay đầu thì hình ảnh Yelena chợt vụt qua tâm trí...
Tôi cần phải duy trì năng lượng điện liên tục cho chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ chứa bên trong một số loại rau quả tươi sống. Nếu nguồn điện bị gián đoạn thì đống thức ăn đó hẳn sẽ không chịu được quá hai ngày.
Nếu là dùng v·ũ k·hí tầm xa như cung hay s·ú·n·g thì còn đỡ, nghĩ đến việc cầm đao chiến đấu thẳng với người nhiễm bệnh đối với tôi chính là bất khả thi.
Xác c·hết vốn nằm trên sàn nhà nay đã biến mất, thật ra vẫn còn một vài mẩu xương còn sót lại. Tường gạch hiện lên sự phân chia rõ rệt của sự ngập nước, điều này bất giác khiến tôi lo lắng về đống dụng cụ bên trong.
Nuốt nước bọt, tôi lách người ở giữa hành lang, cố tránh xa bức tường hai bên hết sức có thể.
Nhìn khung cảnh cây cối mọc um tùm và rêu xanh bám kín mặt đường cùng các phương tiện mà đến chính tôi còn cảm thấy lạ lẫm.
Bất quá lí do cô ấy có thể làm điều này chung quy vẫn là khu vực quanh đây số lượng người nhiễm bệnh thật sự trở nên ít lắm. Cảnh tượng bầy đàn chi chít giờ chẳng thấy đâu, chỉ có khung cảnh hoang sơ của nền văn minh dần bị nhấn chìm bởi thiên nhiên.
Hít thật sâu qua lớp mặt nạ phòng độc, tôi di chuyển thật chậm rãi, đến mức có thể nói là bò bằng cả tứ chi. Nhìn có vẻ khá hèn nhát nhưng đó là cách di nhất tôi có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không trượt ngã trước lớp mặt sàn tráng men đầy trơn trượt này.
Bản thân thực sự đã trở về trạng thái bình thường, khi này mới yên tầm mà rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi nhận ra một điều rằng kể từ ngày nước ngập và rút đi, cũng từ đó người nhiễm bệnh số lượng suy giảm rõ rệt. Tuy nhiên sự suy giảm này khiến tôi bất an vì một câu hỏi cực kì đơn giản cần được giải đáp.
Từ khe hở của cánh cửa các căn phòng mọc ra những thứ gì đó giống như rễ cây bò khắp mặt cửa và đang bắt đầu lan qua hai bên tường.
Aiva thật sự chỉ mới 22 tuổi thôi sao? Ý rằng cô ấy chỉ hơn tôi một tuổi ấy hả? Làm sao điều này lại có thể, dáng vẻ này của Aiva tôi nghĩ cô ấy ít nhất cũng phải 25 đến 27 tuổi mới đúng.
Ngay khi vừa mở cánh cửa ra tôi liền ngửi được mùi hương ẩm mốc không mấy dễ chịu. Dùng đèn pin soi sáng, căn phòng dường như không thoát khỏi số phận bị ngập, điều đó đồng nghĩa với rất nhiều thứ đã hư hại.
Cánh cửa các căn phòng khám hai bên vẫn đóng kín như lúc ban đầu, bao gồm cả thứ bên trong. Tuy nhiên hiện tại tôi đang thấy thứ gì thế này?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, các vật dụng y tế số lượng lớn như bông băng thường được đặt ở những kệ trên cao, nhờ vậy mà nó vẫn nguyên đấy không chút hư hại.
Sau khoảng thời gian cân nhắc, tôi đã từ bỏ việc khoác lên mình chiếc áo choàng bốc mùi, thay vào đó bằng bộ đồ ngày đông và mặt nạ phòng độc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ví dụ như một đứa trẻ được đặc trưng bởi sự ngây thơ, khi đứa trẻ lớn lên và dẫn chững chạc, từ đó người ta có thể nhìn ra các giai đoạn khác nhau.
Cũng đừng vì thế mà hỏi tôi, chính tôi cũng có biết thân thể mình hoạt động như thế nào đâu?
...
Biết rằng Yelena có thể cần khá nhiều trong thời gian dài, tôi đặc biệt lấy nhiều đến mức nhét đầy balo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ừm...phải đường này không nhỉ?
Lén lút đến gần những căn nhà trống vắng phía hướng về vùng ngoại ô, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.
Vài giây trôi qua căn nhà vẫn yên lặng như lúc ban đầu, chỉ khi này tôi mới yên tâm.
Người nhiễm bệnh sẽ không tự nhiên xuất hiện, và đồng thời cũng không tự nhiên biến mất.
"Tôi đi cất bát đĩa đây"
Chính phủ trước kia khuyến khích chuyển đổi sang năng lượng sạch nên những loại thiết bị sạc pin kiểu này hẳn có khá nhiều mới phải.
Vẫn như cũ hồi hộp đi qua căn hành lang tối tăm đầy kinh dị cho đến khi thấy ánh sáng bên ngoài mới mang đến sự yên tâm.
Aiva bị trật khớp chân trong quá trình chiến đấu bên ngoài, do đó ngày hôm nay cô chỉ ở nhà cùng với Yelena.
Vào lúc này vì sự căng thẳng mà tim tôi đập mạnh đến mức chính bản thân mình còn nghe được. Vượt qua tất cả để đến căn phòng cuối, chỉ đến lúc này tôi mới phần nào có thể thư giãn.
Cái quái gì vậy chứ?
Trong điều kiện y tế hiện tại, tôi chỉ có thể cầu trời khấn phật rằng hãy cho bản thân mình khỏe mạnh hoặc bị các loại bệnh thông thường có thể chữa được bằng thuốc, nếu không thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Lén lút nhìn vào, tôi bất ngờ phát hiện nữ y tá nhiễm bệnh trong phòng kính bên ngoài đã biến mất, cánh cửa thì đang mở.
Khi giọt mưa ngừng rơi thì cũng là lúc bầu trời đón nhận ánh sáng ấm áp. Cơn sốt của tôi đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, đến mức mà Aiva vẫn không tin nổi làm sao nó có thể hoạt động như thế, nhiều lần kiểm tra thân nhiệt đều cho ra kết quả bình thường.
Rẽ vào con đường hẻm trong trí nhớ, tôi đến trước phòng khám nhỏ.
"Hả, à...ừm"
Đột nhiên một cơn đau đầu bất chợt xuất hiện với cường độ cao khiến tôi choáng váng, may thay tay còn kịp bám lấy thanh kệ tủ bằng không đã ngã thẳng ra đất. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, cơn đau đầu bắt đầu giảm bớt và rồi biến mất hoàn toàn.
Đừng hiểu lầm, ý tôi nói ở đây không phải là Aiva trông lớn tuổi kiểu già, mà là cô ấy trông quá trưởng thành đến mức vượt qua cả tuổi tác.
Thay vì nói là rễ cây thì nó lại giống như những đường rễ mạch máu hơn, và trên hết, nó đang vẫn đang sống. Cứ cách một khoảng thời gian tầm nửa phút một lần thì các đường mạch máu này sẽ phình nhẹ lên rồi xẹp xuống, giống như...có trái tim đang đập tống máu đi vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Di chứng sau cơn sốt sao?
Lần này tôi quyết định ra ngoài sau bao ngày chỉ ở yên làm việc nội trợ. Mục tiêu ngay hôm nay không gì khác ngoài tìm thêm nguồn có thể phát điện và một số băng vải cho Yelena.
Với số lượng này sẽ đủ đến tận vài th...
Các chai lọ nằm vương vãi khắp trên mặt đất sau khi dòng nước rút đi, không những thế hệ thống làm lạnh có vẻ đã chính thức ngừng hoạt động, hẳn cũng do sự ngập nước gây ra.
Tuyệt.
Đột nhập vào trong căn nhà một cách đầy dễ dàng bằng kĩ năng mở khóa. Điều trước tiên tôi cần làm là núp vào nơi kín đáo rồi gây ra tiếng động nhỏ đủ để vang khắp phòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.