Những Chàng Trai Của Màn Đêm
Bạch Y Tiên Sinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: 1: Vị Khách Không Mời
Đó là một căn hộ mười tầng sang trọng, pha trộn một chút hiện đại với chút cổ kính.
Cùng với việc không tìm được bằng chứng nên hắn vẫn ung dung phạm tội suốt hai năm qua.
Vội đưa cho cô: "Nhớ vứt vào thùng rác".
Sách trên bàn làm việc...!Sách nhiều đến thế nhưng không một quyển nào nằm ngổn ngang trên đất cả.
Vớ lấy cuộn khăn giấy không biết từ đâu ra đã sẵn ở trên giường từ lúc nào.
Cô nàng bỗng la lớn "Aaaaaa" khiến cả căn phòng dường như rung động.
Những giá sách khổng lồ với màu sắc huyền bí thay vì những kệ quần áo đầy màu sắc ngọt ngào.
Bóng đen hòa vào cảnh đêm tạo thành một bức tranh tĩnh lặng đơn điệu chỉ với hai màu vàng và đen nhưng sức hút mê hồn.
"..."
Bóng đen ấy trèo tường lên lầu bốn một căn hộ chung cư cao cấp.
Ý nghĩa vừa thoáng qua trong đầu hắn.
Gương mặt xinh đẹp có phần ngơ ngác chầm chậm xoay người nhìn khắp không gian.
Nhưng không hề gắt gỏng mà từ từ chậm rãi.
Hiểu Minh cũng chính là Hoàng Tử Bóng Đêm.
Nhân vật "hot" nhất đang thu hút dư luận trong suốt thời gian qua với những việc làm nghĩa hiệp.
Hắn từng là ủy viên.
Ngồi tựa vào giường, vị quân tử hách dịch đại nhân nhếch miệng cười nhạt.
Cũng chính lúc này, trên đỉnh tòa nhà sáu tầng bên đường, một bóng đen cao chừng một mét tám dõi mắt nhìn theo hướng xe cảnh sát đến khi mất hút.
Làn da ngọc ngà quấn trong tấm khăn bông mềm mại toát ra phong thái cao quý hơn người.
Nổi bật lên trước mắt là những giá sách khổng lồ đứng đồ sộ ở các bờ tường.
Có thể hắn đã bị trúng đ·ạ·n gây mê từ trước và nhờ buộc dây chặt quanh cánh tay mà cầm cự được tới bây giờ.
Lần lượt, chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang đen, áo khoác đen, quần, giầy đương nhiên cũng một màu đen đầy bí ẩn.
Đôi lông mày ngang mảnh mai có dấu hiệu cử động.
Nhanh chóng, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Sách không chỉ ở trên kệ mà còn rải rác trong phòng nhìn đâu cũng thấy.
Chớp mắt hai cái.
Sách bên cạnh chiếc TV mỏng.
Chí ít hắn cũng là một tên chính nhân quân tử hách dịch.
Ánh mắt Thiên Kim tiểu thơ vô hồn.
Nhưng khí chất vẫn thanh cao và lạnh lẽo đưa ánh mắt ra xung quanh.
Sau lớp khẩu trang lộ ra gương mặt vô cùng tuấn tú, thanh tao, đôi mày đen rậm, ánh mắt tinh tường sắc bén như của loài thú săn mồi sống đêm.
Sau vài giây quan sát, ánh mắt hắn lạnh lùng xua tan sự bất ngờ.
Mặc kệ người đang đứng trước mặt là một chàng thanh niên tuấn tú vời vợi.
Òa khóc như một đứa trẻ.
Chớp mắt một cái.
Trên cánh tay chắc khỏe của hắn xuất hiện một vết kim đâm và một vết hằn như có thứ gì quấn qua.
Thân hình cao gầy tựa vào salon.
Đứng trước một đại mỹ nhân như cô mà hắn chẳng mảy may động lòng, còn tỏ thái độ xem thường đến thế khác nào xỉ nhục vẻ đẹp thế gian hiếm có này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người nào đó vẫn đang say giấc như một đứa trẻ ngoan ngoãn vừa từ từ mở mắt.
Tay hắn không ngừng tung hứng một viên ngọc xanh lấp lánh, khẽ cười mãn nguyện: "Gặp cậu sớm thôi, Hoàng Tử à!"
Phòng tôi.
Ánh mắt chàng trai dịu lại.
Đủ gần để ngửi thấy mùi nước hoa nồng nàn tỏa theo hơi ấm từ một người con gái xa lạ.
Gối ôm...! Cô gái lại càng đỏ mặt.
Ánh đèn ngủ không quá sáng nhưng cũng đủ để hắn giật mình khi nhìn thấy một vật thể lạ lẫm.
Hẳn là cô chưa quên được chuyện vừa xảy ra nhưng lại chả còn vẻ oán trách dỗi hờn.
Ánh mắt long lanh như kẻ không hề biết tội lỗi từ đâu mà ra.
"Anh là ai? Sao nằm trên giường tôi".
Bộ não này sau vài giây đóng băng đã bắt đầu ngờ ngợ ra vấn đề.
Ánh sáng mặt trời lách qua khe rèm cửa khép hờ, len lỏi vào không gian bên trong càng làm căn phòng trở nên ấm cúng.
Làn da nõn nà trơn láng như ngọc bị che mấy phần bởi chiếc váy ngắn màu đen tuyền lấp lánh từ giữa đùi đến dưới vai.
Sách ở đầu giường.
Làn tóc ướt bay phất phới trong hơi gió ấm từ chiếc máy sấy trên tay cô.
Khóe miệng Hiểu Minh cong lên, thầm nghĩ: "Không phải các người lười dọn bãi rác tôi bày ra đó chứ.”
Căn phòng khá rộng rãi với cách bố trí tinh vi khác thường.
Việc bắt tội phạm rất nguy hiểm.
Thay vì sự yên tĩnh của trăng thanh gió mát, tiếng còi xe cảnh sát hú reo inh ỏi chạy nhanh hết mức có thể.
"Hoàng Tử...!ngươi đợi đấy".
Không gian rộng lớn bên trong bừng lên ánh sáng vàng nhạt cổ kính.
"Dậy rồi à? Chưa đi sao?".
Cô gái đứng dậy, nhanh chóng trở về phòng đối diện.
Bàn tay vẫn đang ôm mặt không biết vì đau hay vì cảm thấy uất ức trông khá tội nghiệp.
Số lượng người hâm mộ của anh đông hơn cả những ngôi sao nổi tiếng trong nước.
Tay hắn nhanh chóng hành động, nắm lấy chiếc khăn trắng mềm bản rộng rồi bật người đứng dậy tiếp tục đi thẳng vào phòng tắm.
Như một động tác quen thuộc, hắn thò tay nghe "cách" một tiếng.
Cánh tay ấy mềm mại và vô thức giữ chặt hắn nằm bên cạnh.
Ánh mắt vô thần nhìn cô.
Một người nào đó cũng đang ngồi xem tin tức ở một nơi cách đó không xa.
Đôi mắt anh trở nên sắc bén ném tia nhìn giận dữ về phía kẻ ra tay độc ác.
Sau những lời nói như chẹn họng người khác của tên đại hách dịch, cô chả còn khóc được nữa.
Bên canh phòng đối diện, Nguyễn Hoàng Thiên Kim, cô gái qua đêm ở nhà trai lạ, đang thư thái ngồi trên salon sấy tóc.
Hai mí mắt cô mở ra.
Tên Trùm vừa gào thét vừa vùng vẫy trong sự khống chế của hai nhân viên cảnh sát.
Tên này có còn nhân tính không.
Cô gái không biết nói gì hơn, đôi mày nhíu lại có phần oán trách.
Vậy nên hãy để việc này cho cảnh sát chúng tôi." Chàng cảnh sát điển trai, vóc dáng cao lớn nhìn thẳng về phía máy quay.
Chương 1: 1: Vị Khách Không Mời
Hắn còn tỏ ra ta đây không tính toán làm như cao thượng.
"Giường tôi.
Gương mặt mỹ miều bắt đầu nhăn nhó như kẻ mới tỉnh ngủ sau cơn say.
À...!Nhớ đóng cửa giúp." Khóe miệng hắn lại nhếch lên ẩn ý cười nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả đều rất gọn gàng.
Một giờ sáng, dưới ánh trăng vàng sáng, không khí thanh nhã đến nỗi chỉ hít thở cũng khiến tâm hồn bay bổng.
Thoáng chốc, bóng đen cao vút phi thân nhảy liên tiếp qua những tòa nhà kế cạnh, rồi biến mất.
Mếu máo.
Tên này đúng là đệ nhất hách dịch.
Gương mặt đỏ ửng cùng với giọng nói thanh thoát của phái yếu đến cả kẻ lạnh lùng trước mặt cũng phải ngủi lòng.
Hắn nhanh chóng lột bỏ y phục trên người cất vào một ngăn tủ kín đáo phía sau chiếc ghế salon.
Người thanh niên cao lớn, thớ cơ trên thân thể chắc khỏe, lồng ngực giãn nở theo từng nhịp thở, những giọt mồ hôi nóng ấm lăn trên làn da trắng trẻo thư sinh như tỏa nhiệt ra khắp căn phòng lạnh lẽo.
Nhưng tôi có lời nhắc nhở đến "Kẻ rảnh rỗi”.
Hắn muốn dùng sức thoát khỏi thế gọng kìm nhưng chẳng thể.
Những chỗ cần thon đều thon và những nơi cần đầy đặn thì đầy đặn hơn người.
Cô nhìn khắp người mình xem có gì bất thường.
"Chưa thể kết luận.
Những tia nước ấm trong căn phòng có phần kín đáo bắt đầu giảm dần tốc độ rồi ngừng hẳn.
Phải chăng là một con người gọn gàng, có quy tắc.
Tôi không tính toán.
Khi cảnh sát đến hiện trường, hắn và đồng bọn đã bị trói.
Trên chiếc giường lớn trải ga màu kem sữa, một mỹ nữ với thân hình nóng bỏng đang nằm bất động, mắt nhắm nghiền như không biết sự gì.
Giọng điệu hết sức bình thản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ý bảo cô hãy nhìn đi.
Nhưng cô mới là người tổn thương và rơi lệ mà.
Lần này, hắn cố tình cúi thấp người hơn, đưa ánh mắt vừa tò mò vừa dò xét lướt nhẹ trên gương mặt khả ái.
Thiên Kim lắc đầu lia lịa, xua tan gương mặt lạnh lùng của tên hách dịch.
Cô gái uất ức cất giọng.
Hắn khẽ rảo bước tiến về phía chiếc giường ma lực hấp dẫn.
Thậm chí cái gối ôm mà hôm qua suýt ngạt thở vì cô cũng thuộc sở hữu của tôi." Khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt đầy thỏa mãn sau khi xả một câu nói đầy phần oán trách vào mặt cô.
Kẻ đứng đối diện chỉ biết thở dài không thèm oán trách kêu oan gì nữa.
Phủ kín chúng là những cuốn sách dầy cộm không một vết bụi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà còn là một người con trai xa lạ.
Ngay cả đồ dùng thường ngày cũng khác lạ.
Cư dân mạng còn làm hẳn cho anh một fanpage (*) được sự theo dõi của hàng triệu người.
Phảng phất sau làn tóc đen óng ả là gương mặt mộc mạc, đường nét thanh thoát rạng ngời.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ chung với một người con trai.
Dừng chân, cúi xuống gần cô gái.
Với một chiếc khăn trắng quấn ngang th*n d***, hắn ta lảo đảo vài bước rồi lại dừng bên cạnh chiếc giường quen thuộc.
Bộ đồ trên người còn nguyên vẹn khiến cô an tâm.
Cô phóng viên xinh đẹp tiến về phía đội trưởng Đội phòng chống tội phạm, Nguyễn Hoàng Thiên Quân: "Anh có nghĩ chuyện này là do hắc y nhân ra tay, người được dân mạng tôn làm Hoàng Tử Bóng Đêm?".
"Ông trùm m* t** Năn Hổ đã bị bắt cùng với mười lăm tên đồng bọn.
Chỉ có điều không ai biết được danh tính cũng như gương mạo của vị Hoàng Tử này.
(*) fanpage: một trang mạng xã hội dành cho người nổi tiếng.
**********
Dưới mái tóc ướt át còn đang nhỏ giọt khiến gương mặt tăng thêm phần sáng sủa không kém gì một ánh hào quang mê hoặc lòng người.
Nhìn đủ rồi.
Cửa kính không hề khóa, bóng đen đẩy nhẹ rồi luồn thân hình cao lớn vào trong.
Chỉ còn có thể thút thít với những cơn nấc ấm ức trong lòng.
Bờ môi đỏ thắm gợi cảm rõ là chưa kịp tẩy trang đã lăn ra ngủ như chả còn biết sự gì.
Hắn nhắm nghiền mắt, tự biết đây là điều không phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn sợ con gái khóc? Chợt nhớ ra điều gì, hắn thò nửa thân người rắn chắc vừa đẫm nước ra ngoài: "Ngừng khóc cô có thể đi.
Theo nhiều nguồn tin.
Cô mặc kệ ai đúng ai sai.
********************
TV đang mở kênh tin tức.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của một chàng trai tân ắt hẳn là ngọn đồi mơ ước trong truyền thuyết mà bao đấng mày râu vẫn thường truyền tụng.
Phía trước là một ban công với khung kim loại sáng lấp lánh treo đầy các chậu hoa sắc tím.
Lúc này, cô vẫn chưa biết tên anh ta là Nguyễn Trần Hiểu Minh.
Chuẩn bị bật người đứng dậy thì một cánh tay mảnh khảnh đưa lên choàng vào cổ hắn kéo mạnh xuống.
Nhưng đêm nay lại là một đêm đặc biệt khác thường.
Nền màu trắng vàng, chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Hắn có thói quen tắm buổi sáng ư? Hay vì căn phòng này hoàn toàn cách âm với bên ngoài, khỏi tiếng khóc của con gái.
Bên cạnh đó là hàng trăm bánh h*r**n...".
Cửa mặt tiền của mỗi căn hộ đều hoàn toàn bằng kính có rèm che màu cafe sữa.
Chưa kịp dứt lời, chàng trai còn đang mơ mơ màng màng chợt bừng tỉnh hẳn.
Chủ nhân của căn hộ này rốt cuộc là người như thế nào.
Hắn đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm không đếm xỉa gì đến cô.
Từng câu từ lạnh đến thấu xương.
Dáng người một mét sáu lăm đến một mét sáu bảy.
Đầu lông mày nhô lên tỏ ra bất lực trước người con gái yếu đuối.
"Bốp!” Trên mặt in hằn năm ngón tay đỏ bừng.
Chả lẽ hắn là đệ nhất dỗ gái sao? Cô khóc không hẳn chỉ vì ấm ức.
Rõ ràng, khoảng cách lúc này quá gần.
Đó là loại phòng tắm bằng cửa kính mờ, cộng với hơi nước bên trong khiến người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình mờ ảo thôi thúc trí tưởng tượng.
Cô cứ tiếp tục khóc nhưng đã không thể gào nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.