Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chương 15


Nếu tôi đã định phải chếc đêm nay, vậy thì giống như kiếp trước, rơi xuống vực, tan xương nát thịt.

Tống Huyền cười tủm tỉm rút điện thoại khỏi tay tôi, cúp máy.

Nhạc chuông vui vẻ vang lên từ ống nghe.

Hắn cười, họng s.ú.n.g lạnh băng dí nhẹ vào trán tôi,

Tống Huyền giật lấy điện thoại của tôi, ném xuống vực núi.

Tôi quỳ trong gió lạnh thê lương, mím chặt môi.

Tôi tát mạnh Tống Huyền một cái, "Anh là đồ khốn!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Giang Nghiên."

Tống Huyền nói: "Chuyện cũng ầm ĩ ra phết, cảnh sát giờ đều ở bên kia cả, mạng của Giang Nghiên, khả năng cao là giữ được."

"Anh cũng yêu em."

"Lên xe."

"Nhưng tôi dám chắc, khoảnh khắc em gọi đi, Giang Nghiên sẽ chếc rất thảm."

"Ừm?"

Lần này, tôi đợi rất lâu.

Tôi nhếch miệng cười, hít từng ngụm không khí trong lành, "Không đợi nữa! Em là đứa nóng vội mà!"

Kiếp trước, đêm nào tôi cũng ôm nó ngủ.

Tôi gằn giọng gào lên: "Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi chưa bao giờ hại anh!"

Rất lâu sau, tôi nhắm mắt lại: "Vậy thì giới hạn cho anh nửa tiếng phải về nhà. Nếu muộn, em sẽ giận đấy."

"Em vốn không chuẩn bị quà."

Tống Huyền túm tóc tôi, giật ngược ra sau, dí chặt s·ú·n·g.

Hơi thở tôi nặng nề, mắt tối sầm lại, toàn thân run rẩy.

Qua lời kể của hắn, tôi mới biết, sự hiểu lầm của hắn về tôi đã đến mức vô lý.

"Hoảng cái gì?"

Nếu không thuận theo ý hắn, thì chính là chếc.

Giang Nghiên nhìn thấy sẽ phát điên mất.

Tống Huyền cười, "Em có thể không tin, cùng lắm thì là tôi lừa em thôi, Hóa Hóa, em dám lấy mạng Giang Nghiên ra cược với tôi không?"

Giọng điệu gấp gáp mà đáng sợ, hắn vừa cắn vừa gặm lên môi tôi.

Giang Nghiên bị thương, n.g.ự.c thấm má//u.

Họng s.ú.n.g thúc nhẹ vào gáy tôi từng cái.

Tôi... không dám.

Hơi thở Giang Nghiên có chút không ổn định, "Hóa Hóa, sao thế? Tối nay anh về nhà rồi."

Tôi sững sờ, bên tai vang lên giọng cảnh sát: Alo, 110 xin nghe, chúng tôi có thể giúp gì cho quý vị?

Chỉ còn tiếng gió, vô tình thổi qua tóc tôi.

Rất lâu sau, tôi nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lăn dài.

Tôi bấm số gọi.

Tôi giật lấy điện thoại, bấm số 110.

Người kia đưa tới một tấm ảnh.

"Ngoan, chọn một đi? Cảnh sát hay Giang Nghiên? Em chếc hay... Giang Nghiên chếc đây?"

Sự im lặng của tôi cuối cùng đã chọc giận Tống Huyền.

Giang Nghiên ngừng lại, "Vậy em có nên đền bù cho anh cái gì không?"

"Chúng ta chơi một trò chơi nhé."

Lòng tôi nguội lạnh như tro tàn, sau khi lên xe, mặc cho Tống Huyền nói gì, tôi cũng không đáp lại nửa lời.

Hắn đỡ tôi dậy, đưa điện thoại của mình cho tôi.

Tôi không thở nổi, giọng nói cũng run lên, "Không có nữa."

"Đương nhiên, em cũng có thể báo cảnh sát, dụ họ đến đây."

"Hóa Hóa, cùng chếc với tôi đi, được không? Chúng ta hợp táng..."

Lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Màn hình nhấp nháy vài cái rồi chìm vào bóng tối.

"Tiểu Tống tổng! Bên kia xảy ra chuyện rồi!"

Tống Huyền véo má tôi, "Hóa Hóa, cho em lựa chọn thứ hai, gọi điện cho Giang Nghiên, nói chút gì đó... em muốn nói. Dù sao sau này, cũng không gặp lại được nữa."

"Đến bánh kem cũng chưa kịp mua."

Rõ ràng là hy vọng sống, giờ lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn.

Tôi không muốn chếc trong lòng đất.

Tống Huyền bắt đầu hồi tưởng về quá khứ của chúng tôi.

Ngay cả việc tôi cho hắn một gói đồ ăn vặt, Tống Huyền cũng hiểu lầm là tôi thích hắn.

Tôi bắt đầu giãy giụa dữ dội.

Tiếng khóc hèn mọn của tôi vang vọng giữa núi rừng.

"Vậy quà đâu?"

"Anh lừa tôi——" Tôi túm cổ áo Tống Huyền gào lên giận dữ.

Đôi mắt tôi đã mất đi thần sắc.

Điện thoại mới được bắt máy.

"Anh là đồ điên——"

Trong mắt hắn, tôi chỉ nên là một con rối ngoan ngoãn.

Tống Huyền bật cười khẩy, "Hắn ta không nghĩ rằng, Tống Kinh Bình chếc là xong hết mọi chuyện đấy chứ? Vẫn còn một đám ngu xuẩn nữa đang chờ giếc Giang Nghiên đấy."

"Được, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nếu sợ tối thì bật đèn lên."

Đối phương sững lại, bật cười khe khẽ, "Không phải em nói đợi đến tối sao?"

Tống Huyền sững người, rồi bật cười, "Tôi có nói em hại tôi đâu, tôi không hận em, tôi yêu em mà..."

Cạch, tôi nghe thấy tiếng s.ú.n.g lên đ·ạ·n giòn tan.

Tôi co người lại, bật khóc nức nở.

Giọng người kia run rẩy, "Tống tổng chếc rồi! Giang Nghiên vẫn còn sống." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em yêu anh."

Gió núi gào thét thổi tung tóc tôi.

"Tôi gọi cho Giang Nghiên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Tống Huyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh đang cúi đầu quỳ trên đất.

Chương 15: Chương 15

Vẫn là tôi tự tay đổi cho Giang Nghiên.

Vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Huyền, "Tôi xin anh, đừng giếc anh ấy!"

Bỗng có người chạy tới từ xa.

Tống Huyền nhìn tôi không chút biểu cảm, dường như nghĩ ra trò gì đó vui lắm.

Hắn phát điên.

Mãi đến khi Giang Nghiên gọi tôi mấy tiếng liền, tôi mới nghiến răng, cười nói: "Giang Nghiên, sinh nhật vui vẻ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiếc là, em phản bội tôi, trong bụng còn mang cái thứ nghiệt chủng đó, nên cùng chếc với tôi đi, được không?"

Nụ cười của Tống Huyền cứng lại nơi khóe môi, "Vậy thì gọi đi, nhớ giấu kỹ cảm xúc, nếu để anh ta phát hiện có gì không ổn, cảnh sát tới... em biết hậu quả rồi đấy."

Hóa ra kiếp trước, tôi chếc trong tai nạn xe cộ, cũng là do tay Tống Huyền.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chương 15