Những Bông Hoa Mùa Hạ
Bùi Trà My
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Sự thông minh ngỡ ngàng
"Sao ạ???" "Vỹ được coi là thần đồng trong vùng biển Non Nước này. Không một ai bì được sự thông minh tuyệt đỉnh của nó, nó có thể ứng xử mọi việc nhanh như chớp và không gì làm nó khó khăn trở ngại. Đến anh được vào trường Đại học danh giá trên Hà Nội nhưng thực sự không thể bằng nó. Tiếc là Vỹ rất nghịch nên chưa bao giờ nó nhận được cái giấy khen Học sinh xuất sắc chứ tài học của nó khéo không thể học lớp 8 lớp 9 mà phải nhảy cóc lên học Đại học với anh ấy chứ! Cái thằng nghịch ai cũng phát sợ này lại có cái đầu thông minh như vậy, rõ đối lập!"
Điệp nghe mà choáng. Vỹ thông minh tới mức đó sao? Đố ai mà tin nổi!
Điệp kể lại mọi chuyện mà Bằng vừa kể, chắc mẩm cô nàng sẽ tránh xa Vỹ. Nhưng thật không ngờ là Thanh kêu lên:
"Thì cứ tắm đi, anh cho nghỉ giải lao."
"Nhưng cậu ta động vào em trước mà!"
"Nói chung bài này cậu cứ dựa Định luật về công mà làm, muốn vật lên 2cm thì dây thứ nhất lên 4cm, dây thứ hai lên 8cm và dây thứ ba lên 16 cm. Suy ra thiệt đường đi 8 lần, lợi về lực 8 lần. Lực kéo sẽ chỉ bằng 1/8 trọng lượng vật. Mà khối lượng vật là 2kg đổi ra 20N, nhân với 1/8 thì bằng 2.5N, vậy thôi mà cũng không hiểu! Tôi đảm bảo chỉ có 5 dòng. Thôi anh Bằng ơi, anh dạy lại cô bạn này kiến thức Lý từ đầu năm đi, chứ em nói đảm bảo chẳng hiểu gì hết đâu!"
"Vỹ giỏi Vật lý thật đấy anh!"
"Ừ Điệp tốt bụng quá!"
Nhìn lại vở mình Điệp suýt té. Tên này nói một tràng chẳng sai tý nào cả, chỉ có mỗi cái khác là cô giáo cho ghi chi tiết còn hắn nói tóm tắt! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cậu nói uyên bác nhỉ? Đây là phần giải mà?"
Bằng cười, kéo Điệp lên lấy chiếc khăn tắm quàng lên người cô:
Về đề bài của Điệp: Bạn có thể xem đề bài bài tập 14.5* sách bài tập Vật lý 8 (bài "Định luật về công")
"Nhưng sao đang học anh bắt em chạy làm gì chứ?"
"Nó giỏi tất cả các môn chứ không chỉ Vật lý đâu!"
Dào ôi, cái loại xấu xa thế này mà không ngu mới là lạ. Điệp hắng giọng:
"Em chớ có khinh Vỹ như vậy, nó giỏi lắm đấy!"
Điệp vâng dạ rồi phi như bay về nhà. Nó vứt bộ quần áo ướt đi rồi thay bằng một chiếc váy lệch vai rất teen màu hồng nữ tính. Điệp có gu thời trang khá được đấy chứ, nó là đại diện của teen nữ chứ chẳng đùa. Nghe đâu báo Hoa Học Trò từng mời nó chụp ảnh bìa báo mấy lần.
"Ôi thật à??? Trời tao không thể bỏ qua nhân tài thế này được!!!"
"Chí lý!" - Điệp hưởng ứng.
Há anh lại bênh em trai chứ gì? Điệp liền lôi một bài Vật lý "sao" (*) loại khó nhất về Định luật về công đưa cho Vỹ. Nói thực là nó cũng chẳng hiểu gì bài này nhưng nó cũng thử xem sao, vở nó có đáp án của cô giáo rồi mà. Đáp án của cô giáo rất dài bởi đây là cách giải chi tiết dễ nhất. Để xem, bài này cái Thanh còn bó tay, Vỹ chắc ôm đầu là cái chắc rồi.
Bằng vội vàng đập đập vào vai Điệp:
Nhưng Điệp vờ lờ đi, tiếp tục trêu:
"Vì thế ban nãy bị em cắn nó cũng chẳng cần đến Thanh giúp, chỉ với vài giây nó cầm máu được ngay mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả đâu! Nhưng bản tính nó ghê gớm lắm, với con trai thì gây sự với con gái thì lạnh nhạt. Bọn con gái mê nó lắm chứ, đẹp trai ngay từ nhỏ mà nhưng cuối cùng ai cũng phải ghét."
"Ai bảo em trêu em ấy thì em ấy phản kháng lại thôi!"
"Ôi trời! Thế em không có vận tốc chạy thì em biết chạy đâu để thấy trời với biển?"
"Tôi không đến nỗi ngu tới mức phải cần Thanh đâu!"
"Thì thấy biển, thấy cát, thấy dừa, thấy trời,..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phải! Không hiểu thật, nhưng thực sự cậu ta giải quá chuẩn, đúng theo Định luật về công có sai chút nào đâu? Điệp vẫn nhớ lý thuyết mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôi giời ạ? Thì ra ông anh lại đi vào bài Vận tốc. Sao không nói sớm đi chứ?
"HẢ??? Bài này mà cỡ trẻ mẫu giáo á? Cậu kiêu vừa thôi chứ?"
"Em muốn học tiếp cơ!"
Hừm sao lại có cái loại người này cơ chứ? Bì sao với anh Bằng của mình. Học giỏi làm gì, mình cần người tốt như anh Bằng đây này! Điệp đón ngay cái Thanh ngoài biển:
"???? Là sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mày bỏ cái ý định theo đuổi thằng Vỹ đi là vừa!"
Rú lên một tiếng inh tai, Vỹ buông tay khỏi Điệp và ôm cánh tay mình đã chảy máu be bét vì hàm răng sắc nhọn của Điệp. Điệp tuy chưa hết hoảng hồn nhưng đã báo thù được như vậy thì nó sung sướng lắm. Nó cố trồi lên khỏi mặt nước, ôi bộ váy của tôi!
"Thanh xinh đẹp, lại không hậu đậu như tôi đâu! Cậu làm bạn với Thanh tôi thấy hợp hơn đấy."
"Như thế nào? Phét vừa thôi ông! Cô giáo tôi cho làm tận gần 10 dòng đấy!"
"Thế cô giáo của các cậu cũng phải hướng dẫn cách này thôi, đây là cách tốt nhất! Mà giờ thì tôi biết Điệp xem sách giải mỗi khi làm bài tập nhé!"
Suýt tý nữa Điệp phang cho cậu ta một cái. Nhưng Thanh đã nhanh chóng dìu Vỹ về nhà, hừm lẩn nhanh đấy!
Ủa sao mà giống phần giải của sách bài tập thế nhỉ? Đúng quá rồi tên này nhắc lại phần giải mà?
Vừa kết thúc buổi học, thấy Vỹ đi ra ngoài Điệp liền hỏi Bằng:
"Nó chạy ra ngoài rồi! Nó đang tắm biển dở mà."
Nó chạy ngay sang nhà Bằng. Nhìn nó xinh xắn trong bộ váy ấy Bằng cười khâm phục nghệ thuật thời trang của cô em này. Nó hưng phấn:
"Cô giáo cậu cho giải bằng cách gọi trọng lượng của vật là P, gọi lực căng của sợi dây thứ nhất là P/2, sợi thứ hai là P/4, sợi thứ ba là P/8 rồi suy ra lực kéo lò xo bằng P/8 chứ gì? Vật có khối lượng 2kg nên đổi ra Niuton là 20N và lực kế bằng 2.5N, đúng không? Và ta được lợi 8 lần về lực và thiệt 8 lần về đường đi, dựa đúng theo Định luật về công, chuẩn chưa?"
Chương 6: Sự thông minh ngỡ ngàng
"Lần sau anh bảo gì thì cứ nghe lời, đừng có hăng máu quá!" - Giọng anh tuy trách nhưng rất nhẹ nhàng.
Điệp nhìn Vỹ, ngọt ngào hỏi Bằng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thế cậu thì thông minh lắm chắc? Có mà não cậu bằng con ruồi thì đúng hơn!"
"Con bé này, thế khi chạy thì em thấy cái gì?"
"Đã bảo là Vỹ rất nóng tính, em đừng có mà động vào nó!"
Bằng quay lại:
Nhưng Điệp há hốc khi Vỹ đọc đề bài chưa đầy 3 giây rồi cất giọng:
"Thì tốt chứ sao?" - Điệp chu mỏ - "Bị thương được Thanh chăm sóc sướng thế còn gì?"
"KHÔNG PHẢI!!!" - Mặt Điệp đỏ bừng, nấp sau lưng Bằng.
"Ngậm cái mồm mày vào!" - Thanh lừ mắt.
Sặc! Vỹ chắc phát ọe mất thôi. Không thể ngồi im lặng được, cậu ló mặt ra khỏi cửa phòng:
"Không đã học xong đâu?"
"Thanh đâu hả anh?"
"Em có tắm biển không thì tắm đi!"
"Thì ai thèm làm bạn với cái loại "dở hơi không biết bơi" như cậu!"
"Tôi có phải trẻ mẫu giáo đâu cậu đưa tôi bài này?"
"Nó thì biết quái gì về vận tốc, hiểu rõ về cắn người thì có!" - Tiếng Vỹ rít lên bên cạnh.
Bằng lội xuống nước cầm lấy tay nó:
"Thế thì Vỹ sẽ đau lắm anh Bằng nhỉ?"
"OK về thay quần áo đi rồi sang nhà anh."
"Anh..." - Vỹ gầm gừ - "Anh chỉ biết bênh nó, nó chỉ có ướt chút xíu còn vết cắn này để sẹo cả đời."
"Có gì mà kiêu? Tôi mất hơn 5 dòng đảm bảo xong bài!"
Điệp quay sang. Thanh đang giúp Vỹ băng bó lại vết cắn mạnh hơn thú dữ của Điệp. Mảng băng trắng quấn rất dày mà vẫn có thể nhìn thấy máu, công nhận chiêu "Hàm răng thú dữ" này của Điệp không tồi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.