Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Nàng lại nóng lòng đến thế sao?

Hồng công công chỉ nghĩ rằng hắn quá xúc động, liền mỉm cười giải thích: "Tối nay, Tô thị đến cầu kiến Hoàng thượng, trình bày rõ tình cảm sâu nặng giữa ngài và Giang tiểu thư. Nàng nói ngài cưới nàng chẳng qua là để chọc giận Giang tiểu thư. Nay lời vu cáo cấu kết đã bị vạch trần, ngài đương nhiên được phục chức."

Quản gia vẻ mặt lo lắng, nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, hồi lâu mới lắp bắp nói: "Phu nhân buổi tối có về một chuyến, cho người chuyển hết đồ đạc đi, rồi không thấy trở lại nữa."

Sở Quý Uyên cúi đầu nói: "Thần cưới Tô thị là thật lòng, chưa từng có bất kỳ tư tình nào, kính xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ."

Dẫu biết rõ mục đích của Sở Quý Uyên khi kết hôn với mình, song nàng vẫn không màng tất cả mà yêu hắn, dù cho sớm đã lường trước sẽ có ngày này.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, vừa định sai người đi tìm thì ánh mắt chợt nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn.

Sở Quý Uyên hơi sững người, vén áo quỳ xuống.

Hồi lâu sau, hắn mới nói: "Thánh chỉ này, thần... không thể nhận."

Chương 16

Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Sở Quý Uyên, như có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim.

Ánh mắt Sở Quý Uyên dừng trên tờ giấy, lòng dâng lên cảm giác bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

16

Sở Quý Uyên tựa lưng vào cửa nhà lao, mặc dù trên người là áo tù, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ngạo nghễ cao ngạo như ngày nào.

Sở Quý Uyên thử gọi tên nàng, nhưng không nhận được hồi đáp.

Sở Quý Uyên hơi khựng lại, trong lòng vẫn còn nghi hoặc, lại nghe công công Hồng nói tiếp: "Đồng thời ban hưu thư một phong, từ nay về sau đoạn tuyệt với Tô thị. Khâm thử!"

Ánh mắt Sở Quý Uyên dần trở nên mơ hồ phức tạp. Hắn nhìn thánh chỉ màu vàng rực trước mặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Quý Uyên siết chặt tờ giấy, cho đến khi góc giấy nhăn nhúm mới buông tay.

Sở Quý Uyên siết chặt tay, chân mày nhíu càng sâu.

Hốc mắt nàng cay xè, đưa tay lau, liền chạm phải những giọt nước mắt mằn mặn.



Hắn bước tới gần, hai chữ "hòa ly" hiện rõ trước mắt.

Cai ngục bước đến trước cửa: "Sở đại nhân, có người muốn gặp ngài."

Hồng công công đứng ngay cửa, tươi cười nhìn hắn.

Hồng công công ngẩn người: "Sở đại nhân, đây là kháng chỉ sao?"

Thôi, từ đầu vốn là nàng si tình mơ tưởng, bốn năm cũng đã đủ lâu rồi, nàng nên học cách biết đủ.

"Hoàng thượng nhân từ khoan dung, biết ngài không muốn làm người vô trách nhiệm, nên đã ban hưu thư, từ nay ngài và Tô thị đoạn tuyệt. Sau đó, mong ngài và Giang tiểu thư kết thành đôi lứa. Sở đại nhân, sao còn chưa tiếp chỉ tạ ơn?"

Sở Quý Uyên đẩy cửa bước vào, căn phòng tối om.

Ánh mắt Sở Quý Uyên chợt dừng lại, hắn đẩy cửa bước ra, bên ngoài gia nhân quỳ rạp một hàng.

Đêm xuống, Sở trạch.

Hắn gọi quản gia đến: "Phu nhân đi đâu rồi?"

Hai ngày sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chốc lát sau, hắn xoa thái dương, đang định đứng dậy đi tìm thì bỗng nghe bên ngoài vang lên giọng nói của Hồng công công: "Thánh chỉ tới!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng dù có tự lừa hay không, trong lòng nàng sớm đã rõ, Sở Quý Uyên chưa từng yêu nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đại Lý Tự khanh Sở Quý Uyên công chính liêm minh, chuyện cấu kết là kẻ gian vu cáo. Nay Trẫm đã tra rõ, đặc ban trả lại quan ấn, khôi phục chức cũ."

Nếu Giang Doanh Doanh không trở về, liệu nàng có thể mãi lừa dối bản thân mình không?

Trong thiên lao của hoàng cung, không khí âm u, lạnh lẽo.

Nhìn căn phòng, lòng nàng tràn ngập không nỡ rời xa.

Hắn ném tờ thư hòa ly sang một bên, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, cơ thể xụi lơ ngồi xuống ghế.

Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh lập tức biến sắc, ngay cả Hồng công công cũng nghiến răng khuyên nhủ: "Kháng chỉ chính là tội chém đầu đấy!"

Phòng yên ắng đến đáng sợ, hắn chậm rãi bước vào nội thất, bỗng phát hiện tất cả đồ đạc thuộc về Tô Vãn Phù đã không còn nữa.

Sở Quý Uyên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định không lay chuyển: "Kính xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ."

Hắn nhíu mày, châm ngọn nến trong phòng: "Tô Vãn Phù?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16