Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


“Nhiếp… nhiếp… nhiếp…”

“Như vậy được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ kiếp, tên khốn đó rõ ràng là cố ý. Cả một đêm, tôi bị hắn giày vò đến c.h.ế.t đi sống lại, thân thể như bị tám con ngựa kéo đi kéo lại giẫm đạp.

“Giang Thanh Dã, chỉ là mới bắt đầu thôi mà, nàng từ từ hưởng thụ đi.”

“Hôm qua thế nào?”

Mỹ nhân ngơ ngác đi mất, có vẻ vẫn chưa hiểu tôi là ai.

Chu Đình Án một tay đỡ lấy tôi, ánh mắt nhìn Giang Dư Hòa mang theo sát khí nồng đậm.

“Hắn là ai? ợ~ Hắn chính là vị hôn phu đã c.h.ế.t của Giang Dư Hòa, là phu quân ta mới cưới hôm qua…”

Trời tối đến mức không nhìn thấy trăng, Chu Đình Án đến.

Chu Đình Án là người rất hẹp hòi, vừa nghe đến vị hôn phu đã c·h·ế·t, đao cũng run lên vì tức giận.

Hừ, k*ch th*ch không.

“Được, nam nhân mà, đều thích tỏ ra bản lĩnh!”

“Rầm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi an ủi nhìn Giang Dư Hòa: “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Có chuyện cũng là Chu Đình Án bị c.h.é.m đầu, không liên quan đến chúng ta.”

9

Nói xong lại hỏi tôi: “Muội muội, muội muốn thoải mái không? Tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, có thể truyền thụ cho muội.”

“Không khéo, ta chính là phu nhân mới cưới hôm qua của vị hôn phu vừa mới c.h.ế.t của nàng ta.”

Chúng tôi thuê cả lầu xanh, uống say sưa với một đám mỹ nhân n.g.ự.c khủng.

Giang Dư Hòa phát điên hét lên, nằm sấp dưới gầm giường liên tục vái lạy, giống như một con ch.ó nhỏ.

Mỹ nhân nhíu mày ngẩn người hồi lâu vẫn không phản ứng lại. Giang Dư Hòa phản ứng nhanh hơn, tỷ ấy lau nước mắt, vẫy tay với mỹ nhân.

Giang Dư Hòa sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.

Ngày tháng k*ch th*ch của hắn vẫn còn ở phía sau!

Giang Dư Hòa tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào g*** h** ch*n tôi, vẻ mặt ám muội.

Tách trà Giang Dư Hòa vừa đưa lên miệng rơi xuống đất, tỷ ấy kinh hoàng nắm lấy tay tôi.

Tôi cong môi cười, ghé vào tai Giang Dư Hòa thì thầm một hồi.

Mỹ nhân cùng Giang Dư Hòa ôm chặt lấy nhau, hai người sợ đến toàn thân run rẩy, đặc biệt là Giang Dư Hòa, không còn dáng vẻ vui vẻ khi đi mua vui nữa, một mực che chở cho bộ n.g.ự.c của mình, để phòng ngừa bất trắc, tỷ ấy thậm chí còn chui vào lòng mỹ nhân, đầu nằm gọn chỗ eo mỹ nhân, toàn thân run rẩy rất có nhịp điệu.

Giang Dư Hòa rót một tách trà đưa cho tôi: “Muội muội, giọng muội khàn hết cả rồi, làm ẩm giọng nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lúc đám mỹ nhân lần lượt lùi lại, ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, nàng ta rất nghĩa khí xông lên chắn trước mặt Giang Dư Hòa, lắp bắp hỏi Chu Đình Án:

“Không cần ở bên ta nữa, ngươi đi nghỉ đi, tối nay ta còn gọi ngươi.”

Hắn dẫn theo một đám thị vệ mặt mũi bầm dập đạp tung cánh cửa lớn đóng chặt của lầu xanh, nhanh chóng bao vây chúng tôi, thanh đao hai mét chỉ vào Giang Dư Hòa đang cố khuyên tôi ôm mỹ nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi xem đủ trò vui, giơ tay câu lấy cổ Chu Đình Án, cả người tiến lại gần hắn.

Nghĩ đến nửa đêm hôm qua, tôi hạ mình cầu xin hắn, nói tôi thật sự không được rồi, tên khốn đó nói gì.

Nửa ngày sau, tôi và Giang Dư Hòa mở tiệc ăn mừng chiến thắng sắp tới.

“Đừng mà, chúng ta sống tốt như vậy, sao muội toàn muốn c.h.ế.t mới vừa lòng chứ.”

“Mười ngày nữa là sinh nhật của tiểu hoàng đế, Lũng Nam hầu sẽ dẫn thế tử đến kinh chúc thọ. Ta chuẩn bị để Chu Đình Án nhân lúc hắn không có ở đó đi đánh đến sào huyệt của hắn!”

Mỹ nhân mặt cắt không còn giọt máu, Giang Dư Hòa lại chui vào gầm giường, cả cái giường rung lắc không ngừng: “Không có không có, ta không có phu quân, ta nói bừa, đừng băm n.g.ự.c ta…”

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi là ai? Ngươi dựa vào đâu mà dùng kiếm chỉ vào người khác! Đừng tưởng rằng chồng nàng ta c.h.ế.t rồi thì ngươi có thể bắt nạt nàng ta! Chân trời góc biển vẫn còn vương pháp…”

Khuôn mặt đen sạm của Chu Đình Án khi nghe đến “chồng c·h·ế·t” thì hơi ngẩn ra một chút, rồi lại vô cảm dùng kiếm để chế trụ mỹ nhân.

Mỹ nhân đã ở bên Giang Dư Hòa cả đêm, cũng hay là chỉ sau một đêm đã có tình cảm sâu đậm với Giang Dư Hòa.

Tôi cũng hơi say rồi, nhìn gương mặt u ám của Chu Đình Án liền cười hì hì, cầm bình rượu lao về phía hắn.

“Hừ, nếu Giang đại tiểu thư đã nặng tình nặng nghĩa với vị hôn phu đã c.h.ế.t như vậy, tối nay bổn vương sẽ thành toàn cho tình cảm này, đưa ngươi xuống đoàn tụ với hắn!”

Giang Dư Hòa dùng sức xoa bóp bộ n.g.ự.c tròn trịa của mình, vành tai đỏ ửng, che miệng cười trộm.

Tôi đưa tay chặn trước mặt tỷ ấy, nghiêm mặt từ chối: “Không cần, sắc đẹp hại người, không học cũng được.”

Chương 7

Rạng sáng, hắn còn mặt dày hỏi tôi có k*ch th*ch không.

Giang Dư Hòa nghe xong lắc đầu: “Nhiếp chính vương không được, không có kỹ thuật chỉ có sức mạnh, muội thoải mái mới là lạ.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Sống không bằng c·h·ế·t.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7