Nhiễm Sương
Vị Nhập Cửu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Giữa trưa (Bốn)
"Vạn sự trên thế gian đều có nhân có quả, nếu muốn nhanh thì không có lý nào đơn giản như vậy. Ta nghĩ, thông minh như Chiết Sương, chẳng lẽ không hiểu."
Lời nói Tư Kính tựa như ngâm trong suối lạnh, lộ ra ý vị lạnh lẽo, khiến Thương Chiết Sương chợt cảm thấy hắn nói tới "cái giá" nhất định không giới hạn chỉ một chữ "tiền" đơn giản.
Thương Chiết Sương nhớ lại những lời Liễu Đang vừa nói với bọn họ, cảm giác có chút không thích hợp.
May mà lúc nãy Thương Chiết Sương còn đang do dự, không có đáp trả hắn.
"Chiết Sương quên Liễu Đang là dạng người gì rồi à?"
Có đôi khi nàng cảm thấy, mình tựa hồ đã chạm tới bí mật giấu trong lòng Tư Kính, nhưng đằng sau bí mật này còn có một thứ gì bị chặn lại. Nàng hiếu kỳ, nhưng không dám tới gần một bước.
Nếu không nàng thân là một hồn phách cũng sẽ không ngừng lặp lại hồi ức có liên quan đến bọn họ. Hiện tại điều cần làm chính là tìm được manh mối ở Liễu phủ, biết được chân tướng cùng thi thể của Liễu Đang.
Sáng hôm sau, Thương Chiết Sương tỉnh rất sớm.
Hắn tùy tiện ném một cái, hòn đá bằng phẳng nhàn nhạt nảy lên mặt nước năm, sáu lần mới chậm rãi chìm xuống.
Tư Kính ngước mặt lên nhìn Thương Chiết Sương đang ngồi trên nóc nhà, vạt áo dài đỏ thắm có hơi rủ xuống, xinh đẹp như Bỉ Ngạn Hoa bên bờ Vong Xuyên.
Dù đêm qua nàng nói với Tư Kính không để ý, nhưng tràng kỷ này thực sự quá nhỏ hẹp, khiến nàng ngủ phải cuộn thành một bó. Vì thế sau khi tỉnh lại bị đau lưng, không có cách nào ở trên đây thêm một khắc nào nữa.
Đặc biệt nói rõ với Liễu Đang không cần chuẩn bị thức ăn cho họ, sau khi nói xong hai người mới cùng nhau vòng qua mấy cành liễu rủ, đi thẳng về hướng phòng ngủ của Liễu Đang.
Đôi mắt Thương Chiết Sương mông lung, không có tiêu điểm, sau đó nàng khẽ cong khóe môi: "Trên đời này làm gì có người hoàn toàn thiện lương chứ?"
Tâm tình Liễu Đang nhìn qua vô cùng tốt, liên tục nói chuyện với bọn họ, không hề câu nệ.
Nàng ngủ trên tràng kỷ này, còn không thoải mái bằng trên nhánh cây. Nàng vừa ra khỏi phòng, đã thấy Tư Kính một mình đứng trong viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xem ra... người Tần Uyển Doanh yêu thương, e là Tần Uyển Doanh rồi...."
Thanh âm đột ngột truyền đến từ sau lưng, âm cuối run rẩy như mây mù sắp tan biến, mờ mịt quanh quẩn.
Tư Kính ngồi bên cạnh Thương Chiết Sương, nhặt lên một hòn đá nhỏ như nàng.
Nàng dễ dàng cạy mở khóa, nhưng nhìn cái hộp có vẻ rất trân quý lại chỉ có một tờ giấy mỏng trong đó.
Thanh âm lười biếng mang chút ngái ngủ của nàng vang lên: "Tư Kính, Liễu Đang đang đi về hướng này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu như tất cả đúng như Liễu Đang nói thì hẳn là ngày nào nàng cũng mang theo cây trâm ngọc này chứ, nhưng nàng không những không mang theo, mà còn khóa chặt miệng túi gấm lại.
"Không có." Liễu Đang lắc đầy, cụp mắt xuống, "Liễu phủ lớn như thế, người lại không nhiều, hai vị là khách của gia phụ nguyện ý ở lại phủ một thời gian, khiến hơi người ở đây tăng thêm, là phúc phận của Liễu phủ."
Thương Chiết Sương nhặt một hòn đá ném ra ngoài, nhìn vòng nước cong duyên dáng liên tục bảy, tám lần rồi mới nói tiếp: "Không tìm được thi thể sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn ở đây sao?"
Cây trâm đặt trong một một túi gấm thêu kim tuyến, nhưng miệng của túi đã bị đường may tinh tế khóa lại.
Tư Kính ngắm ngía vết tích còn sót lại trong phòng, tìm được mấy áo bào của nam tử trong tử.
"Đêm rồi mơ được trở về cố hương, cửa sổ nhỏ bên hiên, bàn trang điểm. Im lặng nhìn nhau, chỉ có nước mắt tuôn dài... Cái này không phải là thơ viết cho vong thê đó chứ?"
Tư Kính bật cười: "Tất nhiên không muốn."
Lúc nói đến danh tự của Triệu Lăng Đình, nàng hơi hạ mi mắt, nhưng dáng vẻ thẹn thùng thuộc về thiếu nữ vẫn hiển rõ giữa mi tâm, hai người liếc mắt liền nhìn thấu.
Nhưng nàng lại cảm thấy, chỉ cần sơ ý một chút, nàng liền có thể đẩy mọi thứ trước mắt xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Thương Chiết Sương quay đầu lại, trong dự liệu thấy được bóng hình xinh đẹp màu tím nhạt của Liễu Đang.
"Liễu cô nương đã mơ đủ lâu, cũng nên tỉnh rồi."
Nàng chậm rãi đến, nụ cười treo trên gương mặt, hành lễ nói: "Hai vị mới tới Liễu phủ hẳn là nhàm chán lắm, gia phụ cũng nhắc nhở ta phải chăm sóc hai vị thật tốt. Nếu hai vị không chê, ta sẽ dẫn hai vị đi tham quan một chút."
Thương Chiết Sương đứng lên, vuốt v e túi gấm đã bị nàng mở ra trong tay áo, cười lạnh: "Nếu không phải thẹn trong lòng, thì sao lại khóa cây trâm ngọc Tần Uyển Doanh tặng trong túi gấm, trân quý cất giữ, không dám cài lên chứ?
Thương Chiết Sương vốn vẫn hững hờ, thêm ánh mắt vẫn đặt trên người Liễu Đang đang đến đây, không chú ý đến ánh mắt lóe chút mất tự nhiên của Tư Kính.
Bởi vì đêm qua Thương Chiết Sương không được ngủ ngon, đầu còn có chút hỗn độn, nhớ đến lần trước Tư Kính đã dùng bùa chú gì đó để giải trừ phong ấn và siêu độ Cù Tiểu Đào.
"Nếu có, thì cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ."
Thương Chiết Sương tìm được cây trâm Tần Uyển Doanh đưa cho Liễu Đang trong hộp gương của nàng ta.
"Liễu cô nương cùng Triệu công tử thật sự rất xứng đôi."
"Nếu nơi đây có đồ vật của Triệu Lăng Đình thì càng tốt."
Tờ giấy này có chút ố vàng cũ kỹ, bên góc đã nhăn lại, nàng vô thức đọc mấy chữ trên đó, tựa hồ càng phát hiện ra điều gì trước đó không thấu.
Nói xong câu đó, nàng nhìn về phía xa, sau đó vui sướng hiện lên trên mặt: "Mấy ngày nữa Uyển Doanh sẽ phủ ở mấy ngày, Lăng Đình cũng thế."
"Có lẽ suy nghĩ của Chiết Sương đúng." Tư Kính đứng lên cùng Thương Chiết Sương, "Sau khi Triệu Lăng Đình c·h·ế·t, Liễu Đang liền về Liễu phủ, nói là không muốn ở lại nơi thương tâm như Triệu phủ. Nhưng có ai biết liệu có ẩn tình hay không đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ theo Liễu Đang đã lâu, đại khái có thể mò ra tiểu viện ở Liễu phủ không tệ lắm. Mà từ nét mặt mất tự nhiên vừa rồi của Liễu Đang cũng đoán được, hơn phân nửa nguyên nhân cái c·h·ế·t của Liễu Đang có liên quan đến Tần Uyển Doanh và Triệu Lăng Đình.
Thương Chiết Sương chính là vì Liễu phủ nhiều đường quanh co mà cảm thấy hơi đau đầu, tinh thần bất ổn nói tiếp một câu. Nhưng sau khi Liễu Đang nghe được câu này, đôi mắt luôn dịu dàng trầm tĩnh lại có hơi run rẩy.
"Cái này khiến ta bỗng nhớ đến một chuyện."
Thương Chiết Sương giấu túi gấm trong tay áo, hướng mắt về hộp nhỏ trên tủ gỗ hoa lê.
Sau khi trở lại Quỳnh Hoa Uyển, Thương Chiết Sương ngồi bên hồ nước nhỏ, nhặt hòn đá ném vào.
"Năm Liễu Đang mười sau tuổi bị đám tặc nhân trói cùng với biểu muội Tần Uyển Doanh, nhưng lúc đó chỉ có Liễu Đang một mình trốn thoát, mà Tần Uyển Doanh lại hương tiêu ngọc vẫn."
Thương Chiết Sương không biết hắn xưa nay sáng sớm đều như vậy, hay giống như nàng, đêm qua ngủ không ngon. Nàng không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không tiện quấy rầy, nhẹ nhàng nhún mũi chân, nhảy vọt lên trên nóc nhà.
Nàng vứt vấn đề trở về người hắn, ngữ điệu tản mạn, thậm chí có chút bất cần.
"Theo như Liễu Đang nói, Tần Uyển Doanh bị tặc nhân hại, trượt chân rơi xuống vực núi. Dù Liễu gia và Tần gia phái không ít người đi tìm ở dưới chân núi để tìm thi thể Tần Uyển Doanh, nhưng ngọn núi đó cực kỳ vắng vẻ, sài lang hổ báo không ít, không tìm được cũng rất bình thường."
"Nếu nàng ta đã c·h·ế·t, vì thông gia hai nhà, Triệu Lăng Đình không thể không cưới Liễu Đang."
Tư Kính nhìn đến trên búi tóc của nàng, nói khẽ: "Tần cô nương đưa cây trâm này cho Liễu cô nương, quả thực cực kỳ hiểu Liễu cô nương."
Chương 47: Giữa trưa (Bốn)
Thương Chiết Sương nhíu mày, từ chối cho ý kiến với hành động vừa rồi của hắn, nàng chỉ hỏi: "Chuyện gì?"
Mặt Liễu Đang nổi lên một tầng đỏ ửng, tay vuốt v e thân trâm, ôn nhu cười: "Uyển Doanh là bằng hữu tốt nhất của ta, cây trâm ngọc này ta sẽ luôn mang theo."
Hộp nhỏ này làm từ gỗ lim điêu khắc thành, thiết kế tinh xảo, nhìn qua đến mấy tầng trùng điệp, bức vẽ trên hộp sinh động như thật sự có bách điểu trên đó.
Thương Chiết Sương không bị hấp dẫn bởi bức họa đó, ánh mắt nàng tụ trên tầng cao nhất đã bị khóa lại.
Tư Kính chú ý nàng ta có vẻ không đúng lắm, thản nhiên chuyển chủ đề sang việc khác: "Không biết lúc nào thì Tần cô nương và Triệu công tử đến đây? Không biết hai người bọn ta ở đây có phải quấy rầy mọi người hay không?"
Buổi sớm mai, vạt áo hắn trắng điểm chút sương sớm hiện ra chút ẩm ướt.
"Cái này thú vị nhỉ." Thương Chiết Sương lười biếng ngáp một cái, "Trong phòng này không còn đồ gì có thể xem nữa, trở về đi."
Thương Chiết Sương ngồi trên nóc nhà, nhìn thấy xa xa Liễu Đang đang đi về hướng Quỳnh Hoa Uyển.
Bóng lưng đó tựa trúc thẳng rõ rệt, trong chớp mắt khiến Thương Chiết Sương sinh ra một cảm giác hắn không mờ mịt như nhân gian.
__ Hành động này của nàng cực giống với ý nghĩ cả đời này sẽ không cài cây trâm ngọc này nữa.
Hắn chợt nhận ra tầm mắt mình hướng đúng vào môi của nàng, cụp mắt xuống, ra vẻ thản nhiên đáp: "Chiết Sương không chịu nổi, không muốn ở đây nữa à?"
Hiện tại cho dù không tiện quấy rầy Tư Kính, cũng phải quấy rầy rồi.
"Ngươi cảm thấy Liễu Đang có thể gi ết c·h·ế·t Tần Uyển Doanh không?"
Liễu Đang vẫn mặc bộ váy tím nhạt Yên La như hôm qua, cây trâm ngọc hôm qua nàng còn vuốt v e yêu thích không buông, lúc này đã cài lên giữa búi tóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các ngươi... Các ngươi đang nói gì đấy..."
Hiện tại ở Liễu phủ chỉ có một con quỷ Liễu Đang, trống như vậy bọn họ ngược lại khá thuận tiện.
Dù từ trước đến này Tư Kính luôn thong dong, không gì không phá được.
"Không tệ." Chẳng biết Tư Kính từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng, so sánh chữ viết trên tờ giấy Tuyên trong ngăn kéo với bức thư của Liễu Đang, nói khẽ, "Nhìn qua đều là bút tích của Triệu Lăng Đình."
"Lúc Triệu Lăng Đình đưa Liễu Đang về thăm nhà cũng ở đây."
"Ta nói chứ, thật sự không có bùa chú gì có thể khiến hồn phách phun ra sự thật à?"
"Vậy thì đa tạ Liễu cô nương." Tư Kính dừng lại, hướng Thương Chiết Sương liếc mắt một cái.
Phần lớn mọi người đều biết sau khi Triệu Lăng Đình c·h·ế·t Liễu Đang mới bị bệnh quấn lấy, không lâu sau hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng tại sao Triệu Lăng Đình lại viết mấy thứ này khi Liễu Đang còn sống chứ, yêu thương trong lòng cũng không giống như Liễu Đang.
Chân trời hiện ra một ánh sáng đỏ nhạt, nhuộm cả mây trắng thành một tường hoa.
Rõ ràng là chuyện lén lút trộm đạo, lúc nào cũng tỏ ra như nha dịch tra xét nhà cực kỳ tự nhiên.
Tư Kính nói xong câu đó, đúng lúc Liễu Đang đến được Quỳnh Hoa Uyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt nàng nhìn Liễu Đang vẫn lạnh nhạt, như cơn gió nhẹ lướt qua ngọn núi, không vương vấn bất kỳ tình cảm, cũng không có bất kỳ nhiệt độ.
"Nhưng tốt xấu gì thì Tần Uyển Doanh cùng Liễu Đang cũng có mấy chục năm tình nghĩa, nàng c·h·ế·t có lẽ có liên quan đến Liễu Đang, nhưng chưa chắc là nàng ta g·i·ế·t."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.