Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Dự Cảm
Diệp An bật dậy, mồ hôi ướt đẫm. Dù biết chỉ là ác mộng nhưng nỗi sợ hãi vẫn bám riết không buông. Cậu không hiểu vì sao mình lại lo lắng đến vậy, nhưng linh cảm mách bảo phải về nhà ngay lập tức.
Tiếng khóc của cậu vang vọng giữa những đống tro tàn, như một lời thề sẽ trả thù cho c·ái c·hết của cha mẹ.
"Nhiệm vụ hoàn thành?" Vị trưởng lão ngẩng đầu khỏi những cuốn sổ sách. "Có bằng chứng không?"
"Chắc là do mình lo nghĩ thái quá." Cậu lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Mạc Thương Huyền nhìn đệ tử một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: "Được."
Tu tiên giả! Diệp An siết chặt nắm đấm. Nhất định là người của Diệp gia!
"Chuyện gì?" Mạc Thương Huyền nhíu mày. Hiếm khi thấy đệ tử ruột tỏ ra gấp gáp như vậy.
"Cha mẹ... được chôn cất chưa?" Cậu hỏi, giọng trầm xuống.
Diệp An vội vàng rời khỏi Phong Nguyệt Các. Cảm giác bất an càng lúc càng mạnh khiến cậu không dám chậm trễ. Chẳng mấy chốc, Lưu Nguyệt đã tới, hai người cùng vận khởi thân pháp, lướt đi như cơn gió, để lại sau lưng những tầng mây trắng.
"Cha mẹ, chờ con..."
Diệp An vội vàng thi lễ rồi quay người định đi. Nhưng vừa bước được vài bước, giọng sư phụ đã vang lên: "Khoan đã."
Nhưng càng trấn an bản thân, cảm giác bất an càng lớn dần. Trong giấc ngủ chập chờn, cậu thấy những hình ảnh kinh hoàng: cha mẹ quỳ rạp dưới đất, máu chảy đầm đìa, tiếng kêu cứu thảm thiết vang vọng. Cậu cố gắng chạy đến nhưng không sao di chuyển được, chỉ biết đứng nhìn cha mẹ bị h·ành h·ạ dã man.
Diệp An loạng choạng đứng dậy, mắt đỏ ngầu: "Đa tạ bác đã kể lại."
Từ trên cao nhìn xuống, cả khu vực quanh tiệm thuốc đã biến thành đ·ống đ·ổ n·át. Những ngôi nhà bị t·hiêu r·ụi còn đang âm ỉ cháy. Diệp An không đợi thêm nữa, vận hết công lực lao xuống.
"Ừm." Sư phụ gật đầu nhẹ, dường như nhận ra có gì đó khác lạ ở đệ tử.
Rời khỏi Vụ Các Đường, Diệp An đi đến Phong Nguyệt Các, nơi Mạc Thương Huyền thường tu luyện. Vừa bước vào cửa, đã thấy sư phụ đang ngồi thiền trong phòng chính.
Diệp An không đáp, chỉ lặng lẽ quỳ xuống trước đ·ống đ·ổ n·át. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong mắt cậu, một ngọn lửa căm hận đang âm ỉ cháy.
Bà Lưu run rẩy lắc đầu, nước mắt chảy dài: "Tối qua... tối qua có một nhóm người đến... Họ... họ..."
Trên đường về phòng mình, Diệp An bỗng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Phong Linh Nhãn trong ngực cậu khẽ rung động, như muốn cảnh báo điều gì. Cậu dừng bước, nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy gì bất thường.
"Ta... ta không dám nhìn kỹ." Bà Lưu lắc đầu. "Chỉ thấy chúng mặc đồ đen, không để lộ mặt. Nhưng..." Bà ngập ngừng.
Chương 38: Dự Cảm
"Nhưng..." Diệp An định từ chối, nhưng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cậu lại thôi. "Vâng, đệ tử nghe lời sư phụ."
Diệp An vừa phi thân qua từng tầng mây, vừa suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Chẳng phải lần đầu cậu g·iết người, nhưng lần này lại khác. Không phải vì nhiệm vụ hay tự vệ, mà là vì sự phẫn nộ trước việc cha mẹ bị đối xử tàn tệ.
"An sư đệ..." Lưu Nguyệt đặt tay lên vai cậu, không biết nói gì để an ủi.
"Đa tạ sư phụ quan tâm!"
"Bẩm trưởng lão, bọn c·ướp đã bị tiêu diệt, đây là bằng chứng."
"Đệ tử Diệp An, bái kiến sư phụ."
"Đệ tử đã hoàn thành." Diệp An chỉ báo cáo sơ lược, không đi vào chi tiết như thường lệ. Tất nhiên, cậu cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra ở nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"An sư đệ..." Lưu Nguyệt vịn lấy tay cậu. "Chúng ta nên về báo với sư phụ."
"Cha! Mẹ!"
"Đã được chôn ở nghĩa trang phía tây." Bà Lưu thở dài. "Mọi người trong thị trấn góp sức lo liệu. Hai ông bà lúc sinh thời đối xử tốt với mọi người..."
"Sư tỷ, đệ cũng không biết nữa." Diệp An lắc đầu. "Chỉ là có cảm giác bất an về cha mẹ."
"Bác Lưu, người có thấy bọn chúng trông thế nào không?" Diệp An ngẩng lên, giọng run run.
"Không được... phải về xem tình hình thế nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có chuyện gì với cha mẹ con?" Diệp An túm lấy vai bà, giọng nghẹn ngào. "Nói đi!"
Hai người phi hành suốt mấy canh giờ liên tục. Khi đến gần thị trấn, Diệp An bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Mùi khói nồng nặc bốc lên từ hướng nhà cậu.
"Cha... mẹ..." Diệp An áp trán xuống đất. "Con xin lỗi... Con đã quá tự phụ... Con đã không nghe lời cha..."
"Không!"
"Có vẻ chúng không phải người bình thường. Lúc chúng ra tay, có ánh sáng kỳ lạ và... và người b·ị đ·ánh trúng đều c·hết ngay lập tức."
"Sư phụ, đệ tử có chuyện muốn xin phép."
"Đa tạ trưởng lão." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không... KHÔNG!"
"Nhưng sao?"
"Đệ xem kìa!" Lưu Nguyệt chỉ tay về phía trước.
"Về rồi à?" Mạc Thương Huyền mở mắt, ánh nhìn dịu dàng. "Nhiệm vụ thế nào?"
Tiệm thuốc giờ chỉ còn là đống gạch vụn đen xám. Diệp An lao vào tìm kiếm trong tuyệt vọng. Từng viên gạch, từng mảnh gỗ cháy dở được cậu lật tung lên.
"Bác Lưu! Cha mẹ con đâu?"
Cậu lấy ra một miếng ngọc bài có khắc ấn ký của thủ lĩnh bọn c·ướp. Vị trưởng lão cầm lên xem xét, gật gù hài lòng.
"Đệ tử... muốn xuống núi thăm gia đình một chuyến." Diệp An cúi đầu. "Đệ tử có linh cảm không tốt."
Đêm xuống, Diệp An trằn trọc mãi không ngủ được. Cảm giác bất an cứ lớn dần trong lòng. Cậu nhớ lại vẻ mặt lo lắng của cha mẹ, nhớ đến thái độ sợ hãi của đám thu tiền khi b·ị b·ắt quỳ xuống xin lỗi.
"An sư đệ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Lưu Nguyệt vừa lướt theo cạnh Diệp An, vừa hỏi. "Sao sư phụ lại bảo ta đi cùng đệ?"
"Tốt. Ta sẽ cho người đi gọi Lưu Nguyệt. Các con cẩn thận."
Lưu Nguyệt không hỏi thêm. Thân là đệ tử lâu năm của Thanh Phong kiếm phái, chị hiểu rõ đôi khi linh cảm của tu tiên giả không phải không có căn cứ.
"Diệp thiếu gia..." Một giọng yếu ớt vang lên. Đó là bà Lưu, người bán rau cạnh tiệm.
Cậu bật dậy, nhanh chóng thu xếp hành trang. Trời vừa hửng sáng, cậu đã tìm đến chỗ sư phụ.
"Chúng... chúng g·iết hai ông bà..." Bà Lưu khóc nấc lên. "Còn phóng hỏa đốt cả khu vực. Những người xung quanh muốn can ngăn cũng bị đ·ánh đ·ập..."
"Tốt. Đây là phần thưởng - mười viên linh thạch trung giai."
"Sư phụ còn gì dạy bảo ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không... chắc không có gì đâu." Cậu tự nhủ. "Với thân phận đệ tử thân truyền của Thanh Phong kiếm phái, bọn chúng không dám làm liều đâu."
"Con đi một mình không ổn." Mạc Thương Huyền trầm ngâm. "Để Lưu sư tỷ của con đi cùng."
Diệp An gào lên, ngã quỵ xuống đ·ống đ·ổ n·át. Những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua hiện về rõ ràng như thật. Vậy mà cậu đã không kịp về...
Phong Linh Nhãn trong ngực bỗng phát ra tiếng vang trầm đục, như đang cộng hưởng với nỗi đau và sự phẫn nộ trong lòng cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khói... sao lại có khói?" Tim Diệp An như thắt lại.
Đường lên núi Thanh Phong hôm nay sao thấy dài đến vậy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.