Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 487
Lúc nhận được thông báo, ông vừa mừng vừa lo. Mừng vì được hai nhân vật cấp cao đến hỗ trợ, nhưng cũng sợ họ kiêu ngạo khó gần.
Thích Tuyền hỏi: “Người nhiễm có nhiều không?”
Cúp điện thoại, Thích Tuyền không trì hoãn, cùng Linh Sinh lái xe tới Long Cừ thị.
Ông ta vội vàng kéo điều tra viên trẻ bước nhanh tới nghênh đón.
Dù gần đây Cục Điều Tra đã cố gắng đào tạo thêm các y tu, nhưng người có thiên phú thực sự không nhiều, trình độ cũng chưa đủ cao. Gặp loại bệnh lạ do quỷ khí gây ra như thế này, vẫn phải để Linh Sinh ra tay.
Giờ ai biết Thích Tuyền và Linh Sinh là đạo lữ, việc ngủ chung giường là chuyện rất bình thường nên khi bố trí phòng, người phụ trách không nghĩ nhiều.
Cậu nhân viên trẻ thấp giọng hỏi: “Chủ nhiệm, chúng ta đang đón ai thế ạ?”
“Cũng khá đông, bệnh có tính lây nhiễm. Hiện tại bọn tôi đang điều tra nguồn gốc.”
Thích Tuyền hơi câm nín.
Họ đều không phải kiểu người thích làm phiền người khác. Nếu phòng đã sắp xếp rồi thì cũng không cần đổi.
Thích Tuyền liếc nhìn Linh Sinh, rồi nói: “Không cần đâu, bọn tôi tự lái xe qua.”
“Tốt quá, vậy tôi sẽ cho người đến đón hai người.”
Vả lại, lúc nãy còn dính sát nhau đấy thôi?
Không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy!
Hệ thống: ?
Hệ thống: 【 Xin đừng dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội đó để nói ra mấy câu “sói đói” thế này… 】
“Phim ảnh… đều như vậy.” – Linh Sinh trả lời nhỏ như muỗi kêu.
“Đại sư, làm phiền rồi.”
Lý Quốc Diên hơi bất ngờ: “Đại sư cũng đi à?”
Thích Tuyền và Linh Sinh ngồi trên xe của Cục Điều Tra, do Tiểu Trình lái, Chủ nhiệm Đổng ngồi ghế phụ, hai người ngồi phía sau.
Hơn nữa, do bệnh có khả năng lây lan, người bệnh không thể di chuyển được, bắt buộc Linh Sinh phải tự mình đến khám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng ông than thở: Trẻ con vẫn là trẻ con…
Phim gì cơ? Mà “như vậy” là như nào?
“Thích cố vấn, Thích y sư, hai người xem có gì chưa quen không?”
Thích Tuyền gật đầu: “Phiền anh rồi.”
Người phụ trách Cục Điều Tra của thành phốLong Cừ đang đợi sẵn trước cửa khách sạn, phía sau là một điều tra viên trẻ.
Hiện tại quản gia Tô và thầy Tiết đều không có nhà, cô cũng rảnh, chi bằng cùng Linh Sinh ra ngoài làm việc một chuyến.
Chương 487
Phòng nghỉ được đặt ở tầng cao nhất khách sạn, là loại phòng suite rộng rãi, đầy đủ tiện nghi: phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng tập thể d·ụ·c… nhưng chỉ có một phòng ngủ.
Sau khi đến nơi, Linh Sinh lái xe theo chỉ dẫn, trực tiếp đến địa điểm được Cục Điều Tra bố trí sẵn.
Điều tra viên trẻ im bặt.
So với các thành phố lớn, thành phố Long Cừcó phần nghèo nàn, đường phố và các công trình hạ tầng trông cũ kỹ, thiếu sức sống.
Người phụ trách liếc nhìn cậu ta một cái, cố tình ra vẻ thần bí: “Chờ lát nữa sẽ biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không lâu sau, một chiếc xe bình thường chậm rãi tiến vào, dừng trước cửa khách sạn.
“Thích y sư đang ở cùng cô à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi có gửi tin cho cậu ấy, nhưng mãi vẫn không thấy trả lời.” Lý Quốc Diên nói, “Bên Long Cừ thị xuất hiện một loại bệnh rất lạ, người nhiễm bệnh đều là dân thường. Trung tâm giám định bước đầu nhận định đây là hiện tượng bị quỷ khí xâm nhập. Bệnh viện bình thường không có cách nào chữa trị.”
Nhưng Linh Sinh khẽ nghiêng vai tránh đi, không để cậu chạm vào vali.
Linh Sinh liếc nhìn cô một cái, rất nghiêm túc đáp: “Sẽ đau.”
“Chúng tôi muốn đến bệnh viện xem tình hình trước đã.”
Chủ nhiệm Đổng lập tức vỗ trán: “Đúng đúng, là tôi sơ suất.”
Mộng Vân Thường
Cuối cùng, ông cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Chúng ta đang đón Thích cố vấn và Thích y sư từ tổng cục.”
Thích Tuyền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tiểu Trình, mau phụ tổng y sư xách hành lý!” Chủ nhiệm Đổng dặn dò.
“Chủ nhiệm không nói rõ, tôi cứ thấy thấp thỏm sao ấy. Nếu lát nữa gặp nhân vật lớn, không kịp phản ứng thì mất mặt lắm.”
Hai năm trước đã nói muốn du lịch tự túc. Giải quyết xong chuyện này, biết đâu còn có thể tranh thủ một chuyến du lịch dài ngày.
Hệ thống cũng đau đầu: 【 Linh Sinh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? 】
May mắn thay, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí nặng nề quỷ dị.
Thích Tuyền quyết định: chủ đề này, tạm thời dừng lại tại đây.
Cô là tu sĩ Nhân Tiên Cảnh, ai tổn thương được cô chứ? Dù cho cô là người thường thì lại càng không thể gần một chút mà đã “bị thương”.
“Là loại phim nào?”
Thích Tuyền hỏi: “Tìm ra nguồn gốc chưa?”
Người phụ trách chờ mãi không thấy phản ứng, quay đầu nhìn lại liền thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như bị sét đánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chủ nhiệm Đổng vui mừng ra mặt. Trong lòng ông càng thêm kính phục cặp đạo lữ này.
Gần hai năm nay anh hiếm khi chủ động liên lạc với Thích Tuyền. Nếu lần này chính anh gọi đến, hẳn là có chuyện không dễ giải quyết.
Thích Tuyền nhìn sang Linh Sinh. Anh lắc đầu.
“Ừ.”
“Được, tôi với Linh Sinh sẽ qua đó ngay.”
“……”
Hai người bước xuống xe ăn mặc đơn giản, khí chất lại nổi bật, hoàn toàn không giống người bình thường.
Tiểu Trình ngớ người.
“Vì sao lại nói thế?” Thích Tuyền hỏi tiếp.
Sau khi nhận được thông báo từ cấp trên, ông ta cũng ngơ ngác mất một lúc mới hoàn hồn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thích Tuyền cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, hỏi lại: “Cái gì sẽ đau?”
Phòng ngủ khá lớn, giường cũng rộng, ba bốn người nằm thoải mái.
Người phụ trách vừa nhìn biển số xe đã thấy tim đập loạn — đây rõ ràng là xe chuyên dụng từ biệt thự Lâm Hồ!
“Vẫn đang điều tra.”
Linh Sinh vòng qua xe, mở cốp sau lấy hai chiếc vali, đẩy nhẹ về phía trước.
“Thích cố vấn, Thích y sư, toàn bộ bệnh nhân hiện đang được cách ly. Vì quỷ khí có tính lây nhiễm cao, nên nhân viên y tế thông thường không thể tiếp cận, chỉ có điều tra viên canh giữ.”
Người phụ trách cố nén cảm xúc kích động, lễ độ cúi người chào: “Thích cố vấn, Thích y sư, tôi họĐổng, phụ trách Cục Điều Tra thành phố Long Cừ. Phòng nghỉ đã sắp xếp xong, mời hai vị theo tôi.”
“Anh sẽ khiến em đau… làm em thấy khó chịu.”
“Không cần phiền vậy.” Thích Tuyền nhẹ nhàng nói.
Không hổ là Thích cố vấn và Thích y sư.
Là cuộc gọi từ Lý Quốc Diên.
Bệnh viện cách đó không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi xe.
Hai vị đại nhân như vậy, sao có thể để người khác động vào đồ đạc của họ được chứ!
Cô thật ra không có ý đó. Chẳng qua Linh Sinh không thích để ai khác đụng vào đồ đạc của họ. Mỗi lần ra ngoài, anh đều tự làm mọi việc.
“Nếu có liên quan đến quỷ khí, tôi tiện thể đi xem thử.”
Người phụ trách cũng thấy hợp lý. Dạng nhân vật cấp cao này, ngay cả ông ta còn thấy áp lực huống chi là cấp dưới.
Tiểu Trình lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, mặt đỏ lên, vội vàng đưa tay đón lấy.
“Vậy được, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở.”
“Vậy hai vị nghỉ ngơi trước nhé?”
Thích Tuyền: ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.